Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui


Niệm Tâm Như không từ bỏ, giơ bức ảnh trong tay ra, đắc ý nói: “Tổng giám | đốc Nhạc, anh xem đây là cái gì?”
Quả nhiên khi nhìn thấy bức ảnh sắc mặt của Nhạc Cận Ninh khẽ thay đổi.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Niệm Tâm Như không khỏi cảm thấy có hy vọng!
Nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh liền tới xem, trong điện thoại hiện lên một vài tấm ảnh, nhưng những tấm ảnh này…
“Cô cho người theo dõi tôi?” Cô kinh ngạc nhìn Niệm Tâm Như.

Bức ảnh trong điện thoại Niệm Tâm Như là lúc cô cùng Trần Mẫn ngồi trong quán cà phê nói chuyện.

Niệm Tâm Như xóa bỏ bộ dạng thảm hại vừa nãy, hai tay khoanh trước ngực: “Tôi làm gì có thời gian để theo dõi chị?
Tôi còn chưa xử lý xong việc của mình.

Bức ảnh này là tôi vô tình chụp được, nhưng cho dù có người muốn theo dõi chị, muốn chụp ảnh chị thì chị phải cho người ta cơ hội thì người ta mới chụp được đúng không?”
Nghe những lời Niệm Tâm Như nói, Niệm Ninh dường như đã hiểu được.


Cô thật sự rất tức giận, không phải vì bức ảnh mà cô tức giận, bởi vì cô đã ở cùng với Nhạc Cận Ninh lâu như vậy, đã trải qua rất nhiều chuyện, cô tin rằng Nhạc Cận Ninh sẽ không tin vào những chuyện như vậy, cô tức giận là vì Niệm Tâm Như cho người theo dõi cô.

Cô thực sự không thể chịu nổi loại chuyện này.

Vẻ mặt Niệm Ninh bình tĩnh nói: “Được thôi, cô nói bức ảnh này không phải là cho người theo dõi tôi chụp, tôi tin.

Nhưng cô giải thích xem, tại sao lại đi rình chuyện riêng tư của người khác.


Niệm Tâm Như khế cau mày, cô ta có được tấm ảnh này là do mối quan hệ với Trần Mẫn.

Chỉ là cô ta luôn giữ thể diện cho mình, làm sao có thể nói ra quan hệ hiện tại giữa cô và Trần Mẫn?
Đặc biệt người trước mặt cô là Niệm Ninh, người mà cô ta ghét nhất, cho nên chuyện này càng không thể.


“Làm thế nào mà tôi có được bức ảnh này không phải chuyện của chị, quan trọng là ý nghĩa của bức ảnh, có phải là chị muốn nối lại tình cũ?” Niệm Tâm Như nói xong, quay đầu nhìn Nhạc Cận Ninh đứng ở bên cạnh.

Thấy anh vấn là bộ dạng lạnh lùng khi nãy, trong lòng không khỏi đắc ý.

“Tổng giám đốc Nhạc, thật ra chuyện tôi vừa mới nói với anh là tôi chỉ muốn đem tấm ảnh này giao cho anh, hi vọng anh không bị người khác che mờ mặt.

” Niệm Tâm Như nói xong, trong lòng vui mừng.

Chờ đợi sự tức giận của Nhạc Cận Ninh dành cho Niệm Ninh.

Nhạc Cận Ninh nhìn cẩn thận lại bức ảnh một lần nữa, sau đó nhìn lên Niệm Tâm Như.

Anh nghiêm mặt nói: “So với nội dung của bức ảnh, tôi vẫn muốn biết làm thế nào mà cô Niệm có được bức ảnh này, nếu không nói rõ, thì tôi không ngại cho người của tôi đi kiểm tra một chút, dù sao chuyện này cũng liên quan đến chuyện riêng tư của vợ tôi.


“Anh…’ Niệm Tâm Như không ngờ Nhạc Cận Ninh lại nói như vậy: “Tổng giám đốc Nhạc, anh không lo lắng vợ mình cùng Trần Mãn nối lại tình cũ sao?
Dù sao thì họ cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, bên nhau hẳn bao nhiêu năm chứ không phải chỉ vài tháng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận