Đạo diễn nổi tiếng Diệp Huy và tổng tài Giang Hoài Sinh giá trị con người chục tỷ bất đồng quan điểm mà phải động thủ, đột nhiên phải dừng lại.
Bởi vì họ phát hiện, khi bản thân và đối phương đang tranh cãi thì hai nhóc con lại thân mật ngồi trên bãi cỏ tán gẫu.
Giang Hoài Sinh: “…”
Diệp Huy: “…”
Hai cha già đang đắm chìm trong chiến đấu vì nhóc con cuối cùng cũng tỉnh lại và lập tức cảm thấy cuộc chiến này thật vô nghĩa.
“Tiểu Diệp Tử?”
Nhìn thấy nụ cười mất hút từ lâu của con gái, đột nhiên Diệp Huy sững sờ, hình như…anh ấy thực sự hiểu lầm rồi.
Nghe thấy cha gọi, Diệp Đường lập tức đứng dậy, nhưng lại ngập ngừng nhìn Miên Miên,
“Cái đó, cha tớ gọi tớ qua.”
“Ừm! Cậu đi đi.”
Được đồng bọn gật đầu, Tiểu Diệp Tử cuối cùng vui vẻ chạy tới chỗ cha già.
Nhưng mà chờ đến khi đứa trẻ tóc trắng chạy đi, Miên Miên mới nhớ tới cái gì,
“Này! Tuyết tinh linh, bóng bay của cậu!”
Nhóc rồng con nhận ra bóng bay vẫn còn trong tay mình, cũng vội vàng đuổi theo. Chỉ là đi được nửa đường liền bị tổng tài ba ba vồ lấy, ôm vào lòng.
“Cha con vì con mà đánh nhau mà còn chạy tới chỗ người ta sao?”
Giang Hoài Sinh bực mình, dùng râu châm chọc vào mặt đứa nhỏ.
Bộ râu thô ráp khiến nhóc rồng con vô cùng ngứa ngáy, bé không nhịn được đẩy cằm người đàn ông ta, né tránh bằng mọi cách, cong người uốn éo giống như một con mèo kiêu ngạo, không cho ôm.
“Ngao! Tránh ra, tránh ra! Đáng ghét!”
Tổng tài ba ba không khỏi ăn vài bàn tay của bé nhưng cũng không tức giận.
Nhưng làn da đứa nhỏ mềm, cho dù chỉ là sợi râu ngắn cọ nhẹ cũng hằn vết đỏ.
Giang Hoài Sinh cuối cùng cũng buông ra, tuy nhiên vẫn không kìm được nhéo mặt của con gái. Cảm giác ấm áp quen thuộc cuối cùng cũng khiến tổng tài ba ba thả lỏng tâm trạng.
“Đứa nhỏ không có lương tâm, tại sao con lại thích chạy lung tung thế?”
Cha già đặt đứa trẻ xuống nhưng vẫn ôm vào lòng.
Buổi sáng đã chạy một lần, buổi chiều lại chạy một lần, tâm tình của Giang Hoài Sinh hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy. Thậm chí anh còn nghĩ đến việc chuẩn bị cho mình một lọ thuốc trợ tim cấp tốc.
Nhưng thói quen chạy lung tung quá nguy hiểm, nhất định phải thay đổi, đứa nhỏ đôi khi cần dạy dỗ thì phải dạy dỗ, Giang Hoài Sinh ngồi xổm xuống, cau mày hung dữ,
“Giang Miên Miên, nếu mà có lần sau thì xem cha dạy dỗ con thế nào! Con có biết năm đó ông nội con đã dạy cha thế nào không? Dám chạy lung tung một lần thì đánh gãy chân!”
Dứt lời, anh còn vỗ mạnh vào đùi, phát ra tiếng “bốp bốp” đáng sợ.
Bên kia, Diệp Đường vừa mới giải thích xong với cha thì nghe thấy Giang Hoài Sinh nói, cô bé vội vàng trốn sau lưng cha mình, trong lòng lại bối rối-------
Người đàn ông đó quả nhiên là cha dượng, không chỉ muốn bắt Miên Miên mà còn muốn đánh gãy chân cậu ấy!!!
Diệp Huy chỉ coi phản ứng của con gái là sợ người lạ nên không quá để ý. Nhưng mà chuyện này đúng là anh ấy hiểu lầm. Đàn ông dám làm dám chịu, lỡ tay làm tổn thương con người ta thì cũng nên xin lỗi, Diệp Huy anh không phải người không có tố chất như vậy.
Người đàn ông đi về phía Miên Miên, hơi mất tự nhiên mà ngồi xổm xuống,
“Bạn nhỏ, vừa rồi chú hiểu lầm cháu, cháu và Tiểu Diệp Tử nhà chú có phải là bạn không?”
