Tại công ty Luật B Vấn.
Khi Diệp Lâm Tây ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy bảng hiệu rất hiện đại của B Vấn, có thể thấy nó được thiết kế bởi một nhà thiết kế chuyên nghiệp, điều này khiến cô cảm thấy thích thú.
Trước đây, cô đã từng sống tại Mỹ một khoảng thời gian rất dài, thậm chí phỏng vấn cũng là phỏng vẫn trực tuyến, vì vậy đây là lần đầu tiên cô đến công ty Luật B Vấn.
B Vấn là một công ty Luật hàng đầu trong giới Luật sư ở Bắc An, có phạm vi kinh doanh pháp lý đa dạng. Chỉ riêng công ty này đã có hàng chục đối tác cấp cao, chưa kể đến còn có các thành viên trong nhóm đối tác cao cấp đó cùng nhiều Luật sư thâm niên cao khác.
Ở trong nước thì B Vấn là một trong những công ty Luật hàng đầu. Điều đáng khen ngợi nhất chính là một trong những người sáng lập ra công ty luật B Vấn là một phụ nữ. Bởi vì, nữ luật sư ở công ty luật B Vấn, đặc biệt là nữ đối tác cấp cao là rất hiếm thấy trong ngành. Đây cũng là lý do Diệp Lâm Tây không chọn công ty luật nước ngoài mà chọn B Vấn.
Cả tòa nhà này đều là văn phòng của B Vấn, Cách thiết kế giống như kiểu công ty Luật thường thấy trong các bộ phim truyền hình của Mỹ, áp dụng phong cách trang trí bằng kính từ trần đến sàn với diện tích lớn, nó giúp toàn bộ khu vực văn phòng trông sáng sủa và thoáng đãng, tràn đầy sự tinh anh và cách điệu.
Chỉ cần khách hàng vừa bước chân vào sẽ lập tức thấy rằng đây là một công ty Luật rất chuyên nghiệp và có chuyên môn cao.
Diệp Lâm Tây đi thẳng đến quầy lễ tân, ở đó đang có hai cô gái mặc đồng phục của B Vấn đứng đón tiếp, một trong số đó lập tức đứng dậy khi thấy Diệp Lâm Tây đi tới.
Cô nhân viên lễ tân đã quen với việc hàng ngày nhìn thấy đủ loại người tới lui nơi này. Vốn nghĩ rằng mình đã miễn nhiễm với cái gì gọi là mỹ nam và mỹ nữ rồi. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Lâm Tây, ánh mắt vẫn sáng rực lên.
Vẻ ngoài của Diệp Lâm Tây cực lấp lánh, bắt mắt, với mái tóc đen xõa trên vai như thác nước, không những không xù rối mà còn mượt như sa tanh. Chỉ cần đứng trước mắt thôi mà cả người như đang phát sáng.
Xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp mà chỉ muốn mở to mắt để nhìn ngắm cho đã.
Cô nhân viên ở quầy lễ tân tưởng rằng cô là khách hàng của Luật sư trong công ty, thái độ rất cung kính hói: “Xin hỏi, cô đến tìm Luật sư nào thế?”
Mặc dù căn bệnh công chúa của Diệp Lâm Tây đã ngấm vào xương cốt, nhưng người khác lịch sự với cô thì cô cũng sẽ vậy với đối phương.
Theo thói quen, cô vuốt mái tóc của mình, mỉm cười: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến làm việc, xin hỏi cần đến đâu để báo cáo?”
Ngay cả nụ cười luôn chuyện nghiệp trên môi của nhân viện lễ tân lúc này đây cũng phải há miệng vì ngạc nhiên. Thị lực của cô ta không tồi, chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra những món đồ trên người Diệp Lâm Tây.
Mặc dù không nhận ra chiếc áo sơ mi, nhưng chân váy là của Chanel, túi xách dáng nhỏ của Delvaux, trên cổ đeo chiếc vòng của VCA, khoa trương nhất là chiếc hoa tai kia.
Đính toàn kim cương!
Mặc dù đôi hoa tai bị mái tóc dài che bớt một chút, nhưng chúng không thể ngăn được ánh sáng phản chiếu từ những viên kim cương.
Thế nhưng, nhân viên lễ tân lại là người làm việc trong một công ty Luật lớn như vậy, dù có kinh ngạc cũng lập tức thu liễm lại, nhanh chóng cười chào hỏi: “Mời đi theo tôi.”
Nói chung, những người mới được tuyển dụng đều phải đến phòng Hành chính.
Vì vậy, nhân viên lễ tân trực tiếp đưa cô đến đó.
Đích thân trưởng phòng Quản lý ra tiếp cô, cười nói: “Cô Diệp, thật xin lỗi vì khiến cô phải đến làm việc sớm hơn kế hoạch.”
Thành thật mà nói, Diệp Lâm Tây vốn dĩ có chút bất bình trong lòng, dù sao cô cũng cảm thấy với tư cách là một công ty Luật lớn và chuyên nghiệp, làm sao có thể tùy tiện thay đổi những điều đã thỏa thuận chứ.
Diệp Lâm Tây kiêu căng gật đầu: “Tình huống đặc biệt, tôi có thể hiểu được.”
Quản lý Hành chính: “……”
Nghiêm túc mà nói, đây thực sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Luật sư mới với khí chất mạnh mẽ như vậy.Nhìn sơ yếu lý lịch của Diệp Lâm Tây, có nghĩa là cô vừa mới tốt nghiệp, nói chung, theo thông thường những Luật sư mới vào nghề ai cũng đều có bộ dạng khom lưng cúi đầu cung cung kính kính.
Bây giờ thì hay rồi, tuy rằng anh ta ngồi trên ghế sau bàn làm việc còn Diệp Lâm Tây đang ngồi trên ghế sofa tiếp đãi. Nhưng thoạt nhìn cô lại giống như người đang ra lệnh vậy.
Quản lý hành chính âm thầm lắc đầu, thôi bỏ đi, lý lịch của người này cũng chẳng phải bình thường. Tốt nghiệp tại trường Luật Harvard, học phí ở các trường Luật kiểu này bên Mỹ chẳng khác nào ăn cướp, có thể theo học thì gia đình cũng chẳng phải tầm thường. Bên cạnh đó, một số ít những người có thể thực sự nộp đơn vào Harvard thì được nổi mấy người trong số đó có gia cảnh bình thường cơ chứ?
Quản lý đột nhiên nghĩ đến đội Luật sư mà cô sắp tham gia, không khỏi cảm thấy đau đầu, ngập ngừng hỏi: “Không biết cô Diệp có biết gì về đối tác Ninh không?”
Diệp Lâm Tây hơi giật mình, nhưng sau đó nhận ra rằng người anh ta đang hỏi là Ninh Dĩ Hoài. Cũng là trưởng nhóm mà cô sẽ gia nhập và là đối tác cao cấp trẻ tuổi nhất của công ty Luật B Vấn. Nghe nói anh ta trở thành đối tác khi mới ba mươi hai tuổi.
*
“Rốt cuộc đến bao giờ anh mới hiểu ra rằng chúng ta là những Luật sư ma cà rồng trong truyền thuyết, chỉ tập trung vào lợi nhuận, vì vậy tôi hy vọng anh hãy từ bỏ những ý tưởng vừa phi thực tế vừa chỉ màng đến danh tiếng đó càng sớm càng tốt.”
Trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa, người đàn ông vốn dĩ đang mặc áo Vest vừa nhếch mép ngữ điệu trào phúng nói vừa cởi cúc áo.
Mà người đàn ông trung niên đang đứng đối diện hiển nhiên có chút bất lực. Tưởng Vấn dứt khoát ngồi xuống ghế sofa tiếp khách bằng chất liệu da màu đen trong phòng làm việc, anh ta quay đầu nhìn người đàn ông đang treo áo của mình lên giá nói: “Dĩ Hoài, cái miệng của cậu cần phải sửa đổi đi, cậu không thể cứ mở miệng là lại đắc tội với người khác vậy chứ?”
Ninh Dĩ Hoài, cũng là chủ nhân của văn phòng này quay người lại nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Có ai mà tôi chưa đắc tội không?”
Tưởng Vấn: “…”
Cậu ta cũng khá biết nhận thức đó chứ.
Ninh Dĩ Hoài: “Vì vậy, sáng sớm anh đã tới tìm tôi cũng chỉ vì việc của vụ án này?”
