Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui


Nếu đã như thế, vậy chắc dây chuyền của cô không phải ở chỗ Nhạc Cận Ninh.

Lúc ở phòng sách nhìn thấy sợi dây chuyên đó, chắc không phải sợi dây cô làm mất, có lẽ sợi dây chuyền kia giống với sợi dây chuyền cô làm mất mà thôi.
Không phải Nhạc Cận Ninh đã nói sao?
Dây chuyền kia là dây chuyền mẫu khách đưa đến?
Nhất định là do cô đa nghi quá, cho nên mới nghỉ thân nghi quỷ.

: Trên thế giới này, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Ba năm trước cô cứu được một người, người kia lại là Nhạc Cận Ninh.
Không thể nào!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Niệm Ninh khẽ thở dài một hơi.

Cô vốn tưởng là có hi vọng tìm lại sợi dây chuyền đã đánh mất nhiều năm.
Bây giờ xem ra cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vì thế, cô không rầu rĩ vì sợi dây chuyền kia nữa.

Cô cảm thấy cô muốn tìm sợi dây chuyền kia đến điên rồi.
Thấy sợi dây chuyền nào cũng giống như sợi dây cô làm mất.
Được rồi, không nghĩ nữa.

Bây giờ bệnh của bà nội đã ổn định, cũng không cần gấp gáp tìm sợi dây chuyền kia.
Nếu như cô có duyên với sợi dây chuyền kia, chắc chắn nó sẽ xuất hiện.
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh không còn rầu rĩ nữa.
Một bên khác…
Nhạc Cận Ninh đã đến nhà của Tần Tuyết Tùng.

Tần Tuyết Tùng lấy hai cái ly từ trong tủ rượu ra, đổ rượu vang đỏ vào.
“Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đi đến chỗ tôi thế?” Anh ta cầm một ly rượu, đưa đến tay Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh đưa tay cầm ly trước mặt, khẽ nhấp một chút rượu vang đỏ bên trong.
“Hiển nhiên là có việc mới đến tìm cậu.” Nói xong, anh lấy thiệp mời từ trong ngực ra, để lên mặt bàn, nói: ‘Đây là thiệp mời đám cưới của tôi và Niệm Ninh, tôi tự mình đưa đến cho cậu.”
Tay Tần Tuyết Tùng cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Cận Ninh, trong đôi mắt có vẻ sâu xa.
“Sao vậy?” Nhạc Cận Ninh thấy Tần Tuyết Tùng ngơ ngẩn, nên hỏi.
Tần Tuyết Tùng khẽ cười một tiếng, chỉ là nụ cười này không đến đáy mắt.
Anh ta để ly rượu lên mặt bàn, đôi mắt vẫn nhìn vào tấm thiệp mời đại diện cho hạnh phúc kia: ‘Cận Ninh, cậu suy nghĩ kỹ càng rồi?”
Tần Tuyết Tùng mở miệng, Nhạc Cận Ninh đã biết anh ta muốn nói gì.
Nhưng anh cũng không nói ra, chỉ khẽ gật đầu: ‘Đã đưa thiệp mời cho cậu, đương nhiên là đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Vứt bỏ Tô Mạt, đây là kết quả của cái thứ gọi là suy nghĩ kỹ của cậu sao?”
Lập tức sắc mặt Tần Tuyết Tùng trở nên khó coi.
Vừa nhắc đến Tô Mạt, Nhạc Cận Ninh nhớ đến mấy ngày trước đi đến viện điều dưỡng thăm cô ta.

Bác sĩ nói với anh, có thể cả đời này Tô Mạt không thể tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận