Lục Tinh Hàn rất ngoan, mơ màng trở về phòng mình, ngoan ngoãn tắm rửa, nằm xuống, đắp chăn.
Sau đó cả đêm không ngủ.
Cậu mở to hai mắt nằm trên chiếc giường khắc hoa cứng như đá, trằn trọc, mãi đến nửa đêm mà thần kinh cậu vẫn còn phấn khích đến mức không hề có ý định đi ngủ.
Ngực cậu căng đầy, hô hấp nóng rực, không kìm được xoay người ngồi dậy, tìm kiếm hơi thở còn sót lại của Tri Vi ở những đồ đạc trong phòng.
Không cẩn thận một tiếng “Phịch” lớn vang lên, Dung Thụy ở ngay bên cạnh, cậu ta đang buồn ngủ nhưng vẫn lảo đảo đến gần, tức giận chỉ vào Lục Tinh Hàn: “Anh! Anh mơ thấy gì mà kích động vậy?”
Lục Tinh Hàn đuổi cậu trở về: “Anh không cần nằm mơ.”
Không cần nằm mơ mà Tri Vi đã chủ động ôm cậu! Mặc dù vẫn cần cậu hướng dẫn… Vậy cũng chẳng sao, ôm là ôm, không thể chối cãi!
Cậu tìm xung quanh, đầu tiên đeo chiếc dây buộc tóc hình quả dâu tây nhỏ vào cổ tay mình, rồi lại nhìn thấy chiếc áo khoác trên lưng ghế, là Tri Vi đã mặc giúp cậu.
Tri Vi từng chạm vào nó, cậu cầm lên, ôm nó vào trong lòng, động tác rất nhẹ nhàng rồi mới ngoan ngoãn về giường chui vào trong chăn, che đầu lại.
Hấp thu một chút hơi thở còn sót lại của cô, nhớ lại tỉ mỉ cảnh tượng Tri Vi ôm cậu, gọi cậu một tiếng “Nhóc con”, để cậu ngoan ngoãn.
Đúng, rất hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức buổi sáng khi rời giường, bọng mắt cậu chuyển sang màu xanh nhạt, giống như cậu đã làm chuyện xấu cả đêm.
Trạng thái tinh thần của Lâm Tri Vi cũng không được tốt lắm, cô mệt mỏi rã rời, dựa vào tường trong phòng thay đồ muốn ngủ thiếp đi.
Đến khi ba người trong nhóm nhạc ngồi vào chỗ xong, cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy, Lục Tinh Hàn né tránh không dám nhìn thẳng cô.
Cô đến gần nâng cằm cậu lên, không ngoài dự đoán, bọng mắt thâm quầng trông rõ là ngốc.
Cô hơi buồn cười nhưng cố nén lại, giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc trang điểm cho cậu và dùng thêm nhiều kem che khuyết điểm một chút.
Cuối cùng cô tán đều một lớp phấn mỏng, quầng thâm mắt bị che đi hết, vẻ mặt hồng hào đẹp trai của cậu thiếu niên trong sáng lại hiện ra.
Mặt trời lên cao, nhiệt độ trong phòng rõ ràng tăng lên, mái tóc dài của Lâm Tri Vi xõa xuống vai khiến cô không thoải mái lắm.
Sau khi trang điểm cho Lục Tinh Hàn xong, cô tiện tay nhặt sợi dây chun màu đen trên bàn trang điểm lên, định buộc tóc cho mát.
Đúng lúc này Hà Vãn cầm máy sấy tóc đi qua bên cạnh cô, vô tình liếc qua, hai mắt lập tức trợn tròn, vô cùng kinh ngạc.
Cô vội vàng bước đến giữ chặt Lâm Tri Vi lại, hắng giọng một cách kì lạ.
Lâm Tri Vi không thể hiểu được: “Chị Vãn, chị làm sao thế?”
“Em còn hỏi chị làm sao thế? Tri Vi, có phải em tiến triển nhanh quá rồi không?” Cô nói nhỏ hết sức, chắn tầm mắt của người khác rồi vén tóc Lâm Tri Vi lên, đứng trước gương: “Em nhìn đi!”
Lâm Tri Vi nghi ngờ đứng sát vào, theo hướng Hà Vãn chỉ nhìn vào cổ mình.
Những vết đỏ lớn nhỏ nhợt nhạt, hiện trên làn da trắng mịn như sứ của cô, cảm giác vô cùng mờ ám.
Hôn… Dấu hôn.
