Nhạc Đam Mỹ Lời Việt
Tác từ: Một hữu Dương tiên sinh
Tác khúc/Biên khúc: Mộc Nhất
Hoà thanh: Chích Hữu Ảnh Tử
Hỗn âm: Nãi Nương Nguyệt
Lời việt: Song Linh
____________
Nhìn màu tuyết trắng, thấy tựa kiếp này
Chuyện năm xưa nay ta vẫn chẳng phân được thật sai
Uống cạn chén cũ, có khi say sẽ hiểu được
Mà hình như ta vẫn bước vào sương khói
Chầm chậm cất bước, chẳng thể khóc vẫn là cười
Liệu người còn hận nơi miếu đã chẳng tin
Vấn linh đàn một khúc
Chắc ngươi sẽ chẳng gặp ta
Thôi đã lên câu tiễn biệt
Cất nỗi lòng vào đây
Một kiếp sống vẫn cứ công bằng chẳng bận tâm
Cuối cùng thì thiện với ác lẫn lộn lại chẳng thể nào phân
Ta mộng thấy lúc xưa, ngươi vẫn đứng ở đây mỉm cười nâng chén rượu kia cùng kính hoa đào
Tại cổ miếu cũ đã vụt mất người
Tượng quan âm kia chôn cất bóng dáng người ngày xưa
Biết người chẳng hối, thế sao ta vẫn ghi tạc
Lòng trống rỗng chẳng thể lấp đành ôm lấy
Đàn nhẹ réo rắt, ta đã thấu hết được người
Người còn hận ta không thôi cứ hận đi
Tuyết bao trùm thời gian, mẫu đơn nơi đâu nở hoa
Như người năm xưa vẫn còn hướng tới ta cười vui
Một kiếp sống vẫn cứ công bằng chẳng bận tâm
Cuối cùng thì thiện với ác lẫn lộn lại chẳng thể nào phân
Ta mộng thấy lúc xưa, ngươi vẫn đứng ở đây mỉm cười nâng chén rượu kia cùng kính hoa đào rơi
Cảnh vẫn đó bất biến nhưng người giờ ở đâu
Hay là vẫn còn quấn quýt chốn cũ chẳng luân hồi đầu thai
Ta trở về chốn xưa, nơi miếu cũ quạnh hiu ngươi liệu còn đang đợi ta cùng uống ly rượu say
Mỉm cười nâng chén rượu kia
Lại kính hoa đào rơi
Mơ chợt tan, còn mỗi ta ở đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...