Sáng sớm, Lạc Anh dậy thật sớm, mặc toàn thân bộ đồ công sở màu đỏ cùng màu xanh dương nhạt, cực kỳ xinh đẹp. Một đầu tóc quăn như gợn sóng dùng kẹp vấn lên, lộ ra cần cổ trắng noãn, còn có xương quai xanh khêu gợi. Một đôi giày cao gót màu nâu, lấp lánh kim cương màu trắng bản số lượng có hạn. Đứng ở phi trường nhìn phía lối ra.
Một người đàn ông một nước Pháp đi ra từ máy bay, da trắng noãn, đôi mắt đào hoa, con ngươi màu xanh dương, tóc màu vàng, một thân quần áo màu trắng, vừa nhìn chính là người đàn ông thuộc về ánh mặt trời.
Lạc Anh nhìn thấy liền vội vàng đi tới, gương mặt hưng phấn nhìn Kiệt Thụy. Chạy chậm qua.
"Kiệt Thụy, có mệt không, có nhớ tôi không?" Gương mặt Lạc Anh mong đợi nhìn Kiệt Thụy. Nhưng vẻ mặt của anh ta là thế nào? Lạc Anh ngừng cười. Đưa tay nhỏ bé ra quơ quơ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kiệt Thụy.
Kiệt Thụy chớp chớp màu xanh dương mắt, sau đó lui về phía sau một bước, nhìn Lạc Anh từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vào Lạc Anh nói tiếng Trung rất lưu loát, không thể tin mà hỏi.
"Em, em là Lạc Anh?" Giọng của Kiệt Thụy tràn đầy chất vấn. 7e Không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Anh ăn mặc như vậy, trong ấn tượng của anh Lạc Anh là cô gái không phóng khoáng hay ngượng ngùng, làm sao chỉ cách vài ngày lại biến hóa lớn như vậy? Thành thục, còn đẹp hơn không ít. ac Thế nhưng mặc y phục mười năm này anh chưa từng xem qua.
Giờ Lạc Anh mới hiểu được, nhìn cách ăn mặc của mình, cuối cùng cười cười xin lỗi.
"Ừ, tôi là Lạc Anh, nhất thời không nói được, tôi dẫn anh đi xem." Nói qua liền lôi kéo Kiệt Thụy ra khỏi phi trường. 0 Kéo đến chiếc xe Lamborghini màu xanh dương cô mới mua gần đây. Mở cửa xe ý bảo Kiệt Thụy ngồi vào.
Kiệt Thụy quan sát xe, sau đó gật đầu một cái. Cuối cùng chui vào. Lạc Anh cũng leo lên ngồi chỗ ghế lái, nổ máy xe nghênh ngang rời đi.
Một chiếc màu Lamborghini xanh ngọc dừng lại ở cao ốc Phàm thị, Kiệt Thụy rất tuấn tú tức giận mở cửa xe đi xuống, liếc mắt nhìn cao ốc trước mắt, khóe miệng khẽ giơ lên, anh cũng là gia đình giàu sang, ở Anh quốc không phân cao thấp cùng tập đoàn Phàm thị Lạc thị. Nhưng mà anh chưa có tiếp nhận. Bởi vì trên anh còn có một anh trai. Cho nên chuyện khổ sai này sẽ giao cho anh trai Kiệt Mễ của anh rồi.
Lạc Anh đóng cửa xe đi tới trước mặt Kiệt Thụy, mặt mỉm cười nhìn Kiệt Thụy. Kiệt Thụy xoay người lại nhìn Lạc Anh, gương mặt nhạo báng.
"Lạc Anh, không phải em nói với anh, hiện tại em cai quản Lạc thị ư?" Mặc dù Kiệt Thụy đang hỏi cô, nhưng lại tuyệt không tò mò, rốt cuộc hiểu rõ cô làm sao lại biến hóa lớn như vậy.
Lạc Anh nhìn Kiệt Thụy cao hơn một cái đầu so với mình, đưa tay nhỏ bé ra không nhẹ không nặng đánh lồng ngực của cô.
"So với việc nói móc tôi, cẩn thận tôi không cho anh cơm ăn."
