Trong phòng bệnh, nhóc rồng con cuối cùng cũng được ôm lấy cánh tay công chúa nhỏ mà bé nghĩ tới.
Thẩm Mậu lần này không có giãy giụa nữa, cậu cụp mắt xuống và không biết đang suy nghĩ gì.
Miên Miên nhìn cậu đầy trông mong,
“Công chúa nhỏ, có phải anh vẫn còn giận em không?”
Bé dẫm lên ghế đẩu bên giường, cố gắng bò lên giường Thẩm Mậu. Đối phương nhìn bé một cái cũng không ngăn cản. Giang Miên Miên là đứa trẻ sinh non, thân hình bé hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Cũng may giường bệnh của phòng vip lớn hơn bình thường. Bé ngồi co ro ở mép giường giống con búp bê không lớn lắm.
Nhóc rồng con vừa leo lên vừa hốt hoảng giải thích,
“Thật sự, em không cố ý để anh bị người khác bắt nạt đâu, lúc ấy tháp bị vỡ, em mở mắt ra đã biến thành nhóc con loài người.”
Phát âm của đứa trẻ không chuẩn lắm, lúc này lại sốt ruột giải thích, nói rất nhanh. Thẩm Mậu nhìn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lảm nhảm của bé, nhìn nửa ngày cũng không hiểu bé nói gì nên dứt khoát không nhìn.
Thiếu niên dịch tầm mắt về phía ngoài cửa sổ.
Toàn thế giới trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“À, em vẫn còn cảm giác bản thân rơi xuống biển, rất khó chịu…”
Nhóc rồng con không chú ý tới động tác của cậu, đến bây giờ cô vẫn chưa biết công chúa nhỏ của mình căn bản không nghe thấy lời bé nói.
Vì thế, Miên Miên tiếp tục cố gắng giải thích với công chúa nhỏ, sau đó là hòa giải.
“Nhưng công chúa nhỏ yên tâm, em chắc chắn, chắc chắn sẽ tìm cách để biến lại thành rồng, đến lúc đó, em sẽ dẫn anh đi xem hang ổ của em, hay anh muốn ở trong lâu đài, em cũng có thể xây cho anh một cái…”
“Đúng rồi, anh thích lâu đài làm bằng vàng hay là lâu đài làm bằng đá quý?”
Nỗ lực nửa ngày,cuối cùng bé cũng bò lên được giường thiếu niên. Bên người có thêm một luồng hơi ấm khiến Thẩm Mậu không thể không quay lại.
Đứa nhỏ chăm chú nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe như ứa ra mật.
Rất mê người.
“…”
Trầm mặc một lát, Thẩm Mậu không trả lời, ánh mắt dừng ở cái mũ vàng trên đầu bé, duỗi tay dựng thành giường để bảo vệ.
Cạch!
Lần này sẽ không bị ngã.
Sau khi xác nhận điều này, Thẩm Mậu liền nhìn đi chỗ khác, không để ý tới tiểu gia hỏa ồn ào nhốn nháo này. Cùng lúc đó tổng tài ba ba ở cửa rốt cuộc không nghe nổi nữa.
“Con muốn biến thành rồng?”
Anh không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc và bất lực. Rõ ràng là chỉ đi công tác một tuần, con gái nhỏ của anh đã bò ra khỏi hố ma tiên mà phải lòng một phim hoạt hình khác sao?
Thấy Giang Hoài Sinh thì Miên Miên trong chốc lát rỗng tuếch nhưng nghĩ đến công chúa nhỏ đang nhìn.
“Đương nhiên!”
Nhóc rồng con lập tức đứng lên, chống nạnh tạo khí thế cường tráng cho bản thân,
“Nói cho nhân loại chú biết, ta chính là con rồng đỏ sinh ra trong dung nham!”
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, mũ nhỏ màu vàng trên đầu cũng trở nên kiêu ngạo.
“…”
Giang Hoài Sinh chỉ cho là bé xem phim hoạt hình quá nhiều. Luvevaland chấm co. Dù sao tuần trước gia hỏa này còn khóc nháo ồn ào muốn thành ma tiên. Trong nhà vẫn còn mấy rương lớn chứa ma pháp và váy công chúa.
Hiện tại lại thích rồng sao?
Giang Hoài Sinh rơi vào trầm tư, nửa ngày sau mới theo kịp mạch não của đứa trẻ, anh nghiêm túc hỏi.
