Lúc cuộc gọi của Tiết Băng Băng vang lên thì Bạch Khê lại đang lựa quà. Thời gian về nước chỉ còn cách có hai tuần lễ, Bạch Khê bước đi chậm rãi trên con đường của một đất nước xa lạ.
“Học trưởng, mặc dù hơi đột ngột, thế nhưng anh phải trở về nước nhanh một chút.” Ngữ khí của Tiết Băng Băng khá trầm trọng và có vẻ hơi lo lắng.
Bạch Khê hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói của nàng nghẹn ngào, khóc nức nở: “Buổi tối anh hai đi thi đấu bóng rổ trong một trận không có nghi thức, kết quả là bị thương. Hiện tại đang được đưa đến bệnh viện.”
Trong nháy mắt, Bạch Khê cảm thấy đầu mình tê tê trống rỗng, cậu cưỡng chế bản thân tỉnh táo lại: “Bị thương ở đâu?”
“Ngay vị trí xương sườn... Cũng là vết thương cũ của anh ấy, em rất lo lắng, không biết nên nói với ai, vì thế, cho nên em hi vọng anh có thể trở về…” Tiết Băng Băng nói, càng về sau âm thanh càng nhỏ dần, có thể nghe thấy tiếng thút thít ở đầu dây bên kia.
Bạch Khê nắm điện thoại di động, vội vã đi về nhà: “Anh biết rồi, anh sẽ mua vé máy bay sớm nhất.”
*
Thời điểm Tiết Băng Băng cúp điện thoại thì cũng là lúc Tiết Hách được đưa vào phòng giải phẫu.
Đồng đội cùng Tiết Hách thi đấu đứng bên cạnh Tiết Băng Băng, người cao to đó nhìn cô nhóc khóc đến lê hoa đái vũ thì tay chân lập tức luống cuống, đành phải nhiều lần nói: “Băng Băng, em đừng khóc, anh em cùng lắm chỉ là bị gãy xương, sẽ không ảnh hưởng đến gan. Thằng nhóc đội kia dám ném đá giấu tay, anh giúp em đánh nó ha. Em, em đừng khóc…”
Tiết Băng Băng bị bằng hữu của anh hai mình dỗ dành đến mức phiền muộn, thẳng thắn không có chút hình tượng nào thút tha thút thít khóc toáng lên. Bằng hữu của Tiết Hách bị dọa đến choáng váng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Em vừa kêu ai tới xem anh mình vậy? Là chị dâu em sao?” Tiết Băng Băng đỏ mắt, ủy khuất liếc nhìn người kia 1 một cái, khóc càng lớn.
Khi Tiết Hách được đẩy ra ngoài thì vẫn còn ngủ mê man, không có gì đáng ngại, chỉ là xương sườn bị gãy.
Tiết Băng Băng đuổi cái tên bằng hữu làm người ta ghét bỏ đi, còn mình thì ủy khuất ở lại bệnh viện trông chừng anh hai trên giường.
Bóng đêm bốn phía yên tĩnh, trong không khí là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, Tiết Băng Băng dựa vào ánh sáng yếu ớt mà quan sát anh hai nhà mình. Bộ dáng khi ngủ của Tiết Hách rất dễ nhìn, không giống lúc hắn mở mắt ra, lạnh như băng vậy. Nàng nhẹ nhàng nói: “Anh hai ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể nhìn thấy học trưởng.”
Hơn một tháng nay, Tiết Băng Băng đã hiểu, anh hai của mình sợ là đã bất tri bất giác để ý đến học trưởng.
Vượt qua tình bạn, vượt qua sự hiếu kỳ và lòng cảm thông, loại tình cảm kia so với ái tình càng lâu dài, so với tình thân càng nhiệt liệt. Nhưng anh hai ngốc nghếch nhà nàng vẫn còn ngơ ngác xem đó là trách nhiệm của mình, nào có nghĩ tới việc sẽ tiến triển đến mức này.
Tiết Băng Băng thở dài, vừa lo lắng lại vừa cao hứng: Anh hai của nàng và học trưởng rốt cuộc cũng tìm được nửa kia của mình trên thế giới này; mà bọn họ đều là nam nha.
Nàng không phải là người bảo thủ, chỉ là con đường này quá mức khó khăn. Những điều viết trong tiểu thuyết quả thực là rất manh, nhưng nếu đặt trong hiện thực liền cảm thấy quá tàn nhẫn. Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể happy ending. Nàng đau lòng cho anh hai của mình, cũng tôn kính học trưởng sâu sắc, nàng hi vọng có thể nhìn bọn họ duy trì ở trạng thái như bây giờ, vừa là bạn, vừa là người yêu.
Thế nhưng thi thoảng nhìn thấy anh hai ngẩn người với không khí, lại nhìn học trưởng khác thường xuất ngoại đi du lịch, nàng cảm thấy, hai người thích nhau thì cần phải liên hệ tâm ý.
Aiii, Tiết Băng Băng nằm nhoài lên giường, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại: Thôi, mình chỉ giúp tới đây. Chuyện sau này, là chuyện của bọn họ.
*
Lúc Tiết Hách tỉnh lại thì vẫn còn hơi mờ mịt.