Tưởng Vấn thấp giọng nói: “Cậu có biết không, từ sau lần mua bán sát nhập trước đó, trên mạng đã xuất hiện nhiều dư luận không tốt, những người công nhân đó rất nóng lòng, hận không thể đem cậu tố cáo như Dương Bạch Lao* luôn đó.” *Dương Bạch Lao: là hình ảnh tiêu biểu của thế hệ nông dân chưa tỉnh ngộ dưới sự đàn áp lâu dài của giai cấp địa chủ phong kiến. Cái kết bi thảm của ông là sự phơi bày đầy sức mạnh và là lời tố cáo đẫm máu và đẫm nước mắt đối với giai cấp địa chủ phong kiến độc ác.
Ninh Dĩ Hoài trước đây phụ trách một vụ mua bán sát nhập, tất nhiên sau khi mua lại thành công anh ta đã tiện tay làm luôn việc cắt giảm biên chế. Xét cho cùng, việc sát nhập hai công ty chắc chắn sẽ có những thay đổi về nhân sự và cắt giảm biên chế luôn là điều gây khó chịu nhất, hành động lần này của Ninh Dĩ Hoài quả thực quá tàn nhẫn.
Do đó, một số nhân viên không hài lòng nên đã vạch mặt anh ta trên mạng, phàn nàn rằng anh ta là tay đấm của nhà tư bản, một Luật sư ma cà rồng chỉ quan tâm đến lợi ích của chính mình mà không màng đến sự sống chết của người khác.
Vốn dĩ, danh tiếng của Luật sư trên mạng không được coi là tốt. Do đó, vấn đề này thực sự còn lên cả hotsearch Weibo, khiến cho B Vấn phải tìm một công ty quan hệ công chúng để giải quyết.
Bởi sự việc này cũng đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực nhất định đến uy tín của công ty.
Tưởng Vấn: “Bên phía thầy Trần tôi vẫn luôn chịu trách nhiệm giúp cậu, cậu cũng biết rằng cô ấy luôn chú trọng đến danh tiếng của công ty Luật chúng ta và coi nó như con đẻ của mình.”
Tất nhiên, cũng không ngoa khi nói nó là một đứa con đẻ của cô ấy.
Vì Trần B là một trong những người sáng lập công ty. Mặc dù giám đốc công ty là Tưởng Vấn, nhưng uy tín của Trần B trong công ty chẳng kém gì Tưởng Vấn, thậm chí còn vượt xa anh ta. Rất nhiều người thích gọi Trần B là Người đàn bà thép.
Thậm chí tính cách của Ninh Dĩ Hoài kiêu ngạo đến mức không để ai vào mắt, cũng phải xem xét quan điểm của Trần B.
Thấy anh ta cuối cùng không lên tiếng, Tưởng Vấn tiếp tục nỗ lực nói: “Hơn nữ vụ án công ích này cậu không nhất thiết phải tự mình tiếp quản nữa, cậu giao nó cho trợ lý Luật sư bên dưới, đến lúc đó trên danh nghĩa vẫn đứng tên cậu.”
Điều còn lại Tưởng Vấn không trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Khi thời điểm đến, sẽ tìm đến quảng bá nó một chút, ít nhất có thể để thế giới bên ngoài hiểu rằng B Vấn của bọn họ không chỉ đấu tranh vì tiền. Bọn họ cũng có tấm lòng chân thành vì giữ vững công bằng xã hội và quan tâm đến những con người ở dưới đáy xã hội.
Ninh Dĩ Hoài: “Đem tài liệu vụ án đến đây đi.”
Tưởng Vấn thấy anh ta chịu nhả ra, an ủi nói: “Thế mới đúng chứ, dù sao thì B Vấn cũng không chỉ có mình tôi, mọi người đều phải có trách nhiệm giữ gìn uy tín của công ty mới phải.”
Nói xong, chính Tưởng Vấn cũng cảm thấy chua xót.
Nói cách khác, anh ta đường đường là đối tác cao cấp của công ty, lại là Giám đốc viện Luật, làm sao có thể giống như trưởng khoa giảng dạy được chứ?
Đối với người mắc tội, anh đã vẫn phải khuyên nhủ, thuyết phục.
Tuy nhiên, Tưởng Vấn vốn là người tính cách hiền lành, khéo đưa đẩy, đối với việc nhỏ nhặt như này, anh ta cũng chẳng ngại việc hạ thấp mình để giải quyết cho tốt. Nhưng nếu bạn nghĩ rằng anh ta là người dễ bắt nạt, thì bạn đã hoàn toàn sai lầm.