[ … Bạn? ]
Diệp Đường sửng sốt, tức khắc trở nên thấp thỏm, muốn giải thích.
- ------ Miên Miên còn chưa đồng ý làm bạn với bé đâu.
Nhưng mà khi bé gái thấp thỏm thì nhóc rồng con lại gật đầu một cách tự nhiên.
“Vâng, bọn cháu là bạn.”
Dù gì thì trong mắt Miên Miên, hai bạn nhỏ trao đổi tên, lại còn ôm nhau thân mật thì chính là bạn.
Nghe thấy lời khẳng định thì Tiểu Diệp Tử lập tức vui mừng, gương mặt trắng như tuyết lập tức ửng hồng.
“Đây, cái này là bóng bay của Tiểu Diệp Tử.”
Nhóc rồng con đưa bóng bay cho anh ấy.
Diệp Huy không ngờ được người cha ngang ngược như vậy lại có thể nuôi được một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu lễ phép. Hơn nữa, nhìn kỹ thì có chút quen thuộc.
Nhưng mà người mà anh ấy quen không có ai có con trai nhỏ như vậy.
“Vậy cảm ơn bạn nhỏ Miên Miên.”
Anh ấy mỉm cười nhận lấy bóng bay, vừa định đứng dậy thì bị đứa nhỏ kéo lấy tay.
“Không sao, không cần cảm ơn.”
Nhóc rồng con bắt tay anh ấy, nghiêm túc giải thích,
“Long tộc và tinh linh là bạn từ bao đời nay, cháu là con của Long tộc, vốn dĩ là bạn tốt của Tuyết tinh linh nên có trách nhiệm bảo vệ cậu ấy.”
Những lời này đều là do người cha tộc trưởng dạy cho bé. Long tộc xuống dốc nên chỉ có thể tìm đồng minh.
Giọng nói của đứa nhỏ còn non nớt, nhưng hành động và lời nói lại có cảm giác như thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước.
Diệp Huy mộng bức bắt tay: “…”
Tiểu Diệp Tử ở bên nghe xong lại càng thêm thẹn thùng, không khỏi dùng ô che mặt, nhưng tầm mắt không nhìn thấy Miên Miên lại không kìm được mà nhìn lén cậu ấy.
Diệp Huy cho rằng đây là do cha đứa nhỏ dạy nên vô thức nhìn về phía Giang Hoài Sinh, người đang thất thần, không nhịn được vỗ trán giải thích.
“Đứa nhỏ nhà tôi, con bé… tương đối thích xem phim hoạt hình.”
“Ồ, hóa ra là vậy…”
Diệp Huy nháy mắt liền hiểu.
Anh ấy không nhịn được nghĩ tới con gái nhà mình trưởng thành quá sớm nên đã không xem phim hoạt hình từ lâu.
- ----- thế mà có chút hâm mộ.
Tuy nhiên lúc này, Diệp Huy chợt nhận ra sau một thời gian,
“Cháu vừa mới nói Tuyết tinh linh là…….?”
Miên Miên chớp mắt, nói như một cách đương nhiên: “Tuyết tinh linh chính là Tiểu Diệp Tử nha.”
Diệp Huy ngơ ngẩn, ngay cả Giang Hoài Sinh cũng không khỏi nhìn về phía bé gái tóc trắng.
Người bình thường chỉ nhìn thoáng qua cũng biết Diệp Đường mắc bệnh bạch tạng, là một loại khiếm khuyết về gen.
Nước da trắng như tuyết đặc biệt kỳ lạ giữa những người tóc đen da vàng. Diệp Huy vẫn luôn chăm sóc cẩn thận trái tim mỏng manh của con gái.
Nhưng lại không nghĩ tới con gái vẫn bị xa lánh và bắt nạt ở nhà trẻ mà chỉ biết trốn về nhà khóc thầm, còn luôn cười nói với anh ấy rằng các bạn học đều rất tốt.
Nếu không phải hai ngày trước đột nhiên Diệp Huy về nhà và thấy con gái đang nằm trong chăn khóc thì anh ấy cũng không biết đứa trẻ bị bắt nạt mà buồn thế nào.
Khi đó, đạo diễn Diệp hận không thể xây một tòa thành kiên cố để che giấu đứa nhỏ.
Ký ức vội hiện lên, đối mặt với đứa trẻ duy nhất nguyện ý thân cận với con gái, hốc mắt Diệp Huy nóng lên, anh ấy lại cảm ơn lần nữa.
“Chú cảm ơn cháu, Miên Miên, cháu là một đứa trẻ ngoan.”
