An Tuyết Thần ngây người ở văn phòng một hồi rồi rời đi, đi thang máy xuống dưới, mới đi tới khúc cua, liền nghe thấy có người kêu tên mình. Không cần nghĩ cũng biết người này là Giản Nam.
"Tuyết Thần" Giản Nam tươi cười đi tới trước mặt cô. Cô nhìn anh, mặt không có chút biểu cảm, mười năm nhung nhớ một người là đủ rồi, huống chi cô căn bản không cần phải tốn một khoảng thời gian dài như vậy.
"Gọi tôi có việc gì sao?" An Tuyết Thần nói như thể hai người chưa từng quen biết, nói một cách vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng, hờ hững), xuyên qua ánh mắt của Giản Nam. Bây giờ, anh không còn một là chàng trai thuần phác, thiện lương như ngày trước nữa. Anh nhìn cô, khóe miệng đang cong lên cũng trở nên cứng ngắc rất nhiều.
"Tuyết Thần, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút, gần đây có một tiệm cà phê, chúng ta đến đó một chút đi." Giản Nam nhìn An Tuyết Thần, trong mắt tất cả đều là mong đợi. Cuối cùng, An Tuyết Thần gật đầu một cái. "Đi thôi."
Hai người đi tới quán cà phê, đối mặt nhau, Giản Nam nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần. Đúng vậy, trước đây mình thật ngu xuẩn, bây giờ cô chín chắn, xinh đẹp lại thông minh. { cắt, Tuyết Thần của chúng ta ngày trước cũng rất thông minh a~)
An Tuyết Thần cầm ly cà phê đặt lên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nói đi, chuyện gì? Nếu như là về việc thu mua, xin lỗi tôi không thể."
Không đợi Giản Nam nói ra, An Tuyết Thần thẳng thắn cự tuyệt, sắc mặt Giản Nam lập tức trở nên khó coi, tâm tình có chút kích động, nói: "Tại sao? Em cũng biết rồi, vậy thì giúp anh một chút, anh biết mở miệng nhờ em giúp là đã không còn mặt mũi nào, nhưng mà Tuyết Thần, dù sao chúng ta cùng nhau lớn lên, quen biết nhau lâu vậy, giúp anh nói giúp với Phàm Ngự một chút. Hửm?"
An Tuyết Thần quay trở lại hiện thực, nhìn vẻ mặt lo lắng của Giản Nam, anh đã già thật rồi, trông như người đàn ông bốn mươi tuổi. "Tôi thật sự không thể giúp được gì." Thật ra, An Tuyết Thần nói rất đúng, Phàm Ngự mà ghen thì rất khủng, nếu như cô ấy giúp anh ta, vậy thì càng không thể được, thậm chí Phàm Ngự còn có thể cho là cô chưa dứt tình cũ với anh ta, sẽ lại càng đả kích anh ta hơn nữa, cô làm vậy là không phải giúp anh ta mà là hại anh ta, dĩ nhiên cô cũng không thể nói cho anh ta biết, nhưng anh ta lại cho là cô không muốn giúp.
"Tuyết Thần, em hãy giúp anh đi, được không, anh nỗ lực nhiều năm như vậy, nếu như công ty bị ngân hàng thu hồi thì anh sẽ phá sản ngay, không còn gì cả. Nhưng nếu Phàm Ngự đồng ý thu mua, anh còn có thể có một số tiền, cũng có thể bắt đầu lại từ đầu. Tuyết Thần, em thật vô tình, không chịu giúp anh, nhìn anh phá sản rồi trở nên trắng tay như vậy." Giản Nam có chút kích động, anh không tin cô bé quấn quít bên mình ngày trước sẽ trở nên tuyệt tình như vậy. Coi như thật sự là cô không giúp đi. Tình yêu không còn nữa, vậy thì vẫn còn tình bạn chứ.
An Tuyết Thần nhìn anh, sau đó chuẩn bị đứng dậy. Cô đứng lên, nhìn anh hình như muốn nói gì đó, liền chen ngang: "Tôi thật sự không thể giúp."
Nói xong nhân tiện đi ra ngoài luôn, Giản Nam nhìn cô bước đi không một chút lưu tâm, tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt tản ra sự tàn nhẫn. Sau đó lấy điện thoại ra gọi, nói mấy câu, đứng trước cửa sổ nhìn cô.
An Tuyết Thần đi trên đường, đi tới bãi đậu xe, nhưng cảm giác phía sau có người, mới vừa quay đầu lại, mùi hăng liền xộc vào mũi, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, cuối cùng vô lực ngã xuống. Phản ứng đầu tiên khi ngã xuống chính là mình bị bắt cóc.
Giản Nam nhìn nội dung tin nhắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, sau đó đứng dậy rời đi.
An Tuyết Thần bị nhét khăn vào miệng, nhưng lần này mắt cô không bị che lại, cô mơ màng thử mở mắt ra, quả nhiên, cô lại bị bắt nhốt ở kho hàng cũ. Có thể đổi chỗ khác được không a. Cô mở mắt thích ứng cả nửa ngày, nhìn thấy Giản Nam ngồi trước mặt mình, nhìn mình, vẻ mặt cô rối rắm, lông mày nhíu chặt.
"Anh vậy mà bắt cóc tôi?" Trong giọng nói của cô, tất cả đều là không tin nổi, không ngờ anh ta vậy mà bắt cóc cô. Cô căm tức nhìn anh ta, nhưng anh ta chỉ cười một tiếng.
"Tuyết Thần, em yên tâm, anh sẽ không làm tổn thương em, anh không nỡ. Em đã vô tình, vậy thì đừng trách anh. Nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em, tin anh đi." Giản Nam hoàn toàn không đặt vào mắt sự tức giận của cô.
"Anh nghĩ lợi dụng tôi thì sẽ ép được Phàm Ngự làm theo lời anh? An Tuyết Thần chất vấn sắc bén.
"Đúng vậy, Tuyết Thần, em rất thông minh, con hai người cũng sinh rồi, anh ta sẽ không chỉ quan tâm tới tiền chứ?" Giản Nam rất tự tin nói. An Tuyết Thần nghe nói xong lại cười phá lên, cười đến chảy nước mắt. Giản Nam nhíu nhíu mày, nói: "Em cười cái gì?"
An Tuyết Thần từ từ nghừng cười, sau đó nhìn Giản Nam. "Tôi cười vì anh ngốc, anh cho rằng Phàm Ngự là người sẽ để anh tùy tiện khống chế sao? Anh như vậy chỉ thêm chọc giận anh ấy mà thôi, Giản Nam, chúng ta quen nhau đã lâu, tôi khuyên anh, nếu thông minh thì hãy thả tôi ra, thừa dịp anh ấy còn chưa phát hiện. Nếu không, đến lúc đó không ai có thể cứu được anh."
"Anh không tin, anh ta sẽ nhìn em bị thương, Tuyết Thần, những lời này không hạ được anh đâu. Em càng như vậy, anh lại càng muốn làm, anh cho em biết, Phàm Ngự không phải là rất xem thường người khác sao? Anh sẽ cho anh ta thấy." Giản Nam nói, ánh mắt tản ra một tia tàn độc, rõ ràng đến như vậy. An Tuyết Thần nhìn anh, trong lòng cảm thám, thay đổi, tiền tài quyền lực đã làm mờ mắt anh ta, cô bất lực nhắm mắt, coi như không nhìn thấy.
Giản Nam nhìn vẻ mặt cô, vẻ mặt giống như muốn hành hình, không để ý tới cô, cầm túi xách cô, lấy điện thoại cô ra, tìm số Phàm Ngự, gọi. Sau đó gian tà nói.
Đang xử lý công việc, Phàm Ngự liếc nhìn điện thoại di động một cái, vốn là định làm lơ, nhưng mà vừa nhìn thấy dãy số đó, khẽ động khóe miệng, nhận điện: "Bảo bối, mới có một lát mà nhớ anh như vậy sao?"
"Phàm tổng, bảo bối của anh đúng là rất nhớ anh." Giản Nam giả giọng nữ nói. Phàm Ngự vừa nghe liền chau mày, đương nhiên là anh đang tức giận, dựa người vào ghế, mấy ngón tay tay phải gõ gõ bàn làm việc.
(Oe, ông quỷ GN mà giả giọn nữ nghe biến thái chết *bĩu môi*)
"Cô ấy đâu?" Phàm Ngự lãnh đạm nói, một chút hoảng hốt cũng không có.
