Thật ra, sau khi gào thét xong tôi liền hối hận, tôi thấy mặt của Trương Trạch trắng bệch, vội vàng nhảy xuống giường lao đến ôm chầm lấy tôi, giọng run rẩy nói: “Trần Duyệt, đừng… anh… anh không muốn… anh không biết tại sao mình lại như vậy… Anh, anh không khống chế được bản thân… Xin lỗi… anh… bây giờ anh sẽ đi ăn cơm ngay…”
Anh không mang giày, cũng không thay quần áo, nói năng lộn xộn, tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh lập tức buông tôi ra rồi đi ra ngoài phòng khách, tôi sửng sốt trong chốc lát rồi vội vã đuổi theo thì nhìn thấy anh đang ngồi trước bàn ăn cầm chén cơm lên vội vã và vào miệng, mẹ anh đứng bên cạnh không kìm được rơi nước mắt, tôi cũng nhắm nghiền mắt lại, nước mắt rơi xuống, vừa rồi tôi đã muốn nói ra tất cả…
Tôi cảm giác Trương Trạch có gì đó rất kỳ lạ, nhưng rốt cuộc lỳ lạ ở đâu thì tôi không nói được, chỉ có cảm giác như vậy thôi. Anh ỷ lại vào tôi nhiều hơn trước kia, tâm trạng lúc nào cũng hoang mang lo lắng, mỗi lần tôi đi đâu anh đều muốn đi theo, không cho đi cùng thi anh liền ở nhà không ăn cơm, sau đó nổi giận với mẹ mình. Tôi còn nhớ một lần, tôi nhận được điện thoại liền vội vã ra ngoài, lúc đó thấy anh đang ngủ nên tôi không nói với anh, buổi chiều khi tôi trở về, anh liền nổi điên với tôi, mắt đỏ ngầu đứng ở dưới lầu của khu nhà, cũng không biết đã đứng bao lâu, tóm lại là vừa nhìn thấy tôi anh liền rống lên.
“Em đi đâu! Tại sao không nói tiếng nào đã bỏ đi! Có phải lại muốn bỏ rơi anh hay không!!”
“Trương… Trương Trạch, anh làm sao vậy? Em có việc nên đi ra ngoài một chút thôi mà…”
“Em nói dối! Em cố ý bỏ rơi anh! Đúng không! Đúng như vậy không!!”
Anh bóp chặt hai vai tôi làm tôi thấy đau, sững sờ nhìn anh, anh suy yếu như sắp ngã quỵ, hai tay run rẩy nắm lấy vai tôi, tôi cảm nhận được nỗi sỡ hãi và bất an trong anh.
Tôi bỗng nghĩ ra được cái gì đó, Trương Trạch, trong lòng anh… có bóng ma.
Tôi nhìn anh, đưa tay ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của anh, nước mắt không kiềm được rớt xuống, là tôi hại anh, trước đây tôi không nên rời khỏi anh, khi anh hỏi chúng tôi có quen biết nhau hay không thì tôi nên trả lời là có mới phải, không nên bỏ đi chỉ vì anh không chịu tin lời nói của tôi, tôi đã khiến lòng anh bất an.
“Xin lỗi… Sau này em sẽ không bao giờ… bỏ anh lại một mình nữa, sau này làm gì em cũng sẽ làm cùng với anh, Trương Trạch, xin lỗi, là em hại anh thành như vậy…”
Tôi cảm nhận được cơ thể anh chợt khựng lại, sau đó từ từ buông lỏng, chờ anh hoàn toàn bình tĩnh tôi nói dắt tay anh đi lên thang máy. Vào nhà, tôi ấn anh ngồi xuống ghế salon, sau đó rót một ly nước ấm để lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Trương Trạch, anh hay nói thật cho em biết, hiện giờ anh đang suy nghĩ điều gì?”
“Anh… anh không có…”
“Anh… Trương Trạch, anh có biết anh làm như vậy là rất nguy hiểm không? Có phải anh sợ một ngày nào đó em sẽ không cần anh nữa?”
“Anh… anh không biết…”
“Nếu như anh muốn kết hôn với em thì hôm nay nhất định phải nói rõ ràng.”
Tôi không cho phép anh trốn tránh thực tại nữa, không nên đùa giỡn với người có tâm bệnh, Trương Trạch nghe tôi nói sẽ kết hôn thì mắt ngời sáng, sau đó lại bày ra vẻ mặt ấm ức nhìn tôi, tôi biết có thể anh cho là tôi đang gạt anh, tôi liền nắm tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh “Trương Trạch, hãy tin em, ngày, mai em sẽ gọi cho ba mẹ để hai nhà chọn ngày lành đính hôn cho chúng ta, thế nào? Sau đó nữa chúng ta sẽ kết hôn.”
“Em… Em nói thật chứ?”
Anh nắm vai tôi, kích động nhìn tôi rơm rớm nước mắt, tôi mỉm cười, sau đó hôn lên má anh một cái, anh ngây ngẩn cả người, tôi cười anh giống như con nít hở chút là rơi nước mắt, không giống con trai thị trưởng, không có khí phách như ba anh, anh bất mãn nhìn tôi.
“Năm đó ở nhà em, em đã hỏi linh hồn anh rằng có người nào như thế không, rõ ràng khoảng cách rất gần nhưng lại cảm giác như cách cẩ một thế giới, cho dù ở ngay bên cạnh cũng thấy sợ hãi, dường như có thể biến mát bất cứ lúc nào, Trần Duyệt, em chính là người như vậy, em khiến anh vô cùng bất an cho đến bây giờ vẫn thế, em có thể mãi ở bên cạnh anh không, đừng làm bạn với ai khác, anh sợ một ngày nào đó em đột nhiên sẽ bỏ đi với người nào đó, lúc anh còn ở trạng thái linh hồn, lúc nào em cũng muốn đuổi anh đi…”
Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, quả nhiên, tôi đã đoán đúng, anh đang hoảng sợ, anh đang thấy bất an, tôi vòng tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu vào vai anh, nói “Trương Trạch, sau này em sẽ không đi gặp Trần Thần nữa.”
Tận cho đến lúc chúng tôi đã đính hồn, anh vẫn luôn giật mình tỉnh giấc trong mơ như lúc trước, anh cứ mơ thấy cảnh tôi rời bỏ anh, tôi đưa anh đến trung tâm tư vấn tâm lý, tâm bệnh của anh rất nghiêm trọng, nếu không được trị liệu tốt sẽ tạo thành tổn thương trong lòng, cho nên tôi đồng ý với yêu cầu của anh, không kết bạn với ai, cùng anh dạo chơi khắp nơi, khi mệt thì trở về nhà nghỉ ngơi, thi thoảng cùng anh tắm nắng trong bệnh viện, đánh cầu lông hoặc xem hài kịch trên tivi. Còn anh vẫn như trước kia, vẫn nấu cơm cho tôi ăn, bưng trà rót nước cho tôi uống, làm tất cả những việc anh có thể làm, thỉnh thoảng cũng đến lượt tôi làm cho anh, tôi còn nhớ rõ cảnh lần đầu tiên tôi nấu cơm cho anh, đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh cười từ khi hồi phục, sau khi kết hôn anh đã dần dần cười nhiều hơn, duy chỉ có một vấn đề nghiêm trọng, đó là… trong quá trình chữa bệnh tôi đã quá nuông chiều anh cho nên vô tình đã tạo cho anh tính chuyên quyền độc đoán, đã vậy còn nhiều lần chai mặt dụ dỗ lần uy hiếp tôi, haizz, xem ra cuộc sống sau này của tôi không được yên ổn rồi.
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...