Trong nháy mắt máu trong người Lâm Tri Vi lập tức dồn hết lên đầu, khuôn mặt đỏ bừng, cả tai và cổ thậm chí cả đầu ngón tay cũng nóng bừng lên.
Lúc ấy Lục Tinh Hàn ôm cô từ phía sau, cắn cô rất nhẹ, cảm giác liếm mút cứ thế dâng lên, cô nhớ lại lúc đó cơ thể mình không có cách nào để phản kháng, cả người dễ dàng bị thiêu đốt.
Nhìn phản ứng này của Tri Vi thì đúng là do con sói nhỏ đó làm ra rồi!
Hà Vãn vô cùng kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn Lục Tinh Hàn, vẻ mặt rất phức tạp.
Cô lay lay Lâm Tri Vi, lo lắng nhắc nhở cô: “Cậu ta lại bám người à, em không thể để cậu ta dễ dàng đạt được mục đích như vậy được.”
“Đạt được mục đích cái gì, chị đừng đoán mò.” Lâm Tri Vi vội vàng xõa tóc ra, che chắn kín mít, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Chúng ta mau ra ngoài đi, hôm nay nóng, phải đi theo trang điểm lại.”
Cô cầm hộp trang điểm di động, lúc đi qua chiếc ghế Lục Tinh Hàn đang ngồi, Lục Tinh Hàn tránh người, lặng lẽ nắm lấy cổ tay cô, trượt xuống, cầm tay cô, đôi mắt vừa đen vừa sáng: “Tri Vi, em, vừa rồi em thấy rồi...”
“Em còn dám nói!”
Lâm Tri Vi rút tay chạy nhanh ra ngoài, cậu lập tức đứng dậy quỳ xuống ghế, vòng qua lưng ghế giữ cô lại.
Nhưng những vệt đỏ loang lổ trước mắt không thể xóa đi được, những dấu vết như dấu hôn sót lại thế này đại biểu rằng Tri Vi chỉ thuộc về một mình cậu.
Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, vừa ngọt ngào vừa khô khốc, cậu liếm môi, miệng khô lưỡi khô, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Trong lúc không để ý, Lâm Tri Vi đã sớm đi xa.
Lục Tinh Hàn nằm sấp xuống cả người mềm như bông, chìm vào nỗi xúc động không thể tự thoát ra được.
Tay cậu cọ từ trên mép ghế xuống dưới, cào một đường như vậy, cho tới tận cuối.
Dung Thụy bất ngờ đi sang, nhìn cậu, sờ cằm cảm khái: “Anh, em cảm thấy lo lắng cho tình trạng tinh thần của anh đấy.”
Lục Tinh Hàn liếc cậu ta một cái rồi nhanh chóng trở lại bình thường, người đang đứng cao kiêu hãnh và chú chó con vừa rồi vừa cào ghế dựa chắc chắn không phải là cùng một người.
Cậu lạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Em nên lo cho việc hôm nay sẽ viết ca khúc ở trường quay trước đi.”
Sắc mặt Dung Thụy thay đổi, yếu đuối bất lực ôm lấy cánh tay Lục Tinh Hàn: “Anh, anh cứu em với!”
Lục Tinh Hàn bỏ cậu ta lại đầy vô tình, cậu chỉ vỗ đầu Dung Thụy: “Nghe lời anh khuyên đi, loại người như em không ai cứu được đâu.”
Chương trình tập này ở Miêu trại, tất cả khách mời đều là ca sĩ, chủ đề cũng liên quan đến ca hát.
Trong thiết kế chương trình, ngoại trừ trò chơi thử thách thể lực tối hôm qua ra thì còn phải học hát dân ca với người địa phương, khách mời được chia ra thành các nhóm học hát, ghi điểm hoàn thành.
Cuối cùng sẽ có một phân đoạn, là một phần nhẹ nhàng nhất trong chương trình nhưng cũng là phần khó nhất.
Tổ chương trình yêu cầu các vị khách mời tại thể hiện tài năng của mình ngay tại chỗ, dùng những thứ có trong Miêu trại… Động vật hay thực vật đều được để làm chủ đề cho lời bài hát, viết lời trong vòng mười lăm phút, yêu cầu nhẹ nhàng, đơn giản hài hòa và dễ hát.
Sản phẩm cuối cùng thế nào cũng sẽ hát ngay tại đó.
Trong những khách mời có người chuyên môn phụ trách việc gây cười, đương nhiên hát càng dở càng tốt, nhưng ba người trong nhóm nhạc là những nam thần dự bị trong tương lai, không thể làm quá lố.
