Gương mặt Phàm Niệm Ngự đã đen tối không thể tối hơn, nhìn Lạc Anh quật cường, đôi mắt rõ ràng đã đỏ lên, nhưng lại nhịn được, không để cho tràn ra hốc mắt. Quật cường của cô thế nào khó trị như vậy. Nhưng hiện tại anh cũng đang giận trên đầu đây?
"Một lần cuối cùng, lên xe." Gương mặt Phàm Niệm Ngự đã u ám không thể u ám hơn. Thanh âm cũng lạnh lẽo.
Lạc Anh nhìn mặt anh phát ra hung ác giận dữ, trong lòng uất ức hơn, coi cô như ngu ngốc mà đùa bỡn. Suy nghĩ một chút, một tháng, nhiều như vậy, anh chính là tinh trùng. Thật là chó không đổi được ăn phân. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tức giận.
"Em cũng nói một lần chót, không hơn." Nói qua liền đẩy Phàm Niệm Ngự ra sau đó liền sải bước rời đi.
Phàm Niệm Ngự nhìn bóng lưng Lạc Anh, lửa giận trong lòng lập tức bộc phát, bước nhanh đến phía trước, cũng không quản cái gì, khiêng Lạc Anh đến xe thể thao.
Lạc Anh đi bị người đột nhiên khiêng lên, cô sợ hãi kêu ra tiếng, không nhìn cũng biết là ai.
"A Phàm Niệm Ngự, anh buông ra cho em, anh chính là tinh trùng, ngựa đực, khốn kiếp, chó không đổi được ăn phân. Anh buông em ra, anh buông em ra, ưmh" Lạc Anh vừa đánh vừa hô to, hoàn toàn không bận tâm hình tượng, bắt đầu quyền đấm cước đá một hồi, cho đến khi cô bị Phàm Niệm Ngự mạnh mẽ nhét vào trong xe, đầu lập tức va đụng.
Phàm Niệm Ngự cũng không để ý, nhét cô vào, mình liền lấy tốc độ nhanh nhất ngồi vào ghế lái, nổ máy xe nghênh ngang rời đi. Lạc Anh che đầu mình, căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự. Mặt của Phàm Niệm Ngự cũng tương đối thúi. Âm trầm dọa người, ẩn chứa mưa to gió lớn, gương mặt xanh mét. Gân xanh hằn rõ trên trán, đôi bàn tay cầm tay lái, mạch máu rõ ràng trên mu bàn tay, giống như muốn nổ tung lên.
Lạc Anh nhìn anh, cũng vô cùng tức giận, không biết anh giận cái gì? Tức giận phải là cô chứ. Lạc Anh đem khuôn mặt liếc về hướng ngoài cửa sổ.
"Dừng xe, em muốn xuống xe, em muốn về nhà họ Lạc." Lạc Anh nói cực kỳ lạnh nhạt.
Phàm Niệm Ngự mím chặt môi mỏng, gia tăng tốc độ, đạp cần ga, không biết xông bao nhiêu đèn đỏ, chỉ xông trên đường, Lạc Anh bị sợ đến khuôn mặt vừa trắng vừa đỏ, nhìn vận tốc, đã qua 200 rồi. Lạc Anh mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Phàm Niệm Ngự, nắm trái tim của mình hô to.
"Phàm Niệm Ngự, anh dừng xe, dừng xe, anh muốn đi đầu thai, dừng xe, dừng…"
Kít, một hồi tiếng thắng xe chói tai, tấu vang cả ban đêm yên tĩnh của X thị, lóe ra vầng sáng giữa trời. Bánh xe ma sát ra tia lửa. Cũng may chiếc xe này tốt, không người và bánh xe đều mất.
Thắng xe khẩn cấp không có nịt dây nịt an toàn khiến Lạc Anh té ra ngoài, cô nắm chặt cửa xe, lúc này mới không bị văng ra, tóc đã sớm xốc xếch. Lạc Anh thở mạnh, mới vừa rồi thật là hù chết cô, anh bị điên rồi hay sao?
Lạc Anh hoảng sợ nhìn Phàm Niệm Ngự, chỉ thấy sắc mặt lạnh lùng như cũ, Lạc Anh thật là bị sợ, cô vội vã mở cửa xe, nhưng nhấn vài lần đều không hữu dụng. Lạc Anh an ủi mình đã bị kinh sợ.
"Mở cửa, em muốn đi xuống." Lạc Anh nói ra khỏi miệng đều thấy khẽ run. Có thể thấy vừa rồi cô đúng là bị dọa sợ. Sắc mặt đều trắng bệch.