Tưởng Vấn đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói ở đây mới tuyển một trợ lý Luật sư à?”
Đối tác của công ty luật có quyền thành lập đội riêng của mình và nhân sự trong đội của anh ta do một mình anh ta quyết định, vì vậy giám đốc nói chung không quan tâm đến việc tuyển dụng người trong đội.
Ninh Dĩ Hoài thích thú nói: “Sao nào, những việc nhỏ nhặt như này lại làm phiền đích thân Giám đốc phải quan tâm sao?”
Tưởng Vấn lắc đầu, đương nhiên là không phải.
Chỉ là hôm trước, anh ta tình cờ kiểm tra tình hình tuyển dụng, lúc đó cũng nghe nói năm nay có tuyển một người tốt nghiệp tại Harvard vào làm việc, nên đã cô ý yêu cầu xem qua một lượt.
Rốt cuộc thì hầu hết sinh viên của các trường Luật nước ngoài nổi tiếng như vậy đều ở lại nước ngoài làm việc. Có người về nước cũng lại thích vào những công ty Luật nước ngoài, vì vậy số lượng người có thể vào làm ở công ty Luật trong nước là rất ít.
Kết quả là khi nhìn thấy tên Diệp Lâm Tây trong lý lịch, anh ta luôn cảm thấy mình đã từng nghe đến cái tên này ở đâu thì phải.
Hơn nữa lại cực kỳ quen tai.
Theo lý thuyết, với kiểu người tinh tường như Tưởng Vấn, nếu đã gặp qua ai đó nhất định sẽ có ấn tượng, không thể quên được. Mà kiểu quen tai này có lẽ là nghe thấy ai đó thuận miệng nhắc đến.
Tưởng Vấn: “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, nể tình cô ấy là học muội của cậu nên cậu xuống tay nhẹ nhàng chút.”
Nhóm của Ninh Dĩ Hoài là nhóm mà bất cứ Luật sư mới nào cũng đều muốn gia nhập, đồng thời đây cũng là nhóm có tỷ lệ doanh thu cao nhất trong tất cả các đối tác cao cấp.
Nguyên nhân chủ yếu đều liên quan tới Ninh Dĩ Hoài.
Haizz, Tưởng Vấn đúng là muốn rầu thúi ruột thay anh ta.
Hơn nữa, anh ta luôn nghi ngờ rằng, một ngày nào đó Ninh Dĩ Hoài sẽ bị một kẻ lạ mặt tống vào bao tải rồi lôi ra đầu ngõ đánh cho một trận tơi bời.
*
Sau khi Diệp Lâm Tây nói chuyện xong với Giám đốc hành chính, đối phương đích thân đưa cô đến văn phòng của đối tác Ninh trong truyền thuyết.
Chỉ là vừa đứng ở cửa, đối phương đã nói: “Luật sư Diệp, tôi không thể cùng cô vào trong được rồi.”
Diệp Lâm Tây đang gật đầu, đột nhiên cửa văn phòng từ bên trong kéo ra.
Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đó, Diệp Lâm Tây lập tức nhận ra đây là Tưởng Vấn, giám đốc và là đối tác cấp cao của công ty Luật. Dù sao thì ảnh của anh ta cũng được treo trên tường của văn phòng Luật sư.
Tưởng Vấn cũng nhìn thấy bọn họ, có phần ngạc nhiên mỉm cười: “Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, vừa rồi mới nói tới việc tuyển được người mới vào đội của đối tác Ninh, không ngờ đã tới cửa rồi.”
Nói xong, trong mắt Tưởng Vấn vẫn lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lần đầu đọc sơ yếu lý lịch, anh ta cũng để ý đến ảnh chụp chứng minh thư của Diệp Lâm Tây, lúc đó anh ta cảm thấy cô gái này quả thực xinh đẹp quá đáng. Tất nhiên, trước đó vẫn chưa nhìn thấy người thật bên ngoài, hơn nữa hiện nay chẳng có ai là không chỉnh sửa một chút trên ảnh ID của mình. Ngay cả những bức ảnh anh ta đăng trên trang Web chính thức của công ty Luật cũng được xử lý bởi một thợ sửa ảnh chuyên nghiệp. Những cô gái trẻ hiện nay, chỉ hận không thể chỉnh sửa ảnh của mình trở thành thiên thần.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Diệp Lâm Tây, Tưởng Vấn mới nhận ra rằng vốn dĩ tấm ảnh kia không thể so sánh với vẻ đẹp thực sự của cô. Xét cho cùng thì tấm ảnh cũng chỉ là một vật không có sức sống, mà đứng trước mặt hiện giờ là một vẻ đẹp vô cùng tươi sáng và sống động.