“Là rồng phương đông hay phương tây?”
“… Ngao?”
Lần đầu tiên Miên Miên bị hỏi vấn đề này. Bé cố gắng suy nghĩ về vị trí của núi và trả lời không chắc chắn,
“Hình như … Hình như là rồng phương nam.”
Giang Hoài Sinh: “…”
Rồng phương nam?
Thiết lập phim hoạt hình bây giờ đều kỳ quái vậy sao?
Lúc này, thư ký Vương cho người đưa cơm tới.
“Để đó đi.”
Tổng tài ba ba mệt mỏi, không muốn tranh cãi với nhóc con tự xưng là rồng phương nam này, anh nhìn đồ Trác Vãn Chu đặt, hầu hết là món do đầu bếp làm, phần lớn đều là món ăn thanh đạm và bổ dưỡng.
Nhưng bên trong có ba phần ăn. Dư lại một phần cho ai thì quá rõ ràng. Vừa đặt đồ ăn bên trong ra bàn, vừa gật đầu có lệ.
“Được rồi, Giang Tiểu Long, tới ăn cơm đi.”
“Ta không phải Giang Tiểu Long!”
Đứa nhỏ tức giận phản bác,
“Ta là Miên Miên!” Là con rồng duy nhất của Long tộc nở thành công trong hàng vạn năm, tên của bé chính là do Long tộc Hoàng kim đặt cho.
Tộc trưởng nói, Miên Miên có nghĩa là liên tục, đại diện cho tương lai của Long tộc! Lời giải thích này khiến cho nhóc rồng con kiêu ngạo không thôi.
Nếu không, bé đã đoạt được công chúa nhỏ xinh đẹp nhất thế giới!
Sẽ tốt hơn nếu không biến thành một đứa nhóc loài người bằng một cách nào đó.
Aizzz!
Nghĩ đến đây, hoa hướng dương nhỏ liền héo úa.
Thấy con gái nhỏ kiêu ngạo một lát rồi lại thở dài, tổng tài ba ba cảm nhận được khoảng cách thế hệ không thể vượt qua. Lần trước nhóc con nhất định phải để người khác gọi bé là tiểu tiên nữ, sau đó đổi thành ma tiên, bây giờ đã biến thành rồng.
May mà vẫn được gọi là Miên Miên.
“Được rồi, Miên Miên.”
Từ ngày làm cha thì điểm mấu chốt của Giang Hoài Sinh càng ngày càng thấp.
Anh nhìn thoáng qua thiếu niên trên giường bệnh, đối phương trầm mặc, gương mặt tái nhợt không có biểu tình gì, so với đứa con gái hoạt bát đáng yêu bên cạnh thì càng thêm lạnh lùng, trống rỗng.
Giang Hoài Sinh biết cậu không nghe thấy nên cũng không nói gì. Anh chỉ bước tới, kê một chiếc bàn nhỏ lên giường bệnh, sau đó đặt phần cơm mà vợ cũ đặt riêng cho Thẩm Mậu lên.
Bữa ăn dinh dưỡng do đầu bếp tư nhân chế biến đương nhiên ngon hơn trăm lần so với bệnh viện, nhìn thật tinh xảo, ngon miệng, mùi cũng thơm phức.
“…”
Thẩm Mậu sửng sốt, ngẩng đầu về phía người đàn ông.
Đây là cho cậu sao?
Tổng tài ba ba cũng không đáp lại ánh mắt hoang mang của thiếu niên, coi như vừa rồi không có làm mấy chuyện đó, anh ôm con gái nhỏ xuống,
“Tiểu tổ tông của cha, nhanh ăn cơm nào.”
Náo loạn một buổi sáng, ngày hôm qua cũng không ăn nên nhóc rồng con đúng là rất đói.
“Ta muốn ăn cùng với công chúa nhỏ!”
“Không được!”
Tổng tài ba ba theo bản năng quyết liệt từ chối, nhưng đột nhiên nhớ tới Trác Vãn Chu dặn dò, anh lại cố gắng dịu giọng.
“Anh ấy còn truyền dịch, không tiện. Hơn nữa nếu làm bẩn đệm thì rất phiền phức.”
Giang Hoài Sinh lớn lên trong đại viện quân đội, xung quanh đều là đàn ông thô bạo, có chuyện thì đánh một trận là xong. Sau này mở công ty cũng là kiên quyết tuyệt đối, làm sao biết dỗ đứa nhỏ. Luvevaland chấm co. Còn nói là phiền toái, nếu là đứa nhỏ khác thì đã sớm nháo lên rồi.
