Được viên kẹo an ủi nên Diệp Lâm Tây yên lặng ngồi trong xe. Mà tài xế nãy giờ rời đi cũng nhanh chóng có mặt.
Tài xế hỏi: “Phó tổng, bây giờ chúng ta về thẳng nhà sao?”
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Có phải đến giờ em vẫn chưa ăn tối không, có muốn ăn chút gì đó không?”
Thực ra lúc đầu anh chỉ tiện hỏi mà thôi, khẩu vị của Diệp Lâm Tây anh cũng đã biết, lúc nào cũng chỉ gảy gót ăn vài miếng.
Đúng là dạ dày chim.
Nhưng hôm nay anh vừa hỏi xong, Diệp Lâm Tây đã trầm ngâm, nói: “Tôi muốn ăn mì.”
Ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không cầm được lòng, nhìn cô hai cái.
Diệp Lâm Tây lẩm bẩm: “Không phải là anh hỏi tôi muốn ăn gì không sao?”
Thực lòng mà nói, lao động thật khiến người ta đói chết đi được.
Thường thì cô ở nhà hoặc ngồi trong văn phòng, không cần tốn sức lực, luôn không biết cảm giác đói là gì. Hôm nay chỉ mới bỏ bữa trưa và bữa tối thôi mà. Lúc này lại cảm thấy cái bụng đang đói meo.
Hơn nưa, cô chỉ bất chợt muốn ăn một bát mỳ nóng hổi, nước dùng thơm phức mà thôi.
Ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, bụng Diệp Lâm Tây đột nhiên phát ra tiếng “ùng ục” đáp lại suy nghĩ của cô.
Vốn dĩ trong xe rất yên tĩnh.
Âm thanh đột ngột này đã phá vỡ sự im lặng.
Không phải chứ, đây là bụng cô đang kêu?
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nhìn xuống bụng.
Như thể để phá vỡ hy vọng chanh sả cuối cùng của cô, tiếng ùng ục kỳ lạ lại vang lên lần nữa.
Người đàn ông bên cạnh im lặng một lúc, cuối cùng khẽ nói: “Vậy thì đi ăn mì.”
Mà Diệp Lâm Tây cả người như vừa bị sét đánh, rơi vào im lặng của sự chết chóc. Cô không thể tin rằng bụng mình lại có thể kêu lên vì đói.
Hơn nữa lại còn ở trước mặt Phó Cẩm Hành!!
Diệp Lâm Tây rất muốn lấy tay che mặt, cái gì mà say nắng lại tưởng rằng có thai thì cũng tạm chấp nhận, sao bụng lại kêu cơ chứ?
Bụng của tiên nữ mà cũng có thể kêu ùng ục được à?
Dĩ nhiên là không!!!
Huống hồ, ngay cả tài xế ngồi ở hàng ghế đầu cũng có thể nghe rõ, một người luôn giữ thể diện như Diệp Lâm Tây đương nhiên luôn chú ý đến hình tượng của mình trước mặt người khác, hận không thể khắc họa mình thành hình tượng một cô gái tuyệt vời nhất.
Nhưng vừa rồi, mọi thứ đều đã bị hủy hoại.
Cô uể oải dựa vào cửa xe, cả người mất hết tinh thần.
Rất may là tên đàn ông chó bên cạnh vẫn còn chút tính người, nên lúc này không có chuyện gì xảy ra.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây nhắm chặt hai mắt lại, thôi bỏ đi, chỉ cần cô giả bộ như không có gì, thì thực sự chẳng có gì xảy ra hết.
*
Tam vị thảo đường.
Khi Diệp Lâm Tây đứng ở lối vào nhà hàng, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu sáng sủa bên trên, đúng là một cái tên khá kỳ lạ. Hơn nữa, nhà hàng này không nằm trong khu trung tâm sầm uất, mà ở tại một con hẻm hơi héo lánh. Tuy nói rằng rượu thơm thì chẳng sợ ngõ sâu, nhưng Diệp Lâm Tây lại vô cùng nghi ngờ kiểu cửa hàng mở trong hẻm heo hút như thế này.
Rốt cuộc là có ngon hay không đây?
Khi cô và Phó Cẩm Hành bước vào, mới phát hiện ra rằng, bên trong đã chật kín người ngồi.
“Hai người đúng không?” Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy bọn bọ đã vội vàng chào hỏi.
Phó Cẩm Hành gật đầu: “Vị trí gần cửa sổ.”
“Được.”
Ngay sau đó nhân viên bán hàng dẫn bọn họ đến một vị trí gần cửa sổ ở bên trong, nói ra thì nhà hàng này tuy bên ngoài nhìn rất nhỏ, nhưng khi đi vào lại có cảm giác giống như một cái hang động vậy.