Dung Thụy đau khổ oán giận: “Thế này làm khó người quá, thông báo trước một chút cũng tốt mà.
Ngày hôm qua mới thông báo thì làm sao em viết kịp, để anh Viên tìm người viết lời cũng không kịp nữa.”
Lục Tinh Hàn vừa đi ra ngoài vừa nói với cậu: “Em đừng có lười suy nghĩ như vậy, cỏ cây hoa lá đầy dưới đất đấy, con chó con mèo gì đấy, kiểu gì mà chẳng bịa ra được một đoạn.”
“Anh, đấy là anh, chứ không phải là em.” Dung Thụy ôm ngực rối rắm: “Hơn nữa, cây cỏ hoa lá thì em còn có thể nghĩ đến chuyện ca ngợi gì đó, nhưng mèo con chó con thì viết thế nào được? Làm sao mà hát được? Anh nói thì dễ như bỡn, chỉ lừa em thôi đúng không.”
Lục Tinh Hàn vỗ vai cậu: “Được, nếu em đã nói như vậy, hôm nay anh đây sẽ hát về mèo con, chó con.”
Dung Thụy bày ra vẻ mặt không tin.
Phân đoạn buổi sáng tiến hành rất thuận lợi, trạng thái của Lục Tinh Hàn rất tốt, nhưng cậu vẫn làm theo lời dặn của Viên Mạnh, thu tài năng lại một chút, cố ý học chậm hơn một chút, cố tỏ ra đáng yêu nhiều hơn, đừng thể hiện mình nổi bật xuất sắc quá.
Khi lên khung hình, cũng cứ đứng im nhường trung tâm ống kính cho Lương Thầm.
Lâm Tri Vi vẫn luôn đứng phía sau máy quay phim, cô bất giác chau mày, cô để ý thấy Viên Mạnh cách đó không xa, định tìm cơ hội tới đó hỏi thử một chút nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Viên Mạnh còn tệ hơn cô, trông rất bực bội.
“Cô Tiểu Lâm, cô lại đây.” Viên Mạnh Lên tiếng gọi cô nhưng vẫn tiếp tục nhìn về phía giữa sân, thấy Tinh Hàn rõ ràng cố tình hát sai mấy âm trong cùng một đoạn, để đội của Lương Thầm giành chiến thắng.
Sắc mặt của Viên Mạnh rất khó coi: “Làm cái quái gì vậy?”
Lâm Tri Vi biết không phải anh ta đang oán trách Lục Tinh Hàn.
Viên Mạnh nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý bọn họ mới buồn bực thở dài, thấp giọng nói: “Cô Tiểu Lâm, cô không phải người ngoài, tôi nói với cô chuyện này.
Cô xem có tức hay không, cô còn nhớ buổi tối ở gara suýt chút nữa đã xảy ra chuyện không? Lúc đó tôi nhận một điện thoại gấp.”
Làm sao Lâm Tri Vi có thể quên được chứ?
Viên Mạnh chỉ lên phía trên: “Là sếp của công ty mắng, giáo huấn tôi một trận tối tăm mặt mũi, nói tôi không biết dạy người!”
Anh ta buông tay: “Làm ơn đi, hiện tại nhóm nhạc đang phát triển rất tốt, fan của Lục Tinh Hàn tăng lên như tên lửa, cậu ta nổi tiếng, đương nhiên sẽ kéo cả nhóm lên theo.
Cần gì phải phát triển đồng đều, để ai cũng giàu có giống nhau à? Dựa vào lương tâm mà nói, tài nguyên đãi ngộ của ba người bọn họ là tuyệt đối công bằng, phát triển nhanh hay chậm tất cả đều dựa vào trình độ của cá nhân, việc có người mạnh người yếu là bình thường, kẻ mạnh nhất định phải nhường kẻ yếu là đạo lý gì?”
Lâm Tri Vi nghe anh ta nói, tìm được mấu chốt vấn đề trong đó: “Là muốn Lục Tinh Hàn nhường cho hai thành viên khác, hay là… Chỉ nhường cho đội trưởng thôi?”
Nghe cô hỏi, Viên Mạnh dừng lại, nheo mắt lại: “… Chỉ nhường Lương Thầm.”
“Cô nói như vậy, tôi lại nhớ tới chuyện.” Anh ta bổ sung: “Tổ chương trình hy vọng không có quá nhiều cảm giác sắp đặt nên tới hôm qua mới thông báo việc hôm nay yêu cầu sáng tác tại hiện trường, muốn mọi người nhanh chóng chuẩn bị.