Kiệt Thụy nhún nhún không sao cả, sau đó gập cong cánh tay mình, ý tứ rất rõ ràng. f Lạc Anh hướng anh cười một tiếng, đem tay mình khoác vào cánh tay anh, hai người tựa như hoàng tử cùng công chúa đi vào cao ốc. a9 Dọc theo đường đi cũng rất nhiều người hâm mộ nhìn Lạc Anh. d Nhưng bởi vì thân phận của cô, cho nên cũng không dám thảo luận to.
Kiệt Thụy kéo Lạc Anh đi về phía thang máy chuyên dụng, một đôi lông mày đào hoa nhướng lên nhìn Lạc Anh nói.
"Xem xem, bao nhiêu người đang ghen tỵ với em, người ta là trai đẹp cao cấp cũng bị em giải quyết rồi." Kiệt Thụy rất rộng rãi nói, thỉnh thoảng còn hất tóc màu vàng rơi trên trán.
Lạc Anh không nhịn được, khóe miệng co giật, nhìn vẻ mặt tự tin của Kiệt Thụy, tay nhỏ bé vươn phía lỗ tai anh, hung hăng níu lấy. Thanh âm rất ngọt ngào.
"Vậy sao? Vậy thì thật sự xin lỗi rồi, đóa hoa tốt như anh lại để cho tôi tàn phá. Có phải hay không?" Tay phải Lạc Anh kéo cánh tay của anh, tay trái níu lấy lỗ tai anh.
"Á, đau, đau, Lạc Anh, chừa chút mặt mũi coi?" Kiệt Thụy khẽ nghiêng đầu, gương mặt uất ức nói.
Lúc này thang máy mở ra, Lạc Anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho Kiệt Thụy, gương mặt cười duyên. Hoàn toàn không biết trong thang máy còn có hai người sống.
Kiệt Thụy liếc một cái, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ hồng, sau đó bất đắc dĩ nói: "Lạc Anh, có thể buông ra không, để người ta nhìn thấy không tốt lắm, sao em bạo lực thế hả, cũng chỉ có anh nhẫn nhịn chịu tính khí của em, cho nên dứt khoát phải gả cho anh." Lúc này Kiệt Thụy còn không quên nói giỡn trêu đùa Lạc Anh.
Lạc Anh nghe xong càng dùng sức níu lấy lỗ tai anh, sau đó khinh thường nói.
"Dựa vào chi, đây là thang máy tư nhân của tôi, nào có người, nơi nào? Đừng muốn trốn tránh, tôi nói cho…" Lạc Anh nói qua liếc thang máy một cái, sắc mặt lúc ấy liền có chút khó coi. Nhìn hai người trong thang máy. Chỉ là hai người trong thang máy, một người sắc cũng không tốt, một gương mặt tàn ác.
Kiệt Thụy nhìn sắc mặt Lạc Anh khẽ thay đổi, lập tức ngăn cô, sau đó rất rộng rãi nói.
"Ha ha, không có việc gì, bà xã thích thì có thể trừng trị anh bất cức lúc nào." Kiệt Thụy ôm Lạc Anh cười mờ ám. Lạc Anh căm tức nhìn Kiệt Thụy hả hê. Cuối cùng điều chỉnh lại cảm xúc, bước vào thang máy.
Lục Tâm nhìn quần áo Lạc Anh như trước kia, vẫn chào hỏi.
"Xin chào Lạc tổng."
Lạc Anh kéo Kiệt Thụy bước vào, sau đó thản nhiên cười.
"Lục tiểu thư, tới ký hợp đồng?" Lạc Anh nhàn nhạt hỏi.
Lục Tâm liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự không lộ vẻ gì, sau đó cười duyên nói: "Đúng vậy, hiếm khi Niệm đi cùng tôi."
Lạc Anh cười nhạt, dịu dàng nhìn Kiệt Thụy phía sau, thanh âm ngọt ngào.
"Kiệt Thụy, vị này là Lục tiểu thư, ảnh hậu trong nước, vị này hiện đảm nhiệm tổng giám đốc, thanh mai trúc mã của em đấy. 3 Cũng không khác gì anh đâu." Lạc Anh giới thiệu.