"Phàm tổng, yên tâm, anh chỉ cần bỏ ra một trăm ngàn, tôi sẽ thả cô ấy. Thứ tôi muốn chẳng qua chỉ là tiền mà thôi." Ở bên kia đầu dây Giản Nam đắc ý nói.
Phàm Ngự vừa nói với đối phương, vừa kiểm tra trên màn hình điện thoại một hồi, hình như là bản đồ, có một chấm đỏ nhỏ nhấp nháy.
"Được, mày định lấy tiền như thế nào?" Phàm Ngự khẽ đọng khóe miệng, hiện ra một nụ cười lạnh.
"Được, quả nhiên dễ chịu, một trăm ngàn đối với anh mà nói chỉ lá cửu chương nhất mao (hạt cát trong sa mạc) thôi, anh chỉ cần chuyển tiền vào tài khoản, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh." Nói xong Giản Nam liền tắt máy, sau đó gỡ pin ra. Giản Nam nhìn An Tuyết Thần, "Tuyết Thần, anh nói rồi, chỉ có một trăm ngàn, hắn ta sẽ không keo kiệt đâu. Xem đi, hào phóng đáp ứng như vậy kia mà."
An Tuyết Thần nhìn Giản Nam, thở dài: "Anh thật hết thuốc chữa, đây là anh đang **."
"** . Anh không tin." Giản Nam rất tự tin nói.
Thật ghê tởm a--------
Phàm Ngự cúp máy, ngay sau đó trên mặt anh là một trận cuồng phong bão vũ, anh nheo mắt, gọi điện thoại: "Mị Ảnh, tập hợp vài người, không cần nhiều, đi tới kho hàng cũ ngoại thành phía tây." Nói xong Phàm Ngự liền cúp máy. Thật ra thì anh không hề lo lắng, bởi vì anh biết mình không phải người tốt, rất dễ có nhược điểm. Chỉ có điều, người nào dám động vào cô, anh cũng sẽ không bỏ qua.
Phàm Ngự cầm áo khoác liền sải bước ra khỏi phòng làm việc, khởi động xe chạy về phía kho hàng cũ. "Mị Ảnh, lúc tôi đến hy vọng cậu đã giải quyết xong mọi chuyện."
"Vâng, thiếu chủ, chuẩn bị xuất phát."
------------
Giản Nam gọi điện thoại lần nữa. "Tiền sao chưa chuyển vào?"
"Sợ mày không có phúc để hưởng." Phàm Ngự nói xong liền nghe thấy tiếng súng vang lên bên đầu dây bên kia. Anh khẽ động khóe miệng, ném điện thoại qua một bên, tăng tốc.
Pằng----pằng--- từng tiếng súng vang lên. Ở trong kho hàng, Giản Nam hơi sợ, xoay người thì nhìn thấy mấy người... mình tốn tiền thuê kia đều ôm chân, nằm lăn trên mặt đất, nhe răng, trợn mắt.
Mị Ảnh mang theo mấy người đi vào, Giản Nam nhìn có chút ngây ngô, thanh âm có chút run rẩy nói: "Anh... các anh là ai? Tôi hình như không có làm gì các anh mà."
Mị Ảnh nhìn dáng vẻ của Giản Nam bị hù dọa mất mật kia, nhịn không được cười một tiếng: "Không có gì, mày chỉ vừa bắt cóc thiếu phu nhân của bọn tao."
Giản Nam bối rối, "Thiếu... phu nhân?"
Mị Ảnh nháy mắt ra dấu với thủ hạ, liền cởi trói cho An Tuyết Thần, An Tuyết Thần lướt qua Giản Nam, sau đó nhìn Mị Ảnh nói: "Thả anh ta đi, chúng ta đi thôi."
Mị Ảnh nhìn Giản Nam, liếc mắt nhìn An Tuyết Thần nói: "Tiểu thư, thiếu chủ dặn ở đây chờ, thiếu chủ lập tức tới ngay."
An Tuyết Thần nhíu mày nhìn Mị Ảnh: "Anh ấy tới?"
"Vâng."
An Tuyết Thần nhìn Giản Nam, anh ta bị hai người đàn ông dí súng vào đầu, sắc mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt. Cô càng nhíu chặt lông mày hơn, lần này nguy rồi, với tính khí của Phàm Ngự thì làm sao anh ta có thể bình an vô sự được.