Phàm Niệm Ngự phiền não cào cào tóc của mình, bàn tay chống trán mình, hồi lâu, thanh âm bén nhọn truyền ra ở trong xe.
"Rốt cuộc em muốn anh làm thế nào?" Phàm Niệm Ngự đóng chặt hai mắt lại trong thanh âm có mấy phần bất đắc dĩ, còn có mấy phần vô lực.
Lạc Anh nghiêng mặt sang nhìn Phàm Niệm Ngự, gò má tuấn mỹ, cuối cùng mắt chớp chớp.
"Mở cửa."
Phàm Niệm Ngự mở mắt nhìn gò má Lạc Anh, biết vừa rồi hù sợ cô, anh vươn một tay ôm cả người cô qua, Lạc Anh vừa kinh sợ. Phàm Niệm Ngự để cho cả người cô ngồi vào trên đùi anh. Hai người ngồi mặt đối mặt.
"Anh làm cái gì?" Lạc Anh chất vấn, anh làm cái gì? Tính tình thế nào không chừng mực như vậy.
Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt Lạc Anh có chút trắng bệch, duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt đầy bất đắc dĩ, còn có chút tình cảm cưng chìu. Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, trong lòng rung động.
Phàm Niệm Ngự vuốt khuôn mặt Lạc Anh, bàn tay ấn đầu cô, để cho cô nằm trong ngực mình, nghe nhịp tim nhảy dồn dập, cảm giác hơi thở của anh. Lạc Anh nghe tim anh đập, mãnh liệt như vậy. Thình thịch.
Phàm Niệm Ngự ngửi tóc cô, thanh âm mang theo mệt mỏi.
"Lạc Anh, em muốn anh phải làm sao, chẳng lẽ anh làm không đúng, anh chỉ muốn để em thấy, về sau anh thật sự không lui tới với đám phụ nữ kia, hôm nay để cho em xem anh cắt đứt với họ. Anh làm sai sao?" Phàm Niệm Ngự đem đầu anh vùi vào cổ Lạc Anh, hút hương thơm trên người cô.
Lạc Anh nghe Phàm Niệm Ngự nói xong thì nhất thời sửng sốt, nghe tim của anh đập, nhịp tim của mình cư nhiên cũng gia tốc, tay nhỏ bé nắm chặt, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên nói gì? Chứng minh, nhưng biện pháp gì, trong lịch sử cũng không có xuất hiện qua.
Phàm Niệm Ngự vuốt tóc Lạc Anh, thanh âm khàn khàn rất nhiều, tất cả đều là bất đắc dĩ.
"Lạc Anh, em nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn anh làm sao? Em nghe tim anh đập chân thành tha thiết, hiện tại anh chỉ nhảy lên vì một mình em. Chẳng lẽ em không cảm nhận được ư?" Phàm Niệm Ngự nói chân thành tha thiết.
Lạc Anh nghe nhịp tim trầm ổn của Phàm Niệm Ngự, mỗi một cái đều khiến cô rung động. Lạc Anh cắn chặt cánh môi, không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng nhanh hóa thành nước, nếu nói Phàm Niệm Ngự giải thích dịu dàng chính là bất đắc dĩ, khắp thiên hạ sợ cũng chỉ có người phụ nữ trong ngực anh, Lạc Anh.
Phàm Niệm Ngự đỡ bả vai cô, đem khuôn mặt cô lộ ra, mặt Lạc Anh đỏ hồng, ngón tay dài của Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng khơi cằm Lạc Anh lên, một đôi mắt sắc bén thâm thúy bị chôn ở trong dịu dàng như nước.
Lạc Anh cảm giác mình cũng sắp lâm vào một mảnh dịu dàng kia, xong rồi, hiện tại cô biết mình đã không thể tự kềm chế rồi, Lạc Anh hoàn toàn ngã vào con ngươi thâm thúy tràn đầy ma lực kia.
Phàm Niệm Ngự nhìn vẻ mặt Lạc Anh mê mang si mê, môi mỏng khẽ cong, khơi cằm của cô lên, môi mỏng khẽ hôn, Lạc Anh chớp chớp mắt to, cảm giác trên môi chợt lạnh.
Phàm Niệm Ngự nâng cằm Lạc Anh, thanh âm có chứa mị hoặc giọng nói khêu gợi: "Lạc Anh, em nói cho anh biết, em muốn anh làm thế nào?"