Vị trí bên cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy khoảng sân bên trong. Giữa khoảng sân nhỏ đó có một cái giếng, bài trí theo phong cách cổ kính, thậm chí còn có cả một ao sen nhỏ. Bên ngoài là màn đêm đen kịt, bên trong cửa hàng lại được bao phủ bởi ánh đèn vàng dịu dàng, ấm áp.
Điệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy phong cảnh ở đây cực nên thơ, cô nói nhỏ: “Nếu đến đây vào một ngày mưa chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Con gái mà, điều chú trọng không phải chính là cảm giác sao?
Vừa hay, nhân viên đem thực đơn tới, Diệp Lâm Tây cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức sững sờ. Cô nghĩ rằng thứ mình đang cầm không phải là một bản thực đơn hoàn chỉnh.
“Chỉ có ba loại mỳ?” Diệp Lâm Tây ngạc nhiên.
Nhân viên lịch sự nói: “Tiểu thư, sở dĩ tiệm chúng tôi có tên là Tam vị thảo đường chính là vì chúng tôi chỉ có ba loại mỳ.”
Diệp Lâm Tây sững sờ, một lúc sau mới gật đầu.
Cũng khá tự hào đó chứ.
Nhưng vì đây là nơi mà Phó Cảm Hành đưa cô đến vậy chắc hẳn mỳ sẽ rất ngon.
Vì vậy, cô gọi cho mình một suất mỳ cua.
Phó Cẩm Hành thấy cô nói xong, thấp giọng nói: “Đổi món khác đi, ăn cua lạnh bụng.”
“Không phải bọn họ còn có cả canh gừng sao?” Diệp Lâm Tây thờ ơ đáp.
Hơn nữa cô thực sự muốn thử xem chính xác thì món mỳ đầy cua sẽ như thế nào.
Phó Cẩm Hành không nói thêm gì mà gọi một suất mỳ giống cô.
Diệp Lâm Tây: “Anh cũng chưa ăn tối à?”
Phó Cẩm Hành: “Vừa nãy đang tiếp khách, chỉ uống chút rượu.”
Khi đi tiệc tiếp khách xã giao, thông thường rất hiếm khi anh thực sự động đũa ăn thứ gì đó.
Diệp Lâm Tây: “Vậy không phải là để bụng đói uống rượu à? Tôi nói cho anh biết, để bụng đói uống rượu rất dễ bị thủng dạ dày đó.”
Phó Cẩm Hành: “…”
Anh rơi vào trầm mặc.
“Cảm ơn em quan tâm.”
Diệp Lâm Tây cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng với những lời cô vừa nói, như thể cô đang mong anh ta bị thủng dạ dày vậy, nên thấp giọng bổ sung thêm: “Công việc của anh bận rộn như vậy, tiệc tùng tiếp khách cũng nhiều, sau này đừng để bụng rỗng uống rượu, dù sao cũng là cơ thể của mình mà.”
Ôi ôi, thật là một bông hồng nhỏ ân cần chu đáo.
Diệp Lâm Tây bị chính mình làm cho cảm động.
Lần này Phó Cẩm Hành trả lời rất nghiêm túc: “Ừm.”
Hai người ngồi thêm một lúc, Diệp Lâm Tây đột nhiên nghĩ ra vấn đề khác.
Cô hỏi: “Làm sao anh biết được hôm nay tôi ở đâu?”
Hơn nữa lại còn tình cờ có mặt.
Ban đầu, Phó Cẩm Hành không định trả lời câu hỏi này, nhưng khi Diệp Lâm Tây dứt lời, lại tự hỏi tự đáp: “Chắc là tài xế của tôi đã gọi cho anh rồi.”
Dù sao cũng chẳng thể tình cờ như vậy được, làm gì có chuyện anh ta vô tình gặp cô trên đường. Thành phố Bắc An rộng thế cơ mà, cô tự tính nhẩm trong lòng như vậy.
Trong một thành phố rộng lớn thế này, nếu như không phải là cố tình đến thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện tình cờ thế được.
Phó Cẩm Hành: “Đừng chỉ nói về tôi, bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, sau này tôi sẽ bảo tài xế nhắc nhở em ăn cơm đúng giờ.”
Diệp Lâm Tây: “Tôi không phải con nít.”
Phó Cẩm Hành: “Cũng chẳng khác là bao.”
Diệp Lâm Tây đang định ngẩng đầu lườm anh ta, thì người đối diện lại thản nhiên nói: “Ít ra trẻ con lúc thấy đói còn biết kêu.”
