Miên Miên mím môi, cố gắng hết sức để không khóc.
Cuối cùng, nhóc rồng con lặng lẽ đi qua rồi ghé vào cửa nhìn trộm bên trong.
Trên nền đá cẩm thạch băng giá, một bóng người nhỏ bé lặng lẽ lọt vào tầm mắt của Trác Vãn Chu.
Nếu là người bình thường, nửa đêm nhìn thấy cảnh tượng này sẽ sợ hãi mà hét lên tại chỗ nhưng có lẽ là trực giác bẩm sinh của người mẹ, Trác Vãn Chu sững người rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt to tròn như mèo.
Vành mắt đứa nhỏ hồng hồng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Nhóc rồng con không ngờ tới đối phương sẽ phát hiện ra mình, theo bản năng ẩn sau cánh cửa chỉ lộ ra nửa đầu.
Bé cẩn thận đánh giá người phụ nữ trốn trong góc khóc thút thít. Giống như ốc sên nhỏ đang run rẩy vuốt sợi râu ẩm ướt.
“Miên… Miên Miên…?”
Trác Vãn Chu thậm chí không dám chớp mắt vì sợ rằng đó chỉ là một giấc mộng.
Bởi vì từ sau khi cô và Giang Hoài Sinh ly hôn, Miên Miên luôn cảm thấy là mẹ vứt bỏ bé, sau đó mỗi lần gặp lại đều nháo như kẻ thù.
“Miên Miên?”
Nhóc rồng con nghiêng đầu như có chút do dự.
Trác Vãn Chu cố gắng muốn lộ ra nụ cười dịu dàng nhất, nhưng cô đang trang điểm lại vừa mới khóc xong, thoạt nhìn cũng không được đẹp cho lắm.
Cô muốn ôm cô con gái nhỏ nhưng vừa mới đưa tay ra thì đối phương lập tức cảnh giác mà lùi lại phía sau vài bước.
Nhóc rồng con nhìn chăm chú vào cô, hơi cúi người rồi dựa lưng vào bức tường trắng và hướng mũi chân ra ngoài.
Động tác đó như thể Trác Vãn Chu tiến lại gần một bước thì sẽ xoay người bỏ chạy. Cực kỳ giống mèo con khi nhìn thấy người lạ.
Người mẹ trẻ đau nhói trong lòng và không dám lại gần.
Cô đỏ mắt, toàn bộ vui sướng mật ngọt hóa thành hoàng liên*, đắng đến mức không thể mở nổi miệng.
*Thuốc có vị đắng.
Hơn nửa ngày, người phụ nữ chỉ có thể bất lực cuộn tròn đầu ngón tay,
“Miên Miên, mẹ … là mẹ đây…”
[ …Mẹ? ]
Vẻ mặt cảnh giác ban đầu của đứa nhỏ bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Miên Miên là từ bên trong dung nham núi lửa nở ra mà.
Tương truyền rằng vạn năm trước, khi thần Quang Minh rơi vào bóng tối là thảm họa chưa từng có, lúc ấy để cứu con cháu của mình thì Long tộc đã đẩy hết trứng vào trong nham thạch.
Nhưng hàng vạn năm trôi qua, chỉ có nhãi con Miên Miên nở thành công. Bởi vậy, bé không có cha mẹ, là đứa con cuối cùng còn sót lại trong tộc.
Nhưng ý nghĩa đằng sau từ mẹ này, nhóc rồng con vẫn biết được, đó là mẫu thân, là người sinh ra mình, mẫu thân vĩ đại nhất.
Nhóc rồng con do dự một lúc, đối mặt với bàn tay đang duỗi ra. Luvevaland chấm co. Rốt cuộc cũng không trốn nữa.
Bé nhìn chằm chằm vào mắt người phụ nữ, nơi đó có cảm xúc thận trọng, mềm mại và ấm áp.
Miên Miên chớp mắt bối rối nhìn không hiểu.
“………”
Thấy bé không còn kháng cự như trước, Trác Vãn Chu cẩn thận, cuối cùng ôm lấy đứa con gái nhỏ mất đi mà tìm lại được.