Nhưng lời khen như vậy lại khiến nhóc rồng con tức giận lắc đầu phủ nhận,
“Cháu không phải đứa trẻ ngoan, cháu là rồng, con rồng mạnh nhất!”
“Ngao!”
Bé nhe răng sữa, giơ tay ra tự cho là dáng vẻ hung dữ nhất.
“Nói cho chú biết, cháu siêu xấu! Cháu sẽ cướp đi công chúa nhỏ xinh đẹp nhất trên đời.”
Động tác như vậy giống như mèo sữa đang thở phì phò, không có gì ngoài đáng yêu.
“…Phụt!”
Diệp Huy không nhịn được cười, chua xót trong lòng nhất thời bị quét sạch.
Hiểu lầm được giải quyết nên hai gia đình muốn tách ra. Miên Miên không sao nhưng hốc mắt Tiểu Diệp Tử đã đỏ hoe mà nắm chặt góc áo của cha không muốn rời đi.
Nhóc rồng con suy nghĩ một lúc rồi an ủi,
“Vậy thì tớ sẽ để lại dấu ấn cho cậu, sau này Tiểu Diệp Tử ở đâu tớ đều có thể tìm được.”
[ Dấu ấn? ]
Đứa nhỏ tóc trắng ngẩn người,
[ Là vẽ cái gì sao? ]
Dù cô bé không rõ và cũng không nghĩ nửa câu sau có thể thực hiện nhưng Tiểu Diệp Tử vẫn gật đầu.
Vì vậy, Miên Miên đi đến bên cái ô, kiễng chân hôn lên gương mặt trắng như tuyết của cô bé một cái.
Chụt!
Tiểu Diệp Tử sững người, cô bé nhìn Miên Miên, gương mặt đỏ lên trông thấy.
Giang Hoài Sinh: “…….”
Diệp Huy: “…???”
Đạo diễn Diệp vội vàng bế con gái mình lên giấu vào lòng, gấp đến nhảy lên,
“Cháu… cháu cháu cháu, đứa nhỏ này, sao cháu lại có thể hôn loạn thế?!”
Miên Miên nghiêng đầu “Không có hôn mà, là để lại dấu ấn, Tiểu Diệp Tử đã đồng ý.”
Nhìn dáng vẻ lưu manh của con gái, tổng tài ba ba bỗng muốn châm một điếu thuốc ------
Buổi sáng còn ôm chân con trai không bỏ, buổi chiều đã chạy đi hôn cô bé khác.
Đã sắp lên 4 tuổi rồi mà sao không kiêng kỵ nam nữ thế.
Giang Hoài Sinh không nghĩ ta, chỉ không gặp một tuần, làm sao mà áo bông nhỏ của anh liền biến thành vải hoa rồi?
Con gái bị tiểu tử hôn ngay trước mặt khiến Diệp Huy nổ tung.
Nhưng anh ấy không thể tức giận với một đứa trẻ, đặc biệt là một đứa trẻ còn nhỏ hơn Tiểu Diệp Tử nên đành phải tìm tới Giang Hoài Sinh lần nữa.
“Này anh! Nhanh quản tiểu tử thối nhà cậu đi, sao lại có thể hôn loạn cô bé khác chứ?!!!”
Giang Hoài Sinh: “…?”
[ Tiểu tử thối??? ]
“?!!!”
Con gái đáng yêu nhất vũ trụ của anh lại bị nhận thành tiểu tử thối sao???
Tổng tài ba ba cũng phát nổ!
Anh cũng bế con gái vào lòng, thậm chí còn ôm cao hơn Diệp Huy,
“Tôi nói chứ, mắt có tật thì đi khám đi, đừng để chậm trễ thời gian trị liệu.”
Người đàn ông cười lạnh,
“Đây là khuê nữ ruột của ông đây, áo bông nhỏ tri kỷ hàng thật giá thật!”
Diệp Huy: “…?”
Diệp Đường: “…!!!”
Tiểu Diệp Tử vừa đỏ mặt nằm trong lòng cha già ngây ngẩn
“Miên Miên là con gái sao…?”
“Đúng vậy.”
Nhóc rồng con gật đầu, không nhận ra mình đã làm tổn thương một trái tim non nớt.
“Oa oa oa …”
Tiểu Diệp Tử lập tức rơi nước mắt, quay đầu vùi vào ngực cha, khóc sướt mướt.
“Oaaa cha, chúng ta mau đi…”
- ----- rời khỏi nơi thương tâm này!
Diệp Huy: “…”
Dù anh ấy đã chuẩn bị tốt tâm lý, sớm muộn gì thì lồng ngực của cha già cũng phải hứng chịu nước mắt thất tình của con gái.
Nhưng bây giờ có phải… quá sớm hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...