Giang Lệ Lệ toàn tâm xử lý tài liệu, cho đến xử lý tốt một cái cuối cùng, lộ ra nụ cười tự tin, vừa muốn khoe khoang với Phàm Niệm Ngự, vừa quay đầu đã nhìn thấy tay phải Phàm Niệm Ngự đang chống cằm mặt nhẹ nhõm đùa giỡn nhìn Lạc Anh, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.
Lạc Anh quay đầu cứng đơ, nụ cười trên mặt rốt cuộc cứng ngắc, Lạc Anh nhìn bàn Phàm Niệm Ngự cái gì cũng không có, cô bắt đầu hồi tưởng, hai giờ trước khi thư ký đi vào, Lạc Anh vẫn cho là đưa cà phê cho nên căn bản không có chú ý vào để làm gì, nếu nói như vậy, hai giờ trước anh đã xử lý tốt. Thần tốc, như vậy so ra, thế nhưng nhanh như vậy, hơn nữa lượng công việc của mình rõ ràng ít hơn rất nhiều so với anh.
Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Anh hóa đá, tâm tình thật tốt, anh đã nhìn cô hai giờ rồi, nhìn dáng vẻ cô vô cùng nghiêm túc, thật có sức quyến rũ, cô gái Phàm Niệm Ngự anh coi trọng làm sao có thể không tốt đây?
Lạc Anh nhìn gương mặt Phàm Niệm Ngự tươi cười, từ từ thu hồi nụ cười cứng ngắc bên khóe miệng, vô cùng lúng túng ho khan một cái.
"Khụ khụ, cái đó, có phải xử lý tốt rồi không, vậy chúng ta về nhà thôi." Lạc Anh nói qua liền sửa sang lại mình, đặt tài liệu ở một bên bàn, sau đó rời bàn làm việc, đưa tay ra mời, sau đó đi tới đối diện, đá lông nheo.
"Đi thôi, Tiểu Niệm, em mệt quá."
Phàm Niệm Ngự đứng dậy rồi ôm Lạc Anh sải bước đi ra phòng làm việc.
*****
Sau khi Kiệt Thụy trở lại khách sạn, nhàm chán chờ thang máy, đợi đến lúc thang máy mở ra, trong nháy mắt lại là cô gái đêm đó, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Kiệt Thụy trợn to con mắt, con mắt màu xanh dương trong nháy mắt trợn to, nhìn cô gái trong thang máy mặc như học sinh, hoàn toàn không giống với cô gái cởi mở đêm đó, kinh ngạc.
Cô gái xinh đẹp cũng kinh ngạc nhìn Kiệt Thụy, khuôn mặt nhỏ không có bất kỳ trang điểm, một đôi mắt to chớp chớp, từ từ khôi phục như cũ, phản ứng đầu tiên chính là chạy?
Cô gái đẩy Kiệt Thụy ra liền đeo túi sách bắt đầu chạy ra bên ngoài, Kiệt Thụy bị cô gái đẩy, khôi phục như cũ từ trong kinh ngạc. Nhìn bóng lưng chạy trối chết, chửi nhỏ một tiếng.
"Đáng chết" Sau đó liền đuổi theo.
Nữ chạy, nam đuổi.
Cô gái núp ở phía sau một cây đại thụ nơi xa, vỗ trái tim mình, cái đêm đó cô bị trai đẹp nước ngoài bá vương ngạnh thượng cung. Cô gái nghỉ ngơi nửa phút, sau đó ngồi nhìn lại, từ từ đi ra, đi được mười bước, mới vừa thở một hơi, mình liền bị người chặn ngang.
"A cứu mạng, buông tôi ra, anh, anh có chuyện gì từ từ nói? Anh…" Cô gái bắt đầu hô to, huhu, ai tới cứu cô đây.
Dọc theo đường đi Kiệt Thụy vác cô gái đi vào khách sạn, vào 'phòng tổng thống' sau đó hung hăng quẳng cô té ở trên giường lớn.
"Ai ui" Cô gái nằm ở trên giường lớn, cái ót đau nhức, mặc dù giường lớn vô cùng mềm mại.
Kiệt Thụy nhìn cô gái la hoảng trên giường, quan sát cô, thế nào cũng không giống “nữ lang” đêm đó, quan sát dáng vẻ của cô, hẳn là học sinh, nghĩ tới cô là đứa trẻ, quả nhiên là học sinh cấp 3. Học là mỹ thuật chuyên nghiệp, rất khó tưởng tượng là cô gái đêm đó.