“Miên Miên… Bảo bối…”
Lần đầu tiên mùi hương trên người con gái trộn lẫn với mùi thuốc.
Trái tim Trác Vãn Chu tan nát, cô bế đứa nhỏ lên, để Miên Miên dẫm chân lên giày cao gót, rời khỏi mặt đất lạnh lẽo.
“Sao lại đi ra đây rồi, con có khó chịu ở đâu không? Có đói hay không, có lạnh hay không, nói với mẹ nào …”
Miên Miên ngơ ngác bị cô ôm, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
[ … Mẹ. ]
Mẹ của đứa nhóc loài người, khám phá này khiến tâm tình Miên Miên phức tạp.
Đầu tiên, bé không biết vì sao bé lại biến thành một đứa nhóc loài người, sau đó gặp được người gọi là mẹ.
Nhưng Miên Miên không có mẹ nên bé không biết phải đối mặt với cô như thế nào mới tốt.
Vì thế, cuối cùng bé chỉ có thể đứng cứng ngắc bị đối phương ôm vào ngực.
Đây là lần đầu tiên nhóc rồng con được người khác ôm, Luvevaland chấm co, xét cho cùng, lúc còn ở Long tộc các trưởng bối có cưng chiều bé thế nào thì cũng vì sự chênh lệch kích thước quá lớn nên họ cũng chỉ gục đầu vào bụng bé hoặc là liếm đôi cánh nhỏ của bé.
Vảy của rồng thành niên cứng ngắc, còn cứng hơn so với quặng sắt của loài người. Ngay cả đầu lưỡi cũng thô ráp, hoàn toàn không giống … cái ôm ấm áp của người phụ nữ này.
Thơm thơm, mang theo sự mềm mại kỳ lạ mà trước nay bé chưa từng chạm vào. Không hiểu sao lại khiến nhóc rồng con buông cảnh giác.
Nhưng … Đây không phải là mẹ của bé.
Đột nhiên ý thức được điều này, Miên Miên giãy giụa.
“Buông ra, con người kia!”
Giọng của bé giống như mèo con đang khóc.
“Không phải, ta không phải nhóc con của cô.”
Ngực Trác Vãn Chu đau xót, ôm càng chặt hơn.
“Miên Miên, hức, Miên Miên, xin lỗi con, xin lỗi, là mẹ sai rồi, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa…”
Người mẹ trẻ áy này đến mức bật khóc.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi sau gáy khiến Miên Miên lập tức sững người.
Lạ thay, người phụ nữ này vừa khóc thì bé cũng cảm thấy ủ rũ khó chịu. Cảm giác này không hề thoải mái.
Bé không thích, không hề thích.
“…”
Vì thế giây tiếp theo, Trác Vãn Chu cảm thấy trên mặt nóng lên. Một bàn tay nhỏ đặt lên má cô, vụng về giúp cô lau nước mắt.
Người phụ nữ rõ ràng sững sờ một lát, sau đó mới từ từ thả lỏng hai cánh tay đang siết chặt của mình ra.
“Cô! Cô không được phép khóc.”
Giọng điệu này vốn dĩ là lời uy hiếp hung dữ nhất.
Nhưng giọng nói của đứa nhỏ non nớt, bởi vì sặc nước mà có phần khàn khàn giống như đứa nhỏ đang nức nở làm nũng.
Trác Vãn Chu ngơ ngác nhìn bé, đứa con gái nhỏ đang ngẩng đầu, đôi mày thanh tú nhăn lại.
“Có phải cô dùng ma pháp hay không? Sao cô vừa khóc thì nơi này của ta liền khó chịu?”
Bé che lại ngực mình, dùng sức xoa xoa.
“Không được phép khóc, ta sắp không thở nổi rồi.”
“…”
Trác Vãn Chu ngơ ngẩn nhìn bé, ngực như có thứ gì vô hình đâm xuyên qua.
Sau đó Miên Miên bị cô ấn vào lòng.
Người phụ nữ kia càng khóc lớn hơn. Luvevaland chấm co. Nước mắt giống như ngọc trai của người cá, lớn nhỏ đều rơi trên cổ bé.
Vừa nóng vừa ướt.
Nhóc rồng con: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...