Tôi ngẩn người, anh ta đang đỏ mặt? Ngượng ngùng ư? Hộc máu... Ma mà cũng có cảm xúc này à? Thôi kệ đi, tôi cũng rảnh rỗi quá mới suy nghĩ vẩn vơ đến mấy chuyện này, cầm bộ quần áo mới mua cho anh ta và mấy thứ linh tinh khác ném vào trong tủ áo, sau đó lấy mấy cái bánh ngọt rồi nằm dài ra giường đọc sách, chừng mấy ngày sau đó không thấy anh ta hiện ra, tôi cũng không bận tâm đến, chỉ lo cuộc sống của mình.
Vốn định mua vài bộ quần áo và mấy đồ dùng khác để tạo sự bất ngờ cho anh ta ai ngờ anh ta lại bỏ đi mà không nói tiếng nào, cũng không biết anh ta có gặp chuyện gì hay không, nói thật, trước đây tôi thấy anh ta thật phiền phức, nhưng hiện giờ lại hơi lo lắng, lo lắng... ư?
Tôi giật mình với suy nghĩ của chính mình, sau đó tự an ủi bản thân, tự nhủ với mình rằng sao tôi có thể quan tâm anh ta? Chẳng qua đó chỉ là lòng thương cảm mà thôi, chúng tôi vốn không phải người của cùng một thế giới, anh ta bỏ đi cũng chẳng ảnh hưởng xấu hay tốt gì đến tôi. Sau khi xác định rõ ràng mọi chuyện, tôi lại khôi phục cuộc sống trước kia, chỉ là anh ta bỗng quay trở về vào cuối tuần.
Tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì tôi đã chuẩn bị xong tư tưởng rằng anh ta đã rời đi rồi, thế mà anh ta bỗng thình lình xuất hiện trước mặt, quá kỳ quặc, lúc đó tôi đang ăn cơm, bỗng nhiên anh ta hiện ra ngay trước mặt tôi, làm tôi hoảng hồn giật bắn mình, miếng cơm trong miệng nghẹn ngay cuống họng làm tôi suýt chết ngạt, tôi mở to mắt nhìn ngây ngốc, mặt anh ta phụng phịu cứ như đứa bé vừa làm sai chuyện gì, tôi ngờ nghệch hỏi, “Anh sao vậy?”
Một hồi lâu sau anh ta mới ấp úng đáp, “Hôm đó… tôi… thật ra tôi… tôi chỉ...”
“Chỉ gì…?”
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, anh ta luống cuống lao tới bên cạnh tôi, “Có phải... em giận tôi…?”
Anh ta vẫn chưa nói hết câu, tôi đã đứng lên cầm chén không bước xuống bếp, anh ta vội vã chạy theo sau, tôi không nói lời nào và anh ta cũng không dám nói lời nào, tận đến khi tôi rửa chén đũa xong, liếc nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ, mới đi vào trong phòng lôi cái túi trong ngăn tủ ra, liếc mắt nhìn ra sau thấy anh ta vẫn còn đi theo, tôi xoay người chán nản nhìn anh ta một chút, sau đó lấy bộ đồ nam nhét vào túi, quay sang thấy anh ta vẫn sững sờ ngây người, tôi nói, “Đi thôi.”
Anh ta hỏi một câu theo phản xạ: “Đi đâu?”
“Đến chỗ anh gặp tai nạn.”
Vẻ mặt anh ta bỗng nhiên trở nên quái lạ, ánh mắt nhìn tôi cũng kỳ quái, tôi nhìn anh ta một cái, không nghĩ nhiều liền đi lướt qua mặt anh ta, tôi biết anh ta sẽ theo kịp. Lần thứ hai đến ngã tư này, tôi đã không còn hoảng sợ như lúc trước, có lẽ do anh ta ở bên cạnh tôi, vết máu trên đất đã không còn, hoàn toàn không nhìn ra ở đây từng là hiện trường vụ tai nạn xe cộ.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta một cái, chỉ ngã tư phía trước, “Hôm đó là tiết thanh minh, anh gặp tai nạn ở đây.”
Vẻ mặt của anh ta dường như hơi bối rối, mắt nhìn thẳng về phía tôi chỉ, sau đó vẻ mặt bỗng nhiên sợ hãi lui về phía sau, tôi thấy anh ta hoảng sợ vội hỏi anh ta làm sao vậy? Anh ta lắp ba lắp bắp nói không thành lời, “Tôi... tôi... không thích chỗ này, chúng ta đi đi... Tôi không muốn ở đây, tôi.... “
Nói xong anh ta lập lức muốn rời đi, tôi vội vàng gọi anh ta lại: “Chờ một chút!”
Vừa thấy anh ta dừng lại, tôi liền đem vật đang cầm trong tay bỏ vào chậu, bật lửa đốt, lúc đốt tôi thấy lòng đau như cắt, tốn mấy trăm đồng đấy, khi mọi thứ đã đốt xong xuôi tôi mới đứng lên, quay người lại phát hiện anh ta đã đi đâu mất, tôi hết nói, cũng không biết anh ta có nhận được hay không, nhìn đống tro tàn trong chậu, tôi đột nhiên cảm nhận được anh ta đang làm gì. Giương mắt liếc nhìn xung quanh không một bóng người, không gian lạnh lẽo u ám làm tôi lạnh người, nhất thời đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì lập tức co giò chạy ngược trở về.