Cô gái lắc lắc đầu mình, sau đó nhìn người đàn ông đứng ở một bên bộ mặt u ám, nuốt nước miếng, thật đúng là đẹp trai, nghĩ đến đêm đó, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ, có chút xấu hổ, cắn môi anh đào.
Kiệt Thụy nhìn dáng vẻ của cô, bỗng mở rộng tầm mắt, cô gái này, hiện tại nét mặt này rốt cuộc là như thế nào? Xấu hổ? Cô thích hợp hai chữ này sao?
Cô gái không dám nhìn Kiệt Thụy, thanh âm có chút sợ: "Anh, anh muốn thế nào?"
Kiệt Thụy quả thật muốn qua đời, thế nhưng hỏi anh muốn thế nào? Muốn anh nói thế nào sao? Đêm đó cô bắt anh thế nào. Kiệt Thụy nhìn cô gái xấu hổ, đột nhiên hứng thú. Đi tới, ngồi xuống, bàn tay kéo cánh tay cô, rước lấy tiếng kêu to duyên dáng của cô gái.
"A" Cô gái sợ hãi kêu ra tiếng, nhìn gương mặt tuấn tú người nước ngoài gần trong gang tấc, càng thêm đỏ.
"Em gái, anh muốn như thế nào à? Em chỉ muốn chúng ta trở về đêm kích tình đó." Kiệt Thụy nhìn mặt cô đỏ bừng liền muốn trêu chọc cô. Trong đầu tán qua tình tiết đêm đó của hai người, con ngươi Kiệt Thụy thế nhưng tối tăm vài phần, nhìn cô gái hoàn toàn khác đêm đó, cô như vậy càng làm cho anh có **.
Cô gái bị sợ đến trong nháy mắt trợn to hai mắt, hốc mắt liền đỏ, âm thanh run rẩy nói: "Không cần, tôi, tôi, đêm đó tôi không cố ý, huhu"
Kiệt Thụy nhìn cô rơi nước mắt đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghe cô nói thì càng thêm mơ hồ, nheíu lông mày nhìn cô gái trước mắt làm bộ đáng thương.
"Không cố ý?"
Cô gái vội vàng gật đầu: "Ừ, không cố ý, đêm đó, tôi thay bạn tôi, sau đó không biết uống cái gì, thân thể nóng quá, sau đó đã đi nhầm nhà vệ sinh, sau đó liền cùng anh, cùng anh…."
Cô gái vừa nói xong, lúc này Kiệt Thụy mới chợt hiểu ra, anh nói sao? Lại bị một cô gái chơi, thì ra là tác dụng của thuốc, cho nên đêm đó cô mới có thể hưng phấn như vậy, nhưng một lần kia cũng không phải lần đầu tiên của cô. Nghĩ tới đây, Kiệt Thụy cảm thấy bức bối liền hỏi lên.
"Đêm đó em và tôi, em cũng không phải lần đầu tiên."
Cô gái nghe xong khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch, cô gật đầu một cái sau đó thú tội.
"Đúng, trước kia tôi có một bạn trai, nhưng tôi lại uống nhiều quá, cho nên liền bị anh ta vũ nhục." Cô gái nói, sắc mặt mang theo bi thương.
Bây giờ Kiệt Thụy mới hiểu được, nhìn cô gái hồi lâu không nói lời nào. Cô gái cúi đầu, nước mắt còn không ngừng rơi, cuối cùng len lén nhấc mắt hỏi: "Này, nếu nói rõ ràng, tôi có thể đi hay không." Nói qua liền muốn đứng lên.
Kiệt Thụy vừa nghe cô phải đi, tâm tình lập tức trở nên phiền não, níu lấy cánh tay cô, nhìn khuôn mặt cô gái hoảng sợ, nhíu chặt lông mày, môi mỏng mím chặt, sau đó nói: "Nói như vậy, đêm đó là tôi cứu em, đối với ân nhân cứu mạng, không phải em nên chừa chút báo ơn sao?"
Cô gái nghe vậy càng nóng nảy hơn, cô là một học sinh căn bản cũng không có tiền, đầu nóng lên nói ra ngoài.
"Thật xin lỗi, đêm đó cám ơn anh, nhưng mà, nhưng mà, tôi là một học sinh, tôi, tôi không có tiền trả cho anh." Huống chi anh ở khách sạn cao cấp này chắc cũng không thiếu tiền, cô gái suy nghĩ vậy.