Kiệt Thụy nhìn hai người một cái, cứ có cảm giác không khí không đúng, vẫn hơi gật đầu. "Chào hai người, tôi tên là Kiệt Thụy."
Lục Tâm nhìn soái ca trước mắt, vừa nhìn ăn mặc đã biết người có tiền, vội vàng cười.
"Xin chào Kiệt Thụy tiên sinh."
Phàm Niệm Ngự quét ánh mắt lạnh qua, gương mặt tuấn tú có chút khó nhìn. 5 Vừa rồi thấy hành động thân mật của hai người, anh thật muốn xé nát cô gái trước mắt này. Cô lại dám? Cô quên anh đã nói gì rồi sao?
Lạc Anh cười nhìn sắc mặt Phàm Niệm Ngự khó coi, sau đó rất quan tâm hỏi: "Ai da, Tiểu Niệm, sắc mặt anh không tốt lắm, gần đây chè chén chơi đùa hưng phấn với Lục tiểu thư sao? Giới thiệu một chút, bạn trai tôi, Kiệt Thụy"
Lạc Anh liếc mắt nhìn Lục Tâm đỏ mặt, đáy mắt tán qua giễu cợt, thật đúng là, cô ta bỏ qua nét mặt Phàm Niệm Ngự, hôm nay có thể xả giận.
Lạc Anh nói xong cũng nhìn Kiệt Thụy, ánh mắt cảnh cáo, Kiệt Thụy hơi sững sờ, mắt đào hoa khẽ híp một cái, sau đó rất thân mật ôm Lạc Anh, gương mặt cưng chiều.
"Lạc Anh à, anh mới trở về, có phải em nên chịu trách nhiệm cho anh ăn no không, kể từ khi em đi, anh thường không no bụng qua." Kiệt Thụy cố ý nói vô cùng mập mờ, sau đó một đôi mắt đào hoa nháy nháy mắt hướng về phía Lạc Anh.
Lạc Anh chỉ cảm thấy khóe mắt co quắp, có cần phải, có cần phải nói làm cho người ta hiểu lầm như vậy hay không, nhưng cũng không có biện pháp, nếu mình lựa tới, thì mình phải dàn xếp rồi, đôi mắt cô vui vẻ mông lung nhìn Kiệt Thụy.
"Được, lát nữa khẳng định cho anh ăn no, để cho anh ăn ói." Lạc Anh thân mật kéo cánh tay Kiệt Thụy, nhưng thật ra là đang hung hăng cấu cánh tay anh, mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Kiệt Thụy cảm giác thịt mình cũng sắp bị rớt, mặt đáng thương nhìn Lạc Anh, cuối cùng liếc về hướng hai người.
"Hai người đi ra sao?"
Lạc Anh mới phản ứng được, sau đó liếc về hướng hai người nhìn Lục Tâm.
"Không phải hai người ký xong hợp đồng, Tiểu Niệm cùng đi với cô, tôi nghĩ Phó tổng sẽ cho cô đãi ngộ tốt nhất." Lạc Anh không quên nói móc mấy câu.
Sắc mặt Lục Tâm biến đổi, sau đó mặt thẹn thùng lại gần gương mặt u ám của Phàm Niệm Ngự.
"Niệm, chúng ta đi ra ngoài đi. Chào hỏi cũng xong rồi." Lục Tâm phát ra thanh âm khiến Kiệt Thụy một bên không khỏi lạnh run.
Lạc Anh cười nhạt, sau đó giải thích: "Lục tiểu thư nổi danh ngọc nữ tiểu thư ở Trung quốc chúng ta."
"Phốc Lạc Anh, em đừng hại anh lát nữa tiêu hóa không tốt." Kiệt Thụy kiềm chế cười nói.
Lạc Anh cho anh một ánh mắt rất hài lòng. Hoàn toàn không đi để ý tới nét mặt hai người, sau đó muốn đưa tay nhỏ bé ra ấn số trên thang máy. Phàm Niệm Ngự ôm Lục Tâm tiến lên một bước, sau đó nâng cằm Lạc Anh, thanh âm tràn đầy tàn ác.