Diệp Lâm Tây: “Tôi đói rồi.”
Cô dường như cảm thấy một câu này là không đủ, nên nhìn Phó Cẩm Hành không ngừng lặp đi lặp lại: “Tôi đói, tôi đói, tôi đói rồi.”
Nếu không phải do bắp chân cô lúc này còn đang run, đến động đậy một chút cô cũng thấy lười. thì thậm chí cô còn có thể kèm theo đó cả động tác dậm chân nữa.
Hừm, không phải chỉ là kêu đói thôi sao, ai mà chả làm được.
Phó Cẩm Hành thực sự không ngờ rằng cô lại có thể chơi xấu một cách dễ dàng như vậy, anh ngây người xem màn trình diễn của cô, nhưng đang nhìn, anh đột nhiên lại quay đầu đi, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng.
Tiếp theo đó, dường như anh không thể kìm nén nổi, vai anh khẽ rung lên.
Một nụ cười khe khẽ, nhẹ nhàng.
Diệp Lâm Tây có chút sững sờ.
Mặc dù cô và Phó Cẩm Hành kết hôn chưa được bao lâu, nhưng anh ta trời sinh đã có vẻ mặt lãnh đạm, cao cao tai thượng, còn xa cách hơn cả cô. Diệp Lâm Tây cảm thấy, nếu đem bản thân mình ra so sánh với anh ta thì cô đúng là một tiểu thiên sứ dễ thương, tốt bụng, trong sáng và ngây thơ.
Vì vậy, cô rất hiếm khi thấy anh ta cười.
Chỉ thỉnh thoảng nhếch miệng lộ ra vẻ giễu cợt mà thôi.
Tóm lại là cực hiếm thấy anh ta cười đến rung bả vai như bây giờ.
Diệp Lâm Tây nhìn lên khóe miệng còn chưa hạ xuống ấy, cảm thấy cả người anh ta như tràn ngập sức sống. Không còn là người đàn ông lãnh đạm khoác trên mình bộ áo giáp xa lánh được mọi người nể phục nữa.
Cô khẽ quay đầu, một lần nữa nhìn xuống bông sen nhỏ bên hiên ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Buồn cười thế sao?”
*
Cũng vừa lúc đó, hai bát mỳ được người phục vụ bê lên. Diệp Lâm Tây gắp những sơi mỳ đầu tiên đưa vào miệng, ánh mắt cô bỗng sáng ngời. Sau đó, cô không nói lời nào, yên lặng ăn bát mỳ trước mắt, còn có trà gừng được nhà hàng tặng kèm, uống vào cảm giác hơi ấm nóng trong bụng.
Vì vậy, cô vừa ăn vừa uống rất ngon lành.
Chỉ có điều ăn được một lúc, Diệp Lâm Tây đột nhiên nhìn người đàn ông đối diện, có chút bất mãn nói: “Tôi phát hiện con người anh rất ích kỷ.”
Phó Cẩm Hành nâng mắt nhìn sang.
Diệp Lâm Tây cầm đũa gẩy gẩy sợi mỳ trong bát, sự bất mãn nhỏ trong lòng bỗng nhiên được phóng đại.
“Quán mỳ ngon thế này mà đây lại là lần đầu tiên anh đưa tôi tới ăn?”
Đúng là một người đàn ông ích kỷ!
Tham ăn!!
Nghe đến lý do này, Phó Cẩm Hành cảm thấy cực kỳ vô lý.
Anh quẹt thẻ mua cho cô không biết bao nhiêu chiếc váy cao sang, tích góp đầy tủ túi xách ở nhà, đến bộ sưu tập trang sức nữa, nếu cô lôi ra cũng có thể khiến người khác sợ chết khiếp.
Thế nhưng nhìn bộ dạng phàn nàn nghiêm túc của cô lại cảm thấy đây thực sự là những gì cô sẽ nói. Anh đang định khẽ lắc đầu, lại nghĩ đến điều đó có thể sẽ khiến Diệp Lâm Tây bốc hỏa, vậy nên rốt cuộc anh vẫn cố xem xét tâm trạng của cô, đành để cái lắc đầu đó trong lòng mà thôi.
Phó Cẩm Hành: “Nếu em thích, sau này sẽ thường xuyên đưa em tới ăn.”
Diệp Lâm Tây ném cho anh một cái nhìn “Xem ra anh vẫn biết điều, nêm hôm nay tạm tha cho anh”, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn mỳ của mình.
Phó Cẩm Hành nhìn dáng vẻ ăn uống của say sưa của cô, tuy rằng ăn miếng rất nhỏ và nhẹ nhàng, nhưng lượng mỳ trong bát đã vơi đi hơn nửa.