Tưởng Vấn phát hiện ra rằng, những thứ khác chưa nhắc đến, nhưng đối với việc chọn người thì Ninh Dĩ Hoài quả là cao thủ. Có một cô gái như vậy trong đội cũng có thể nâng cao tình thần làm việc của những người khác.
Tưởng Vấn chủ động nói: “Luật sư Diệp phải không, tôi là Tưởng Vấn, Giám đốc của viện chúng ta.”
Diệp Lâm Tây đã nhận ra anh ta từ nãy, lúc này gật đầu cười: “Chào anh, tôi là Diệp Lâm Tây.”
Cô vừa dứt lời thì một người từ trong văn phòng bước ra, đối phương rất cao, cao hơn Tưởng Vấn cả nửa cái đầu, Diệp Lâm Tây nhìn thoáng qua liền biết.
Ninh Dĩ Hoài không nhiệt tình như Tưởng Vấn, thần sắc nhàn nhạt nói: “Mời vào.”
Tưởng Vấn thấy anh ta nói vậy liền rời đi cũng Quản lý hành chính.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây đi theo Ninh Dĩ Hoài vào văn phòng của anh ta.
Cô còn chưa đứng lại đã thấy Ninh Dĩ Hoài đi tới trước bàn làm việc, cầm một tập tài liệu trên bàn lên: “Vụ án này giao cho cô giải quyết.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Chơi hay nghỉ vậy?
Mặc dù cô cũng biết rằng mình có một bản sơ yếu lý lịch rất đẹp và bản thân cô trông cũng thông minh và có năng lực, nhưng cũng không đến mức vừa nhìn thấy cô trong ngày đi làm đầu tiên đã đưa vụ án cho cô giải quyết chứ?
Thấy cô không lên tiếng, Ninh Dĩ Hoài hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Lâm Tây: “Mặc dù tôi có giấy phép hành nghề Luật sư trong nước, nhưng thời gian tấm giấy phép đó ở viện Luật vẫn chưa đủ một năm.”
Theo quy định trong nước, sau khi vượt qua kỳ kiểm tra tư pháp, một người phải đăng ký vào công ty Luật trong vòng một năm để được cấp giấy phép hành nghề Luật sư và trở thành Luật sư chính thức. Trước đó, Diệp Lâm Tây đã thực hiện bài kiểm tra tư pháp trong nước, nhưng cô không đăng ký với công ty Luật.
Ninh Dĩ Hoài: “Không sao cả, đến lúc đó sẽ dùng danh nghĩa của tôi.”
Diệp Lâm Tây: “…”
OK, cô hiểu rồi, cô chỉ làm chân sai vặt mà thôi.
Cô đi tới, cầm túi hồ sơ lên nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: “Án tố tụng?”
Ninh Dĩ Hoài: “Có vấn đề gì sao?”
Điều Diệp Lâm Tây muốn nói ở đây chính là là cô đã học luật thương mại ở Mỹ và kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai của cô là lĩnh vực thị trường vốn không kiện tụng.
Ninh Dĩ Hoài dường như hiểu được hàm ý của cô, thờ ơ nói: “Trong đội của tôi, ai cũng phải trải qua thử thách, hơn nữa cô còn là người mới.”
Diệp Lâm Tây lại hiểu ý anh ta.
――Bạn là một tân binh, lại còn muốn chọn đông chọn tây?
Tuy nhiên, cô hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, chỉ là một ông sếp tự cao tự đại thôi mà, hehe, không sao, cô được dạy dỗ, không nên tức giận.
Nhưng sau khi bước ra khỏi văn phòng, cô vẫn kìm khổng nổi bốc hỏa trên đầu. Không phải chứ, anh ta tỏ vẻ cái gì thế? Lớn bằng từng này, những vị tổng tài hống hách bà đây đã gặp nguyên cả một tiểu đội rồi! Ra vẻ còn gấp anh ta nhiều lần nhưng vẫn phải đối xử khách khí với cô.