An Tuyết Thần chỉ mím môi, không nói lời nào. Thanh âm của Phàm Ngự liền truyền đến: "Trói người phụ nữ của tao lại, mày cảm thấy tao sẽ có thể để yên sao?"
An Tuyết Thần xoay người tới bên cạnh Phàm Ngự, anh liếc nhìn cô, xác nhận cô không bị sao mới nhìn lên, nhíu mày nhìn Giản Nam. Cô thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu Ngự, để anh ta đi đi, anh ta cũng không làm gì em, hơn nữa, chú Giản chỉ có một đứa con trai, em cũng không đành lòng nhìn ông ấy đau lòng."
Anh nhìn cô, nhíu mày. "Em chắc chứ?"
"Ừ, chắc chắn, tuy làm ăn kinh doanh không được có tình người, nhưng dù sao bọn em cũng là bạn bè." An Tuyết Thần gật đầu nói.
Anh nhìn cô một hồi lâu. "Thả hắn ra, đừng xuất hiện ở thành phố này nữa." Nói xong cũng không quan tâm tới cô mà bước ra ngoài. Cô biết là anh đang tức giận, vội vàng đuổi theo.
Cô quay đầu liếc mắt nhìn Giản Nam đang mất hồn kia, nói: "Giản Nam, anh hãy tự lo cho bản thân mình đi, tiền có thể kiếm lại." Sau đó liền đi khỏi cái nhà kho cũ nát này.
--------------
An Tuyết Thấn ngồi trong xe của Phàm Ngự, không khí trong xe tương đối lạnh, cái người đang nhăn nhó kia... Cô ngắm anh một hồi, biết anh đang tức giận, cô nhìn chăm chăm vào gương mặt tuấn tú một lúc lâu, sau đó giật giật khóe miệng.
"Cái đó... tiểu Ngự, em không có ý gì khác, anh nghĩ xem, dù sao quen biết cũng hơn mười năm, cũng là người quen cũ, hơn nữa không phải anh ta cũng là bất đắc dĩ sao." Cô nhìn anh mà giải thích. Đột nhiên anh xoay đầu, ném cho cô một ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào cô, hé đôi môi đỏ mọng nói: "Người quen cũ? Là già trước tuổi đthì có."
Quả nhiên là một lọ dấm chua, cô rút rút khóe miệng, ho khan: "Khụ khụ, tiểu Ngự, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu lắm." Cô từ lúc nào lại học được cái kiểu giả ngu giả dốt này. Rất ngớ ngẩn.
Anh ném một cái ánh mắt lạnh cho cô, cô cũng không nói gì nữa, cũng không nhìn anh nữa, không khí cứ kiềm nén như vậy, mau về đến nhà đi.
Về đến biệt thự, anh xuống xe, đóng cửa xe lại. Thật điếc hết cả tai, may mà xe này tốt, nếu là loại xe thường thì cửa xe đã rớt từ lâu rồi. Cô rụt cổ một cái, sau đó chậm chạp đi theo anh. Anh đột nhiên dừng lại, cô cũng dừng lại không dám nhúc nhích. Anh lườm cô một cái sau đó bước đi.
Vào biệt thự, anh đi thẳng về phòng. Cô giống như cái đuôi cứ đi theo sau anh. Vú Trương nhìn hai người này, làm thế nào lại hoán đổi vị trí rồi, bà bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục làm việc. Chẳng lẽ phong thủy luân chuyển mười năm một lần ư?
Anh nặng nề đẩy cửa ra, cô theo sau lưng anh, nhìn anh, anh cũng không thèm quan tâm cô, trực tiếp đi về phía phòng tắm. Lửa giận trên người phải được hạ mới được. Cô nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nằm trên giường chờ anh.
Qua một hồi lâu, một thân anh ướt nhẹp đi ra, tóc trên trán lộn xộn, nhỏ từng giọt từng giọt. Hơn cả thế, anh lại để cơ thể trần truồng đi ra, ngay cả khăn tắm cũng không quấn lại. Cô nhìn mả đỏ mặt tía tai. Khuôn mặt trắng tuyết, góc cạnh lãnh tuấn rõ ràng, đôi ngươi đen thâm thúy, phát ra ánh sáng mê người, lộng mày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, nói thẳng ra là vô cùng cao quý và đẹp mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...