"Lạc Anh, đừng ở chỗ này tiếp tục khiêu khích anh, đây là cảnh cáo cuối cùng." Nói xong vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng kéo ra nụ cười ngông cuồng. Cuối cùng liếc Kiệt Thụy một cái, sải bước rời đi. Bóng lưng của anh rộng dày lại vô tình như vậy.
Hai tay Lạc Anh nắm chặt thành quyền, khiêu khích, đúng vậy, cô chính là đang gây hấn, vì cái gì ư? Anh có thể dùng vô số phụ nữ sau còn bá đạo đoạt lấy cô.
Kiệt Thụy nhìn ánh mắt Lạc Anh ửng hồng, vẻ mặt đùa giỡn không thấy, chau mày lại nhìn Lạc Anh. Biết chuyện giữa hai người không đơn giản.
Lạc Anh mở trừng hai mắt, cuối cùng ấn thang máy, sau đó tươi cười nhìn Kiệt Thụy.
"Buổi tối tới nhà tôi ăn cơm nhé."
Kiệt Thụy không nói gì nhìn Lạc Anh cuối cùng sờ sờ đầu của cô, gương mặt vui vẻ.
"Ở trước mặt anh em cũng không cần giả bộ, em yêu anh ta vậy sao?" Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, gương mặt lo lắng.
Lạc Anh khẽ nghiêng đầu nhìn Kiệt Thụy dịu dàng, lắc đầu một cái, Kiệt Thụy nhìn một chút Lạc Anh, quyết định, nếu lần này tới đây, cũng sẽ giúp nha đầu này lấy được chân tình. Anh ôm Lạc Anh tiếp đó thanh âm sang sảng nói.
"Ha ha, không cần lo lắng, anh sẽ ở bên cạnh em." Kiệt Thụy ôm Lạc Anh hẹn ước.
Lạc Anh quay mặt nhìn vẻ mặt như ánh mặt trời của Kiệt Thụy, hướng về phía anh gật đầu sau đó cười nhạt.
"Kế tiếp, tôi sẽ dẫn anh đi ăn ngon, chơi đùa." Lạc Anh vỗ bả vai Kiệt Thụy nói. 3e Có anh em này, cô rất kiêu ngạo đấy? Nghĩ tới anh ta có nữ sinh theo đuổi liền lấy mình làm bia đỡ đạn.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, khóe miệng nhàn nhạt cười cười, Lạc Anh, hiện tại đến lượt anh tới giúp em. 6 Em vĩnh viễn là em gái tốt.
*
Kiệt Thụy cũng đã tới nhiều ngày, hôm nay là sinh nhật Lạc Anh cho nên nhất định có tiệc sinh nhật, Lạc Anh cũng không thích, nhưng mà bởi vì nguyên nhân gia đình, không thể không làm sinh nhật, cũng may có Kiệt Thụy ở bên cô.
Thiên kim Lạc thị sinh nhật, tất cả người có thân phận địa vị đều tới, hơn nữa đều mang theo công tử của mình, nhìn như một sinh nhật, nhưng giống như công chúa chọn phò mã. Đây là chuyện khiến Lạc Anh ghét nhất.
Lạc Anh nhìn mình trong gương, mặc váy công chúa màu hồng, tóc quăn y hệt búp bê, Kiệt Thụy vỗ bả vai Lạc Anh.
"Đây mới là em sao?" Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh đáng yêu nói.
Lạc Anh nhấc con ngươi lên nhìn Kiệt Thụy, con ngươi đảo một vòng sau đó soi gương, ngoắc ngoắc ngón tay với Kiệt Thụy.
Kiệt Thụy nhíu mày sau đó đem lỗ tai lại gần cô. 4a Lạc Anh ghé vào trên lỗ tai Kiệt Thụy không biết nói những thứ gì? Sắc mặt Kiệt Thụy đều đỏ, kìm nén.
"Ha ha, Lạc Anh, em xác định?" Kiệt Thụy cười lớn nhìn vẻ mặt quỷ kế của Lạc Anh nói.