Thanh âm của Phàm Niệm Ngự nhất định mang theo đầu độc cùng mị hoặc. Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, khẽ hạ con ngươi, nhìn ngón tay trắng noãn của Phàm Niệm Ngự, cắn cắn múi môi.
"Em, em, em cũng không bảo anh làm gì mà?" Khuôn mặt Lạc Anh đã đỏ ngược đáy lên trời, thanh âm nhỏ như con muỗi, hiện tại trong nội tâm cô đã đem mình mắng rất nhiều. Tại sao mình không có tiền đồ thế chứ. Lại bị dịu dàng của anh công kích rồi.
Phàm Niệm Ngự cong môi mỏng khêu gợi, nhìn bộ dáng cô xấu hổ, đáy lòng hơi ngứa, bụng dưới tự nhiên nổi lên phản ứng. Lạc Anh cảm giác dưới mông càng ngày càng cứng rắn, liền giật giật, lúc này mới phát hiện ra là vật kia của anh, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng nay hoàn toàn đỏ ngược đáy lên trời, ngay cả cổ cũng đã đỏ bừng.
Phàm Niệm Ngự nhìn bộ dạng xinh đẹp của cô, thật muốn ăn sạch cô. Thanh âm trở nên trầm thấp khàn khàn, đôi con ngươi dịu dàng cũng bị ** chôn vùi, đôi mắt cũng trở nên tối tăm.
"Lạc Anh, em không bảo anh làm cái gì? Nhưng không phải em nói là muốn anh chứng minh cho em xem ư, anh cũng chứng minh, vì sao em tức giận." Bàn tay Phàm Niệm Ngự đã bắt đầu không thành thật chạy ở trên bắp đùi cô. Chọc cho là Lạc Anh run rẩy từng trận.
# đã che giấu #
"Lạc Anh, vậy em nói cho anh biết trước, anh phải làm sao mới có thể chứng minh anh thật tâm với em, em nói đi, anh sẽ thả em xuống, không nói…" Nói xong hung hăng nhéo nụ hoa nho nhỏ của Lạc Anh.
"A đừng, em nói, không cần anh cố ý làm cái gì, thật lòng chính là thật lòng, chỉ cần anh thật lòng thì không cần cố ý làm cái gì? Nếu như anh thật lòng hối cải, em nhất định sẽ cảm nhận được, giống như anh hôm nay, căn bản là cố tình gây sự, sẽ chỉ làm em khó chịu mà thôi." Lạc Anh nói xong uất ức bịt miệng.
Phàm Niệm Ngự nghe rất cẩn thận, tuấn lông mày khẽ nhướng: "Cái gì đều không cần làm, chỉ cần thật lòng là tốt rồi?" Phàm Niệm Ngự nhớ trên thế giới không có chuyện anh không làm được hoặc là không giải quyết được, nhưng đối với tình cảm duy chỉ có một chút xíu ngu ngốc.
Lạc Anh gật đầu, nhìn Phàm Niệm Ngự: "Đúng vậy, chỉ cần anh thật lòng yêu em, có một tình cảm chân thành tha thiết, cái gì cũng không cần làm. Dĩ nhiên nếu trong lòng anh chỉ có em, những phụ nữ khác cũng sẽ biết khó mà lui."
Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, cuối cùng vẫn là Lạc Anh mở miệng trước: "Này, có phải anh nên thả em xuống rồi không."
Khóe môi Phàm Niệm Ngự cong lên, đặt cô xuống, ngay sau đó mình nhào qua, sau đó đem ghế ngồi nằm ngang, hiện ra cái giường nhỏ.
Lạc Anh đầu tiên là cả kinh trong lòng, mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, dọa cô giật mình, quả nhiên lời nói của đàn ông là không tin được; Lạc Anh tức giận nhìn người đàn ông tuấn mỹ yêu mỵ phía trên.
"Phàm Niệm Ngự, anh làm gì đấy? Nói chuyện với anh đấy." Lạc Anh bắt đầu đẩy Phàm Niệm Ngự, nhưng về điểm sức lực này của cô, còn không bằng giữ lại xoa bóp cho Phàm Niệm Ngự.
Con ngươi Phàm Niệm Ngự vốn là thâm trầm bỗng tối sầm lại, cô gái phía dưới không ngừng giãy dụa thân thể, quả thực là thêm dầu vào lửa, bàn tay kiềm chế tay nhỏ bé quơ múa của Lạc Anh, đặt ở trên đầu cô.
"Lạc Anh, anh thế nào không giữ lời, không phải anh thả em xuống rồi sao?" Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, cổ họng chuyển động, giống như ngựa tốt thoát cương, kéo cũng không kéo được.