Lúc về đến nhà, tôi cảm nhận được sự thay đổi trong nhà, đưa tay mò công tắc đèn, khi đèn sáng lên tôi nhìn thấy Trần Thần đang lặng ngồi trên ghế salon nhìn tôi. Anh ta cầm bộ quần áo tôi vừa đốt, thấy tôi bước lại, anh ta bỗng đứng lên đi tới, tay chỉ vào bộ quần áo hỏi, “Em mới đốt cho tôi?”
Tôi liếc nhìn anh ta, thuận miệng đáp “ừm” thấy anh ta vẫn đúng im ở đó, tôi bỗng nhiên nổi nóng, cái tên chẳng có lương tâm gì cả, vứt bỏ tôi một mình ở cái nơi khủng khiếp đó bỏ về đây trước, bây giờ lại bày ra bộ mặt đó khi nhìn thấy quần áo tôi đốt cho, có phải không thích bộ quần áo tôi tặng không? Nghĩ tới đây, tôi bực mình hét toáng lên với anh ta, “Nếu không thích thì anh đem vứt cho mấy con ma lang thang khác đi.”
Sau đó tôi đùng đùng đi về căn phòng của mình, kể từ lúc dọn khỏi trường về nhà, tôi đã hạ lệnh cấm, anh ta có thể đi bất cứ đâu trong cái nhà này nhưng tuyệt đối không được vào phòng của tôi, hôm nay anh ta đã vào một lần, tôi bỏ qua, nhưng nếu anh ta vẫn cứng đầu bước vào nửa thì... Sặc, tôi bất ngờ khi phái hiện mình chẳng thể làm gì được anh ta.
Haizzz, qủa nhiên là có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, nhìn anh ta đang đứng trước mặt, tôi muốn giận cũng hết hơi để nổi giận, bèn lờ đi như không thấy, đưa tay rút đại quyển sách vật lý trên bàn ra đọc, anh ta đứng yên thật lâu, đoán chừng đã biết tôi lờ anh ta, nên bèn tiến lên hai bước, đột nhiên đưa tay giật lấy quyển sách trên tay tôi, tôi giật bắn mình nhảy bật dạy khỏi ghế, sau đó trợn mắt kinh ngạc nhìn quyển sách đang nằm trên tay anh ta, không phải chứ? Ma cũng cầm sách được à?
Anh ta cũng hết hồn, ánh mắt nhìn quyển sách trên tay mình cứ như vừa trông thấy một con quỷ, tôi đột nhiên muốn cười, một con ma lại có vẻ mặt hoảng hốt như gặp ma thế này sao?
Chỉ là tôi vừa thoáng có suy nghĩ như vậy thì anh ta bỗng nhiên xoay người biến mất, cũng chính vì như vậy, tôi mới giật mình nhớ lại anh ta là một con ma, còn tôi là người, chúng tôi không cùng một thế giới.
Tôi thấy mình không thể cứ tiếp tục như vậy, tôi cần duy trì khoảng cách với anh ta, cho nên sáng sớm hôm sau, tôi ra ngoài chơi với bạn đến tận khuya mới về, vừa mở cửa đã thấy đèn trong nhà sáng rực, tôi hơi buồn bực, đột nhiên phát hiện trên ghế sa lon có một anh chàng tuổi ngang tầm với tôi, lại rất bảnh trai, tôi sửng sốt một giây, liền vội vàng nói xin lỗi tôi vào nhầm nhà, sau đó lui ra, lúc đó tôi đã thực sự nghĩ có phải mình vào lộn nhà rồi không?
Đi tới cửa tôi mới giật mình định thần lại, không đúng, anh chàng kia sao trông quen quen như vậy? Cho nên tôi lại quay vào, anh chàng kia nhìn tôi mỉm cười, tôi càng thấy anh ta rất quen, sau đó lại nhìn quần áo trên người anh ta, tôi giật mình không dám tin, anh... anh ta... anh ta là... Anh ta chính là Trần Thần? Chính là anh chàng ma kinh khủng kia?
Anh ta thấy tôi đã nhận ra mình, lúc này mới đứng dậy đi tới trước mặt tôi, cười tươi rói: “Trần Duyệt, tôi rất thích bộ quần áo em tặng cho tôi.” Tôi vẫn chưa định thần lại sau giây phút hốt hoảng đó, quả nhiên anh ta chính là Trần Thần, tôi lên tiếng “ừm” theo phản xạ, anh ta lại tiếp tục nói: “Tôi chỉ không ngờ em lại đốt quần áo tặng cho tôi, Trần Duyệt, tôi nghĩ...”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, mà lúc này tôi đã tỉnh táo trở lại, cẩn thận liếc nhìn Trần Thần rồi bước ra mở cửa, lúc đi tới cửa tôi còn định liếc nhìn xem bên ngoài là ai, sau khi mở cửa ra tôi liền thấy hối hận, người ngoài của không phải ai khác, mà chính là kẻ hung tợn hôm nay tôi gặp phải ở bên ngoài, buổi trưa tôi đi dạo chơi trên đường, bỗng thấy khát nước cho nên tiến đến cửa hàng tiện ích bên đường mua một chai nước, lúc tính tiền rời đi, quay người lại thì vô tình va phải một người, tôi vội vàng xin lỗi nói rằng mình không cố ý, sau đó định bỏ đi, không ngờ gã ta lại nắm cổ áo sau của tôi, kéo tôi lại, trước giờ tôi chưa từng gặp qua người nào như vậy. Tôi thấy bực mình khó chịu, nhưng anh ta lại cười, buông tôi ra nói, “Này, Giai Tuệ, thấy anh mà không nói gì à? Em vội vã đi đâu đấy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...