Hắn còn nhớ khi đó lúc thi đấu, ở 3 phút cuối cùng, đồng đội chuyền bóng tới tay hắn. Hắn thoát khỏi đám đối thủ, sau ba bước thì nhảy lên thật cao chuẩn bị ném bóng. Vừa lúc đó, một tên đối thủ chạy tới, hắn cấp tốc ném rổ, thế nhưng đối thủ lại không cam lòng, ở một góc độ kín đáo đột nhiên phát lực, hắn liền cảm giác ngực mình đột nhiên đau đớn, cuối cùng thì cái gì cũng không biết.
Tiết Băng Băng nghe thấy âm thanh của anh hai nhẹ nhàng gọi, liền nhanh chóng tiến vào phòng bệnh. Phía sau nàng còn có một người đi theo.
Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, vác một cái ba lô leo núi thật lớn, không có mũ và khẩu trang, toàn thân thoạt nhìn vừa mệt và tiều tụy.
“Anh đã tỉnh?” Bạch Khê rốt cục yên lòng.
Tiết Hách há miệng một cái, chợt không biết nói cái gì, chỉ có thể chậm rãi nói một chữ: “A.”
Tiết Băng Băng quả thực muốn quỳ, nàng lưu lại một câu: “Em đi gọi bác sĩ tới xem một chút.” Liền hiểu chuyện mà chạy mất.
Bạch Khê nhẹ nhàng đi tới, trong ánh mắt của cậu đều là tơ máu, trên môi tái nhợt: “Không phải anh đã giải nghệ rồi à, tại sao còn đi tham gia thi đấu!” Trong giọng nói của cậu có chút nôn nóng, càng nhiều hơn chính là một loại oan ức.
Tiết Hách muốn ngồi dậy, thế nhưng chỉ hơi động liền đau, vì vậy đành phải kéo tay Bạch Khê. Bạch Khê rũ mắt, săn sóc bước đến, để hắn lôi kéo tay của mình: “Quà của tôi mua cho anh đều để quên ở trong cửa hàng nên không có mang về, tôi cũng đã trả tiền.”
Tiết Hách cười rộ lên: “Không sao, có thể nhìn thấy cậu, tôi thật cao hứng.”
Bạch Khê dời tầm mắt đi chỗ khác, cậu muốn tránh Tiết Hách: “Để tôi bỏ ba lô xuống.”
Tiết Hách không buông tay: “Bạch Khê.”
Trong lòng Bạch Khê nhảy lên một cái, lỗ tai bắt đầu nóng. Không khí chung quanh bọn họ ăn ý an tĩnh lại, mang theo một loại nhiệt độ như có như không, khiến trái tim Bạch Khê không nhịn được tăng tốc.
“Trong khoảng thời gian này, tôi luôn không tự chủ mà nhớ tới cậu. Ngay cả em gái đều nhiều lần nói tôi thấy sắc quên muội.” Âm thanh của Tiết Hách vẫn còn hơi suy yếu, trầm thấp lại ôn nhu, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Vốn dĩ tôi cảm thấy nàng hình dung không đúng, thế nhưng hiện tại, ” hắn nhìn khuôn mặt của Bạch Khê một chút, chàng trai đứng ở đó lúc này trên mặt đã đỏ đến mức có thể tích máu: “Tôi cảm thấy nàng nói rất đúng. Cậu thật là đẹp mắt, chỉ cần được nhìn thấy cậu thì tôi thật cao hứng.”
Bạch Khê không thể tin được mà quan sát Tiết Hách, Tiết Hách bình chân như vại nói tiếp: “Đáng tiếc, hiện tại cậu không thể chạm vào ***g ngực của tôi, cậu có muốn nghe thấy nhịp đập trái tim của tôi không?” Hắn treo lên vẻ tươi cười, nụ cười kia không giống với sự bao dung, ôn nhu thường ngày của hắn, giống y như một tên lưu manh mang theo một chút ý tứ nguy hiểm. Cậu muốn nói nhưng lại thôi.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch.” Tay của hắn không tự chủ được trở nên thật nóng bỏng, dùng sức nắm chặt lấy cổ tay Bạch Khê.
Bạch Khê đã choáng váng, trái tim của cậu cũng phối hợp với âm thanh nhịp đập của Tiết Hách, thình thịch, thình thịch, thình thịch... Càng lúc càng nhanh.
“Tôi cảm thấy tôi thật giống…” Đôi mắt của Tiết Hách tối lại nhìn Bạch Khê, không cho cậu né tránh.
“A, bác sĩ đến.” Tiết Băng Băng dẫn theo bác sĩ một bước vào.
Ồ... Biểu tình của ông anh nhà mình thật giống như là có chuyện gì đó không tốt xảy ra? Tiết Băng Băng vội vã hô to: “Bác sĩ, không phải ông nói anh của tôi chỉ bị thương nhẹ thôi à! Sao hắn lại sầm mặt rồi!”
Bạch Khê đỏ mặt nhịn cười nhìn về phía Tiết Hách tức giận gần chết, sau đó nhẹ nhàng giữ chặt tay của hắn lại. Cậu nói với Tiết Hách: “Lần này tôi đi học bóng rổ. Chờ anh khỏe lại thì chúng ta đấu một trận đi.”
Tiết Hách lập tức trợn to hai mắt, tựa hồ rất là bất khả tư nghị nhìn Bạch Khê.
Bạch Khê nhẹ nhàng cong ánh mắt hẹp dài của mình lên...
———-oOo———-
Editor: Sau mấy tuần vật lộn với đống bài kiểm tra thì mị cũng trở lại...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...