Lạc Anh liếc anh một cái sau đó nói: "Như thế nào? Có giúp hay không đây?" Đôi tay Lạc Anh ôm ngực nhìn anh em của mình nói.
Kiệt Thụy nhún vai. Đôi tay bất đắc dĩ mở ra. Uất ức nói: "Được rồi, em đã ra lệnh, lên núi đao xuống biển lửa anh đều đi."
Lạc Anh bĩu môi: "Còn có thể dùng thành ngữ, xem ra tôi làm sư phụ cũng không tệ."
Kiệt Thụy liếc mắt, đây là anh tự học được không? Lúc nào thì cô dạy anh thành ngữ.
Bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu, tất cả ánh đèn đều tắt, ánh đèn sáng nhất chiếu lối vào sân.
"Cho mời Lạc Anh xinh đẹp của chúng ta, Lạc tiểu thư."
Lúc mọi người đình chỉ hô hấp, một tiếng hét thảm hấp dẫn tầm mắt của mọi người tới.
"Lạc tiểu thư, a"
Kiệt Thụy một thân máu me bò ra, đám đông nhất thời hít một hơi, thậm chí cũng có thét chói tai.
"A thứ gì"
"Tại sao lại đều là máu, a, a"
Phàm Niệm Ngự, Lãnh Thiên và Bạc Dực đều chau mày nhìn người đàn ông trên sân khấu, cả người là máu, đều đang tò mò là chuyện gì xảy ra. Lông mày Phàm Niệm Ngự khẽ nhíu. b9 Nhìn người đàn ông trên sân khấu một cái liền nhận ra. 8 Gương mặt Phàm Niệm Ngự đùa giỡn nhìn tình hình sau đó.
Kiệt Thụy tốn nhiều sức chạy tới sân khấu nói: "Lạc tiểu thư, cô, cô uống máu người ư, cứu mạng, mới vừa rồi, mới vừa rồi tôi theo đuổi cô ấy, thế nhưng, cô ấy cắn cổ tôi hút máu tôi, một đôi răng nanh. A, mọi người nhìn đi, cô ấy đi ra rồi." Kiệt Thụy chỉ vào vị trí lối vào nói.
Đã nhìn thấy miệng đầy cũng dính đầy máu tươi, một đôi răng nanh như heo rừng lộ ra, một thân quần trắng, một thân máu tươi, tóc dài rối bời.
"A, quỷ"
"A, chạy mau"
Nhất thời phòng khách Lạc gia loạn thành một đoàn, tất cả mọi người đều chạy. Nhất là mấy tên con trai ngây ngô càng bị sợ đến bỏ chạy. 9 Hai người trên sân khấu liếc nhìn đối phương, sau đó cười lớn.
"Ha ha ha ha"
"Mở đèn" Giọng nói của Lạc Anh truyền đến, nhìn người trong phòng khách ít đến thương cảm, hô.
Trong nháy mắt, ánh đèn sáng rực, Kiệt Thụy cũng đứng lên từ trên sân khấu, nhìn Lạc Anh giống như Vampire, bộ dáng này thật đúng là dọa người.
"Lạc Anh ơi, bộ dạng này của em thật là dọa người. dd Ha ha" Đôi tay Kiệt Thụy dính đầy sốt cà chua khoác lên trên người Lạc Anh, Lạc Anh lấy ra hai răng nanh heo rừng trong miệng mình mua ở nước ngoài về.
Lãnh Thiên mở to hai mắt nhìn hai người trên sân khấu, hoàn toàn không hiểu nổi là cái gì. 96 Gương mặt Bạc Dực cũng sững sờ, chỉ có khóe miệng Phàm Niệm Ngự vẽ lên đường cong như cười như không.
Lạc Anh xoa xoa trán miệng, tất cả đều là sốt cà chua, chua chết đi được. c Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ vội chạy tới. Giang Lệ Lệ tức giận.
"Lạc Anh, con làm cái gì?"