Kiệt Thụy vừa nghe, gương mặt trong nháy mắt trở nên âm u, không có tiền? Cô gái đáng chết, lại đem anh thành Ngưu Lang. Khuôn mặt anh xanh mét tức giận khơi cằm cô lên, thanh âm lạnh lùng.
"Không có tiền, tôi cho em biết, em đã không bồi thường nổi, em đã không có tiền, vậy dùng thân thể mỹ vị của em để hoàn lại." Dứt lời, không cho cô gái có cơ hội phản bác, môi mỏng khêu gợi che cái miệng cô, không nghĩ tới ngọt như vậy. Đêm đó thế nhưng không có nếm đủ mùi của cô, cả đêm mình căn bản là bị động.
Cô gái mở to hai mắt, trong đầu lặp lại lời Kiệt Thụy nói, thân thể để hoàn lại, cô còn chưa kịp phản ứng, trước ngực mình bị cởi ra, lõa ra một mảng da thịt, bàn tay vuốt ve mềm mại của cô.
"Ưmh ưmh" Cô gái bắt đầu khước từ, nhưng không có chỗ dùng, thân thể liền bị người bế ngang, cái miệng nhỏ thừa dịp hô to.
"Này, anh làm cái gì? Không thể làm như vậy, buông tôi ra, buông tôi ra." Cô gái trong ngực la to với Kiệt Thụy.
Khóe miệng Kiệt Thụy cười xấu xa mị hoặc, đặt cô ở trên giường lớn, mình cúi người mà lên nhìn cô gái phía dưới hoang mang sợ hãi, môi mỏng khẽ nhếch.
"Thế nào? Em muốn tôi cả đêm, tôi muốn em cả đêm, em cảm thấy rất không công bằng ư?" Kiệt Thụy nhìn cô gái nói, lần này thế nào cũng làm cho cô cam tâm tình nguyện nằm ở dưới người anh, đem sỉ nhục đêm đó tìm trở về.
Cô gái vừa nghe cũng hiểu chuyện: "Rất công bằng"
Kiệt Thụy vừa nghe liền hếch mày, bàn tay vuốt tóc dài màu đen của cô nói: "Công bằng là tốt rồi, bây giờ còn kêu ư?"
Cô gái uất ức cắn cánh môi sau đó lắc đầu một cái. Kiệt Thụy thấy thế không hài lòng, anh nói: "Không phải là không kêu, lát nữa em kêu ở đây, đêm đó em thoải mái, thanh âm để cho anh khó quên. Biết không?"
Cô gái vừa nghe khuôn mặt nhỏ càng đỏ, Kiệt Thụy quan sát cô thẹn thùng, cổ họng chuyển động, sau đó tháo quần lót của cô ra, vùi sâu vào.
"Ừ"
"A"
(Cấm nhé, đến điểm là dừng)
Một đêm, Kiệt Thụy muốn cô một đêm, cho đến mức cô nức nở cầu xin tha thứ, Kiệt Thụy mới thả cô. Cô gái tỉnh lại giữa sáng sớm, nhìn gương mặt Kiệt Thụy, cắn chặt lấy cánh môi, sau đó từ từ lui ra ngoài, nhưng cô vừa động, Kiệt Thụy mở mắt, nhìn cô gái đang muốn trốn chạy.
Trong nháy mắt cô gái mở mắt thật to, nhìn người đàn ông trước mắt đột nhiên tỉnh lại. Kiệt Thụy nhìn cô gái muốn chạy trốn, sau đó âm thanh khàn khàn nói.
"Tên"
Cô gái sửng sốt, sau đó: "Hả?"
Kiệt Thụy nhìn cô gái này, sao đần như vậy, lại lặp lại một lần: "Tên em?"
Giờ cô gái mới hiểu được: "Lâm Vũ Hinh"
Kiệt Thụy gật đầu một cái, đứng dậy đi vào phòng tắm, cô gái thừa cơ hội lần này vội vàng mặc đồng phục học sinh chạy trối chết. Tắm xong ra ngoài, Kiệt Thụy nhìn trên giường không có một bóng người, khóe miệng khẽ giơ lên.
"Lâm Vũ Hinh, trốn đi, anh quyết định dẫn em về nước Anh. Trò chơi lướt yêu bắt đầu." Dứt lời đi tới bên giường ngửi gối cô từng gối đầu, mùi vị rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...