Huống hồ, hống hách hơn anh ta, ở nhà cô vẫn còn một tên nữa kìa.
*
May mắn thay, những người khác trong đội lại khá hòa đồng. Vì các đồng nghiệp khác đã đi công tác nên hôm nay ở công ty Luật chỉ có hai đồng nghiệp nam.
Sau khi giới thiệu tên với nhau, hình như đối phương hơi tỏ ra nhiệt tình hơi ngại ngùng.
Vì vậy, Diệp Lâm Tây ngồi xuống bàn làm việc.
Khi đối diện với một chiếc bàn chật hẹp, Diệp Lâm Tây đột nhiên có cảm giác như đang đối mặt với thế giới hiện thực.
Sự không hài lòng ban đầu đối với Ninh Dĩ Hoài và cảm giác khiêm tốn do chiếc bàn này mang lại khiến cô không thể không chụp ảnh lại vị trí làm việc của mình và gửi cho Khương Lập Hạ.
Cũng không biết cô nghĩ cái gì lại đem bức ảnh đó gửi cả cho Phó Cẩm Hành.
Kết quả là, con cú đêm Khương Lập Hạ không trả lời cô như mọi khi.
Mười giờ sáng, giữa họ thực sự có sự chênh lệch về múi giờ.
Chẳng trông mong được gì vào chị em tốt nữa, cô cũng chẳng định mong mỏi gì vào người đàn ông chó kia.
Vì vậy, cô chấp nhận số phận bắt đầu thu dọn bàn làm việc, sạch thì sạch rồi, chỉ là ngoại trừ máy tính ra thì chẳng còn gì khác.
Kết quả là người đàn ông mà cô không mong chờ gì lại nhanh chóng trả lời cô.
Phó Cẩm Hành: [Bàn làm việc của em? 】
Nhìn thấy anh ta thực sự hỏi han, Diệp Lâm Tây lại có chút buồn bực, kìm nén không nổi và bắt đầu nói về những gì mình gặp phải trong buổi báo cáo sáng nay.
Tuy nhiên, cô có ý thức nhắc lại điều đó với thái độ rất khách quan và công bằng. Cô ấy không cố tình tỏ ra bi thảm, vì cô đã đủ thám qua rồi.
Một lúc sau bên kia cũng chẳng thấy trả lời, Diệp Lâm Tây dứt khoát bỏ điện thoại xuống. Ngay khi cô lau bàn bằng khăn giấy ướt lần thứ ba, đột nhiên điện thoại lại rung lên.
Diệp Lâm Tây cầm điện thoại lên mới phát hiện người đàn ông chó kia vừa gửi tới một tin nhắn thoại.
Chỉ ngắn gọn vài giây.
Vừa bấm vào, cô nghe thấy giọng nói hơi trầm thấp của Phó Cẩm Hành: “Có cần tôi làm cho công ty Luật đó phá sản luôn không?”
Giọng anh hơi bất cẩn và lười biếng, có chút thư thái.
Cái gì?
Anh ta đang nói cái gì thế?
Diệp Lâm Tây không hiểu sự tình, ngẩn người một hồi.
Cho đến khi cô chợt nghĩ đến lời nói của một tên tổng tài bạo chúa nào đó được lan truyền rộng rãi trên mạng:
―― Trời lạnh quá, làm Vương Thị phá sản đi.
Đột nhiên, Diệp Lâm Tây che mặt lại, vì sợ cô cười quá lớn sẽ dọa đến đồng nghiệp ở bàn bên cạnh, sợ người ta sẽ nghĩ rằng “Cái cô đồng nghiệp mới đến này, đẹp thì có đẹp thật đó nhưng đáng tiếc là hơi ngốc”.
Một lúc sau, cô lại nhấp vào giọng nói của Phó Cẩm Hành.
Sau khi nghe đi nghe lại vài lần, cuối cùng cũng xác định được rằng anh ta thực sự đang chơi trò “Trời lạnh phá Vương” với cô.
Diệp Lâm Tây lại nhẹ nhàng ôm mặt, cô không biết tại sao mình lại vui mừng như vậy. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng người đàn ông chó này với cô là âm dương cách biệt, nhưng bây giờ, cô đột nhiên lại có suy nghĩ khác.
Đó chính là,
Anh ta!
Điều này…… Là! Đang! Dỗ! Dành! Cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...