Lạc Anh nhìn Giang Lệ Lệ cười nhạt: "Không có gì? Chỉ muốn làm việc gì đó trong ngày sinh nhật thôi ạ." Truyện được chia sẻ tại:
Giang Lệ Lệ vừa định nổi giận, Lạc Trạch đã kéo cô vào trong ngực liếc mắt nhìn Lạc Anh sau đó nhẹ giọng nói: "Bà xã, người trẻ tuổi, cứ để bọn chúng chơi, chúng ta đi trước."
Nói qua Lạc Trạch nhìn lướt qua đám người ở chỗ này sau đó kéo ra nụ cười cuối cùng kéo Giang Lệ Lệ rời khỏi biệt thự của mình.
Lạc Anh nhìn mấy người tại chỗ, đi tới, một thân sốt cà chua, quan sát mấy người, sau đó nói.
"Thế nào? Còn ở lại chỗ này chờ chọn phò mã ư, không nhìn thấy phò mã đã có thí sinh?" Lạc Anh nói rồi chỉ vào Kiệt Thụy trên sân khấu, một dạng chật vật không chịu nổi.
Lãnh Thiên vụng trộm nhìn Phàm Niệm Ngự, Bạc Dực cũng liếc mắt quan sát.
Phàm Niệm Ngự nện bước chân đi tới, khóe miệng cười chói mắt, anh đưa ngón tay ấm áp ra lau chùi nước cà chua trên mặt Lạc Anh. Thanh âm âm trầm lạnh lùng.
"Lạc Anh, tối nay là một lần cuối cùng anh dễ dàng tha thứ cho em, tự giải quyết cho tốt." Con mắt Phàm Niệm Ngự lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt bẩn thỉu của Lạc Anh nói. Nhưng thanh âm lạnh lẽo này lại xuyên thấu vào xương người khác.
Kiệt Thụy đứng ở trên sân khấu nhìn hai bọn họ, thấy người đàn ông kia rất cường hãn, chuyện có chút khó giải quyết, mình thế nhưng thương Lạc Anh.
Lạc Anh mở to hai mắt nhìn Phàm Niệm Ngự, khuôn mặt nhỏ mỉm cười, sau đó thanh âm lạnh nhạt nói: "Sao lại dễ dàng tha thứ cho tôi, tôi không nhớ rõ tôi có chọc tới anh? Cam kết khi còn bé tôi cũng đã thực hiện. Hiện tại còn có cái gì phải tự giải quyết cho tốt"
Phàm Niệm Ngự duỗi bàn tay, kéo Lạc Anh ôm vào trong ngực, môi mỏng dán chặt bên tai Lạc Anh, hơi thở lạnh lẽo truyền vào trong lỗ tai Lạc Anh.
"Anh nói rồi, đời này em tồn tại chỉ bởi vì anh, em là của anh, để cho anh nghe em là của người khác, anh sẽ trừng phạt em. 30 Trừng phạt, biết không? Lạc Anh của anh." Thanh âm lạnh lẽo như băng của Phàm Niệm Ngự Băng xuyên thấu qua màng nhĩ Lạc Anh, làm cho thân thể cô không nhịn được run lên.
Lạc Anh chỉ cảm thấy giọng nói rét lạnh như hầm băng ngàn năm. Cô biết anh tức giận, nhưng tại sao, cô cố tình không muốn nhận thua. Tại sao chứ? Anh và các cô gái khác mập mờ, Lạc Anh, mày không phải được chịu thua, không phải cúi đầu. Lạc Anh khẽ lui ra một bước nhìn Phàm Niệm Ngự nói.
"Anh ấy chính là bạn trai tôi, mặc dù chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng tôi kết giao bạn trai anh không thể cản." Lạc Anh không có nhìn anh, bởi vì cô càng ngày càng sợ nhìn thẳng vào đôi mắt tuấn mỹ lạnh lùng khiến cô cảm giác chột dạ, cô không biết vì sao có loại cảm giác này.
Phàm Niệm Ngự nhàn nhạt nói hai chữ, liền bước ra khỏi biệt thự.
"Nhớ kỹ"
Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc mắt nhìn người đàn ông đứng ở trên sân khấu cuối cùng cũng đi ra ngoài, Kiệt Thụy nhìn bóng lưng Lạc Anh bất đắc dĩ thở dài một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...