Nhưng Miên Miên nhìn gương mặt nhợt nhạt của công chúa nhỏ, cuối cùng thì ngừng đấu tranh.
“Được thôi.”
“…!”
Không ngờ tới có thể dỗ được đứa nhỏ, Giang Hoài Sinh có chút vui vẻ, anh nhanh chóng đặt con gái lên sofa, chuẩn bị bắt đầu đút, nhưng lúc thực hành thì tổng tài ba ba mới phát hiện.
Anh hình như … không biết đút cho trẻ con ăn.
Lúc Miên Miên sinh ra đã mời một số bảo mẫu cao cấp chăm nom, hoặc là vợ cũ chăm, sau đó đứa nhỏ lớn lên thì có bảo mẫu ở cạnh, anh cũng đâu phải làm gì cả.
“…”
Lần đầu tiên, Giang Hoài Sinh trải qua chuyện khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mà chỉ là đút cho trẻ ăn thôi mà, có cái gì khó?!
Anh bưng chén lên, động tác cứng đờ múc nước canh và đậu mà Miên Miên thích rồi dựa theo dáng vẻ của Trác Vãn Chu trong trí nhớ, chuẩn bị đút cho con gái ăn.
Nhìn thấy hình ảnh cha con vui vẻ, Thẩm Mậu cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, trong bụng cảm thấy quặn đau vì đói.
Từ chiều qua đến giờ cậu cũng chưa ăn gì.
Thẩm Mậu không quen, nói đúng hơn là từ chối lòng tốt của người khác. Nhưng tình huống hiện tại rõ ràng là cậu bị buộc phải chấp nhận điều trị từ cha mẹ Giang Miên Miên, nếu lại bày ra dáng vẻ từ chối thì rất khó xử.
Thiếu niên do dự một lát rồi vẫn cầm đũa lên, chỉ là còn chưa ăn xong miếng đầu tiên, liền cảm nhận được cái gì đó chấn động, đột nhiên Thẩm Mậu ngẩng đầu.
Cạch!
Chén nhỏ rơi xuống đất, vỡ tung tóe, nước canh thơm phức vương vãi khắp sàn nhà.
Giang Miên Miên như mắc nghẹn cái gì đó, gương mặt trắng nõn bị nghẹn đến đỏ bừng.
Bị nghẹn khí quản!
Trái tim Thẩm Mậu thắt lại.
“Miên Miên!”
Giang Hoài Sinh còn chưa kịp cử động, đột nhiên con gái nhỏ trong ngực bị kéo ra. Thẩm Mậu đặt bé lên đầu gối, ấn vào xương bánh chè nhô ra dưới cơ hoành của bé, nhanh chóng vỗ vào giữa vai bé.
“Khụ……”
Rất nhanh, một viên đậu bị phun ra.
Nhóc rồng con ho, hít một hơi rồi ngay lập tức vùi vào vòng tay thiếu niên với đôi mắt ngấn lệ.
“Loài người … Loài người đúng là nham hiểm, vẫn là công chúa nhỏ tốt.”
Cảm nhận được khối mềm mại như bông trong ngực, Thẩm Mậu lập tức cứng người, cậu kéo quần áo đứa nhỏ ra lại phát hiện căn bản cậu không thể kéo xuống được.
“….”
Cao da chó lại dính lên rồi.
Nhưng đứa nhỏ ôm cổ cậu, thở hồng hộc như thể vừa rồi bị sợ hãi. Động tác của Thẩm Mậu cứng lại, vẫn không kéo bé xuống.
Giang Hoài Sinh bên cạnh ngây người nửa ngày, trái tim treo lên mới từ từ hạ xuống.
Anh nhìn con gái ôm chặt lấy Thẩm Mậu, hảo cảm vốn dĩ đang âm nháy mắt về không, thậm chí còn có xu hướng đi lên.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tổng tài ba ba đại khái cũng có thể hiểu vì sao con gái lại thích tiểu tử này như vậy. Luvevaland chấm co. Người đàn ông nghẹn nửa ngày mới nói không được tự nhiên lắm,
“… Cảm ơn.”
Nói xong, đột nhiên Giang Hoài Sinh lại nhớ tới đối phương không nghe thấy, liền lấy điện thoại ra, gõ một câu cảm ơn.