Đây không phải điểm mạnh của Lương Thầm, nếu là trước kia hẳn đã vô cùng hoảng sợ nhưng lần này cậu ta không hề lo lắng, giống như đã được tính toán từ trước.”
Lâm Tri Vi cũng không thể không nghi ngờ, cô nhìn về phía Lương Thầm đang ở trong sân, cậu ta đứng bên cạnh Lục Tinh Hàn, thấp hơn nửa đầu, nhưng cơ thể chắn trước ống kính, trông sẽ có vẻ nổi bật hơn.
Chương trình ghi hình đến hơn ba giờ chiều, cuối cùng cũng đến phần sáng tác tại hiện trường.
Bốn phía xung quanh sơn thủy hữu tình, ánh nắng mặt trời đang đẹp, các khách mời đều mặc trang phục dân tộc cách tân, lên hình đều rất đẹp.
Tổ chương trình phát cho mỗi người một cây đàn ghi-ta, nhân viên công tác đảm nhận công việc chỉ dẫn đứng trước máy ảnh giải thích lại lần nữa, thời gian sáng tác là mười lăm phút, lời ca không cần sâu xa, không cần đau thương tiêu cực.
Chương trình tìm năm mươi cô gái người Miêu tới chọn ra nhóm mình thích, tìm ra những khúc đơn giản, bọn họ phải cố gắng để mấy cô gái này cho mình điểm cao.
Mấy cô gái người Miêu ngồi thành mấy hàng, ai nấy đều tươi cười như hoa.
Dung Thụy rất không may, nhóm cậu bốc thăm đầu tiên, trong lòng cậu vẫn rất nghe theo những gì Lục Tinh Hàn nói, hát về những cây cỏ dưới nhà sàn.
Tuy giai điệu đơn giản lặp lại, ca từ quá thẳng thắn, nhưng vừa khéo lại rất hợp với kiểu hát thiếu nhi của cậu và kết hợp với tạo hình khuôn mặt nghiêm túc khiến Dung Thụy trở nên vô cùng, các cô gái đều không tiếc cậu thêm vài điểm.
Các ca sĩ chuyên nghiệp khác mỗi người có một phong cách riêng, bầu không khí được đẩy cao lên hết cỡ.
Tới nhóm thứ bốn của Lương Thầm đây gần như là khoảng thời gian tốt nhất.
Lương Thầm đứng dậy đi vào giữa sân khấu, điều chỉnh vị trí giá đỡ micrô, ngồi xuống bấm dây đàn, ở nơi camera không quay đến ngón tay cậu ta đang khẽ run lên.
Cậu ta bình tĩnh lại, thở sâu, mỉm cười trước máy quay cận cảnh: “Bản này tôi mới viết vẫn còn cẩu thả, mọi người nghe tạm nhé.”
Nhưng khi lời ca đầu tiên được cất lên, ánh mắt mọi người nhìn cậu ta dần dần thay đổi.
Nếu mới viết mà có thể đạt đến trình độ này, chứng tỏ thực lực của Lương Thầm không phải dạng vừa.
Mặc dù trong lời ca có xuất hiện hình ảnh lá trúc, một hình ảnh rất bình thường, có thể bắt gặp ở bất cứ đâu ở Miêu trại nhưng cả lời và nhạc đều rất hoàn chỉnh, đã gần hoàn thiện, chỉ tiếc là giọng hơi yếu, có một chút khuyết điểm nhỏ.
Cậu ta hát xong, các cô gái người Miêu đều sôi nổi vỗ tay reo hò, cho điểm rất cao, còn có người dũng cảm tặng nụ hôn gió cho cậu ta.
Lương Thầm hơi kích động, vô thức nhìn về phía nhóm cuối cùng của Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn không tránh né, đối mặt trực tiếp với cậu ta, còn thoải mái hào phóng mỉm cười và giơ ngón cái lên.
Ánh mắt Lương Thầm chuyển động, cuối cùng cậu ta cũng làm một động tác tay tương tự.
Sau khi một vị khách mời cùng nhóm với Lương Thầm hát xong, sân khấu trống không.
Lục Tinh Hàn xắn ống tay áo lên, cầm theo đàn ghi-ta đi vào giữa.
Cậu không ngồi mà kéo giá micro lên cao, đeo đàn ghi-ta trên vai để tiện gảy các đàn.