Có thể nhìn ra cô thực sự thích nó.
Đột nhiên Phó Cẩm Hành lại cảm thấy hình như cô cũng không khó dỗ dành, thỉnh thoảng chỉ là một bát mỳ ngon cũng khiến cô hài lòng.
Khi hai người rời khỏi quán, cũng đã gần mười giờ. Hơi nóng đêm hè dần dần lui xa, ngõ hẻm mờ tối. Do con hẻm không rộng nên tài xế đành đỗ xe ngoài đầu đường. Diệp Lâm Tây lặng lẽ bám theo Phó Cẩm Hành bước ra ngoài. Hiếm có nơi nào yên tĩnh như vậy trong một thành phố sầm uất như Bắc An. Yên lặng đến mức lòng cô cũng tĩnh lặng theo.
Cũng may rất nhanh đã đi hết con hẻm, đến khi lên xe, Diệp Lâm Tây có chút mệt mỏi. Tài xế lái xe rất ổn định, ngồi chẳng được bao lâu cô liền chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi xe dừng ở cửa biệt thự, Phó Cẩm Hành thì thầm bảo tài xế về trước nghỉ ngơi. Xe còn chưa tắt máy, điều hòa trong xe vẫn đang bật, Diệp Lâm Tây buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mắt, tất nhiên không hay biết rằng đã về đến nhà. Phó Cẩm Hành ngồi bên kia, lặng lẽ nhìn những người đang dần dựa đến gần mình. Anh nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của cô, có lẽ đã ngủ say lắm rồi.
Khi tầm mắt từ từ di chuyển xuống phía dưới, rơi xuống chóp mũi, cuối cùng là môi cô. Phó Cẩm Hành nới lỏng cà vạt, vô thức khó hiểu cười một tiếng. Lên giường với nhau cũng đã rất nhiều lần, nhưng vừa rồi ý nghĩ lướt qua tâm trí anh lại là muốn hôn cô một cái.
Anh chưa bao giờ là một người nhạy cảm về cảm xúc, thậm chí anh không cần quan tâm đến cảm nhận của bất kỳ ai, vì vậy đối với phụ nữ, anh cũng chẳng để ý lắm đến cái gọi là thế giới nội tâm của họ. Ngay cả Diệp Lâm Tây với tư cách là vợ của anh cũng vậy.
Khi đó quyết định kết hôn với cô, có thể nói là sự bốc đồng cũng được hoặc đó là việc đôi bên cùng có lợi. Sau khi kết hôn, Diệp Lâm Tây chẳng nói một lời cứ thế quay lại Mỹ tiếp tục học tập. Hai người sống trong một cuộc sống hôn nhân nổi tiếng, chỉ duy trì tình hữu nghị hời hợt và anh chẳng cảm thấy có gì không đúng ở đó cả.
Nhưng từ sau khi Diệp Lâm Tây về nước, một người luôn sôi nổi hoạt bát ở bên cạnh anh, xuất hiện trong cuộc sống của anh. Trước giờ Phó Cẩm Hành luôn lập ra những quy định cụ thể, không bao giờ có dấu vết của sự rối loạn trong cuộc sống, giờ lại xuất hiện rất nhiều lần đi lệch khỏi quỹ đạo đó. Để chăm sóc cho cái dạ dày kiêu kỳ này, anh đã cố tình đặt dài hạn một bàn tại khách sạn. Chỉ vì tài xế gọi điện báo rằng cô chưa ăn tối, chỉ cắm đầu vào công việc, mà anh bỏ cả đối tác của mình giữa buổi tiệc xã giao.
Những điều này dường như trước đây anh đều chưa từng làm.
Phó Cẩm Hành lại quay đầu nhìn cô gái bên cạnh. Có thể cô đã dùng loại ma lực nào đó, khiến người khác cam tâm tình nguyện bị cô điều khiển.
Kể cả anh.
Khi ý nghĩ nực cười này xuất hiện, Phó Cẩm Hành đột nhiên cúi người cắn mạnh vào môi cô, như thể đó là hình phạt vô danh dành cho cô.
Khi anh buông ra, Diệp Lâm Tây từ từ mở mắt.
Cô dường như đang vừa mơ vừa tỉnh.
Khi nhìn thấy Phó Cẩm Hành bên cạnh, đột nhiên rầu rĩ nói: “Tôi vừa gặp ác mộng.”
Phó Cẩm Hành cau mày.
Diệp Lâm Tây: “Tôi mơ thấy một con chó cứ đuổi theo mình, cuối cùng còn bị nó cắn một phát.”
Phó Cẩm Hành: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...