Thẩm Mậu nhìn hai chữ cảm ơn trên màn hình điện thoại thì dừng lại một lát, sau đó chỉ chỉ nhóc con đang ôm chặt như bạch tuộc trong ngực cậu,
“Có thể để bé đi xuống trước không?”
Giang Hoài Sinh: “…”
Anh cảm thấy không có khả năng.
Nhưng tổng tài đại nhân đương nhiên không thể nói không được trước mặt đứa trẻ, anh vươn tay, định cẩn thận kéo con gái lại,
“Miên Miên, cha, cha sai rồi, cha không có kinh nghiệm, nếu không thì gọi dì Lý tới …”
Dì Lý là bảo mẫu trong nhà.
“Tránh ra, tránh ra! Chán ghét chú!”
Nhóc rồng con tức giận không hề có ý buông tay.
“Tiểu tinh linh nói đúng, con người đều thật âm hiểm xảo trá, ngoại trừ công chúa nhỏ ra thì đều là kẻ xấu!”
Giang Hoài Sinh: “…”
Đây là lời thoại của bộ phim hoạt hình nào???
Trong lúc nhất thời khiến thế cục trở nên cứng đờ.
Giang Hoài Sinh cực kỳ đau đầu. Nuôi con quả nhiên là việc khó nhất trên đời, anh lại nhớ tới lời Trác Vãn Chu dặn dò.
“Dỗ con bé, đừng mắng con bé, đứa nhỏ khóc nháo là chuyện bình thường, phải dỗ.”
Vấn đề là dỗ như thế nào.
“Miên Miên, con buông tay trước … Ca ca bị con ôm như vậy không thoải mái đâu.”
Nhưng cho dù nhóc con buông tay thì ăn cơm thế nào cũng là vấn đề. Nhớ tới chuyện vừa phát sinh, Giang Hoài Sinh cũng không dám đút nữa, vì thế rối rắm nửa ngày, tổng tài ba ba không thể không đặt ánh mắt lên người Thẩm Mậu vẫn luôn an tĩnh.
Đối phương chú ý tới tầm mắt của anh, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại dự cảm khác thường. Luvevaland chấm co. Tiếp theo, người đàn ông nhét bát đũa sạch vào tay cậu, dùng điện thoại gõ ra một hàng chữ,
“Phiền cháu đút đứa nhỏ này ăn được không?”
Thẩm Mậu: “…”
Hai cha con này … là đang ăn vạ vào cậu sao?
Thấy thiếu niên im lặng quá lâu nên tổng tài đại nhân còn tưởng rằng đối phương không muốn nên lại tiếp tục gõ một dòng chữ khác như thể muốn dùng điều kiện gì thuyết phục cậu.
Nhưng Thẩm Mậu không nhìn nữa mà cụp mắt nhìn đứa nhỏ trong ngực, đồng tử xanh biếc lạnh như nước biển sâu,
“Giang Miên Miên, xuống đi.”
Giọng điệu lạnh lùng khiến cơ thể nhóc rồng con cứng đờ, bé mím môi, ngoan ngoãn buông móng vuốt ra.
“Được rồi.”
Sau đó một cái bát và đũa được nhét vào trong móng vuốt.
“Bao nhiêu tuổi rồi còn không tự ăn được sao?”
Những lời này mang theo ý trào phúng, kích cho nhóc rồng con có cảm giác vảy toàn thân muốn nổ tung. Tuy rằng bé không có vảy nhưng loại cảm giác này rất chân thật.
Cho dù thực sự không biết sử dụng đồ của con người nhưng việc này sao có thể làm khó một con rồng chứ?! Luvevaland chấm co. Bé chính là niềm hy vọng trong tương lai của Long tộc!
Còn nữa … công chúa nhỏ còn đang nhìn ở bên cạnh đấy!
“Được! Em sẽ tự ăn! Ai nói em không biết?!”
Lòng tự trọng của nhóc rồng con bị đụng chạm liền lập tức phản bác,
“Miên Miên có thể tự ăn!”
Bé tức đến phồng má, một tay cầm chén, một tay cầm muỗng, tư thế đó không giống như đang xúc cơm mà giống đi đánh lộn!
Tuy nhiên, Thẩm Mậu lại liếc nhìn bé một cái, sau đó xoay chiếc muỗng trong tay bé lại.
“Đồ ngốc, cầm ngược rồi.”
Miên Miên: “…”
Bé lại làm loài rồng mất mặt trước công chúa nhỏ rồi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...