Lạc Anh vừa tức lại cáu, dứt khoát nghiêng mặt không để ý anh, cái cổ tuyết trắng lộ ra, có thể thấy rõ mấy cái gân cổ. Phàm Niệm Ngự nuốt nước miếng một cái, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
"Lạc Anh, anh muốn." Thanh âm của Phàm Niệm Ngự có ẩn nhẫn. Một đôi con ngươi hấp dẫn nhìn chằm chằm Lạc Anh.
Lạc Anh cắn múi môi, nói thật cô cũng thật khó chịu, thân thể giống như bị một đốm lửa vây quanh. Cảm thấy thân thể bị cái gì hút hết.
"Tiểu Niệm, chúng ta trở về có được hay không, bây giờ đang ở bên trong xe?" Lạc Anh đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Phàm Niệm Ngự nói, thanh âm dịu dàng có thể chảy ra nước. Nhưng mà toàn bộ đã nhỏ lên trái tim của anh.
# đã che giấu #
Xe biểu diễn ở ven đường, đêm đen nhánh, hai người trong xe sưởi ấm.
*
Tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm hôm sau, tin tức đưa tin cô và Kiệt Thụy đính hôn, Lạc Anh ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn còn buồn bực, người nào tuyên bố đây? Hẳn không phải là Kiệt Thụy. Vậy sẽ là ai?
Lạc Anh nghĩ nhập thần, Phàm Niệm Ngự cũng đã mặc chỉnh tề, vừa cái đã nhìn thấy tin mới trên tivi, anh chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua liền chuyển dời tầm mắt đến cô gái trầm tư ngẩn người trên ghế sa lon, nhìn một cái cũng biết cô đang suy nghĩ gì?
"Nghĩ gì thế?" Phàm Niệm Ngự ngồi ở bên người cô, vuốt đầu cô nói.
Lạc Anh liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự, cuối cùng chau mày. Nhìn Phàm Niệm Ngự cuối cùng hỏi: "Anh nói xem, có phải đều là anh xếp đặt hay không, anh vốn biết hết. Đã có biện pháp giải quyết, làm sao anh để cho ba mẹ em không đến tìm em, còn giúp anh tiếp xúc đính hôn, mau thành thực khai ra, đúng hay không, khai sẽ nhẹ nhàng tha thứ." Lạc Anh nói qua liền muốn vung quả đấm nhỏ.
Bàn tay to của Phàm Niệm Ngự bao lấy quả đấm nhỏ của Lạc Anh đặt ở môi của mình hôn. Sau đó có loại cảm giác chịu đòn nhận tội.
"Đúng vậy, anh đã nói rõ với chú Lạc, nhưng mà anh cũng không lừa em, anh và em nói rồi, chỉ có em nghĩ không chu đáo, không thì anh không làm được, sự thật chứng minh, anh làm được, cho nên em nên ngoan ngoãn làm vợ Phàm Niệm Ngự." Phàm Niệm Ngự chợt bắt đầu đùa bỡn vô lại. Nhưng may mà hai người cuối cùng hòa hảo rồi.
Mắt Lạc Anh trợn trắng, vậy là cái đạo lý gì, Lạc Anh rút tay nhỏ trở về, mặt quan sát nhìn Phàm Niệm Ngự, sau đó hỏi một câu.
"Còn liên lạc với phụ nữ sao?"
Phàm Niệm Ngự nghe Lạc Anh hỏi như vậy, khẽ động môi mỏng, nhàn nhạt cười cười, sau đó cầm tay cô đặt ở ngực mình.
"Không có, anh sẽ trả lời em."
Lạc Anh lại trợn mắt, tại sao lại thế, dứt khoát kéo tay mình lại, sau đó nói: "Đi ăn cơm đi, sau đó đi làm, em muốn đi giám đốc, trong khoảng thời gian này, em sẽ giám đốc anh, xem anh không có phụ nữ thật không."
Phàm Niệm Ngự chỉ cười cười nhàn nhạt, sau đó đi tới trước bàn ăn: "Được, bà xã đại nhân, Phàm Niệm Ngự anh danh một đời đã có thể ngã quỵ trong tay em, anh làm sao lại bắt phụ nữ khác đây?" Nói qua liền nhét vào một khối thịt bò.
Lạc Anh nhìn bóng lưng Phàm Niệm Ngự ăn cơm, môi anh đào cười cười, loại cảm giác này thật tốt, cô thật thích, về sau cũng sẽ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...