Các cô gái người Miêu đều nín thở, tập trung tinh thần nhìn chăm chú về phía cậu, không thể rời mắt được, tất cả không hẹn mà cùng yên lặng.
Không gian không một tiếng động, mọi người đều đang nhìn cậu.
Bao gồm cả Lâm Tri Vi đang ở bên ngoài, cô yên lặng nắm chặt quai túi, không hiểu vì sao cô lại căng thẳng như vậy.
Lục Tinh Hàn dừng lại, tiếng đàn dừng lại, cậu ngẩng đầu, ánh mắt để ý tới một nơi không mấy ai chú ý tới ở ngoài rìa.
Tần Nhiên từ xa đi đến, anh ta đội chiếc mũ ngư dân, đeo kính râm, cúi đầu thấp làm người ta khó phát hiện ra.
Bên kia, Tần Tư Tư đã thay những bộ đồ hàng hiệu trên người ra, mặc đồng phục của tổ chương trình, đứng ở đối diện với Tần Nhiên, lén lút nhìn trộm anh ta.
Lục Tinh Hàn thu hồi tầm mắt, khóe môi nhếch lên, không để ý tới những người không đáng nhắc tới đó nữa, cậu chỉ chuyên tâm nhìn về phía Lâm Tri Vi.
Cậu nhấc giá micro lên, thay đổi góc độ để đối diện với Lâm Tri Vi.
“Như vậy có được không?”
Đạo diễn liên tục nói OK với cậu.
Khớp xương tay thon dài rõ ràng của Lục Tinh Hàn gảy đàn, tiếng đàn trong trẻo vang lên, tất cả micro đều được tập hợp lại để thu âm microphone.
Đôi mắt đào hoa của cậu hơi cong lên, tràn đầy ánh sáng lấp lánh: “Bài hát này tôi viết rất nghiêm túc, cũng hát nghiêm túc nhưng lời ca có thể hơi trẻ con, nếu không hay mong mọi người cũng bỏ qua.”
Các cô gái người Miêu tộc và nhóm khách mời bật cười.
Không gian nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lục Tinh Hàn gảy dây đàn, khẽ thở dài, nhìn thẳng về phía Lâm Tri Vi rất chăm chú rồi cất tiếng hát, vừa thản nhiên vừa thâm tình.
“Để anh làm một chú chó nhỏ được không?
Mỗi ngày vẫy đuôi với em,
Không ăn không uống cũng được, không ngủ không nghỉ cũng được,
Chỉ cần em vẫy tay, cười một cái,
Anh sẽ chạy về phía em không do dự.”
Chân Lâm Tri Vi như bị đóng đinh, không thể di chuyển.
Ánh mắt chăm chú của cậu bám chặt người cô, hơi thở không kìm được mà chậm lại, lồng ngực tắc nghẽn.
Cậu cười rộ lên, nhịp điệu trở nên nhanh hơn, giọng hát ngọt ngào, tràn đầy tình yêu.
“Để anh làm mèo nhỏ được không?
Ngày nào cũng quấn chặt lấy em,
Cho em cá khô nhỏ, cho em cuộn len,
Chỉ cần em hôn anh, ôm anh một cái,
Chỉ cần em không bỏ anh lại trong cô đơn giày vò.”
Rõ ràng là lời bài hát rất nhẹ nhàng và đáng yêu nhưng Lâm Tri Vi không hiểu vì sao cô lại cảm thấy nghẹn ngào, khó nói thành lời một cách khó hiểu.
Nơi quay phim tập trung rất nhiều người, nhiều ngôi sao lớn danh tiếng và năm mươi cô gái người Miêu như hoa như ngọc ngồi bên cạnh, tất cả đều giống như không tồn tại.
Ánh mắt hai người xuyên qua mọi chướng ngại để gặp nhau, có khi nhìn nhau được trực tiếp, có khi lại bị ngăn cách.
Nhưng những vật ngăn cản kia lại trở nên trong suốt, hai người không cần tránh, cũng có thể tìm thấy chính xác đối phương đang ở đâu.
Lòng bàn tay Lâm Tri Vi đầy mồ hôi.
Mặt trời chói chang lại lên cao nhưng hình như cũng không làm cậu chói mắt.
Lục Tinh Hàn tiếp tục hát cho cô nghe…
“Để anh làm thú cưng của em được không?
Không cần quá cao, không cần quá lớn,
Có thể theo em là được rồi,
Được em yêu thương thế là đủ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...