Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui


Niệm Ninh quay đầu nhìn anh, lắc đầu: ‘Không có, về nhà cha xong thì trở về, chứ có đi đâu nữa đâu.


“Không có đi chỗ khác, vậy sao em… Nhạc Cận Ninh nhìn thời gian, bây giờ chỉ bảy giờ sáng, lại nhìn đống quân áo trên tay anh, dường như hiểu ra vấn đề.

“Làm sao vậy?” Niệm Ninh cảm thấy kỳ quái hỏi.

Nhạc Cận Ninh nói chỉ mới một nửa, cô cũng không biết anh muốn nói tới cái gì.

“Không có gì, anh đi thay quần áo trước.

’ Nhạc Cận Ninh lắc đầu, không nói tiếp.

Niệm Ninh gật đầu, tiếp đó chuẩn bị quần áo của bản thân.

Nhạc Cận Ninh vừa xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đột nhiên anh bước tới bên người cô, khẽ nói bên tai cô: “Kỳ thực cha anh rất thích em, cho dù em có tùy tiện mặc quần áo ở nhà, cha anh cũng không có ý kiến gì, nên em đừng có áp lực quá.


Thấy rõ thái độ lo lắng của cô mà còn làm bộ lạnh nhạt như không có chuyện gì, đột nhiên anh cảm thấy có chút mắc cười.

Sau khi nói xong, anh liền trực tiếp đi vào phòng thay đồ, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.


Trong đầu của Niệm Ninh hiện lên một tia quân bách, kỳ thật cô cũng không nghĩ sẽ tới sớm đâu nhưng do ˆ cảm thấy có chút áp lực nên bản thân không biết phải làm cái gì cho phải.

Cha Nhạc là cha chồng của cô, lại đối với cô tốt như vậy, trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ cô làm ra chuyện lén lút hay chỉ một chỉ tiết nhỏ khiến cha Nhạc mất hứng sẽ không thích cô nữa, cho nên mới sáng sớm cô đã rời giường, chuẩn bị chu đáo mọi thứ.

Sự chuẩn bị chu đáo này lại bị một câu nói của Nhạc Cận Ninh phá tan, cô chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.

Ăn xong bữa sáng, hai người liền lái xe về nhà cha Nhạc.

Nhạc Cận Ninh lái xe, còn Niệm Ninh đang xem ảnh cưới.

Thật ra thì từ lúc đầu hai người chụp rất nhiều ảnh cưới, ngày hôm qua vừa mới gửi đến nên còn nhiều tấm chưa xem hết.

Nhạc Cận Ninh ngồi một bên nhìn dáng vẻ say sưa của cô, không nhịn được vươn tay cầm lấy album ảnh ném lên ghế sau.

“Này, anh làm cái gì vậy?” Niệm Ninh không hài lòng với hành động vừa rồi của Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh nói: ‘Mặc kệ là làm gì, nhìn đồ vật trên xe là không tốt cho mắt.


“Em chỉ xem một chút thôi, có liên quan gì chứ.


” Niệm Ninh bĩu môi, bất mãn nói.

“Một chút cũng không được, đây là kiến thức cơ bản, lúc nhỏ đi học thầy giáo không có dạy cho em sao?” Nhạc Cận Ninh nghiêm khắc nói.

Đọc tại Truyenone.

vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Em…” Lúc đầu Niệm Ninh còn muốn cãi lại, nhưng nghĩ lại bản thân cô tranh luận vấn đề vô nghĩa này với anh thật làm mất đi phẩm vị của cô.

Bỏ đi, không cãi nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, Nhạc Cận Ninh bất đắc dĩ cười nói: “Anh đâu có nói là sẽ không cho em xem, đợi sau khi về tới nhà cổ của cha, xem chúng cũng không muộn mà.


Nghe được Nhạc Cận Ninh nói như vậy, trong lòng của Niệm Ninh thấy thoải mái hơn.

Rất nhanh xe đã chạy tới nhà cổ.

Niệm Ninh còn chưa xuống xe đã thấy cha Nhạc từ trong biệt thự ra đón.

“Cha, sao cha lại ra đây.

’ Nhạc Cận Ninh thấy cha Nhạc ra đây đón hai người, không khỏi bước tới hỏi.

Cha Nhạc khoát tay áo: ‘Không có việc gì, không có việc gì, vừa mới nghe quản gia nói hai con tới đây, ở bên trong cũng ngồi một mình chi bằng bước ra đây hoạt động gân cốt một chút.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận