Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

An Tuyết Thần đứng ở bên bồn rửa, nhìn mình trong gương, khuôn mặt tươi cười đỏ hồng. Hắt vài lần nước lạnh, hạ thấp nhiệt độ xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại chảy xuôi từng giọt nước xuống, nhớ tới nhiệt độ vừa hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng xanh lập tức hồng ngược đáy lên trời. Mãi cho đến cần cổ đỏ tươi.
Mắt Phàm Ngự híp híp lại, đầu ngón trỏ đang kẹp một điếu thuốc lá, dùng sức hítt vài hơi, sau đó nhàn nhạt nhìn điếu thuốc kia từ trong hơi thở của anh dào dạt ra ngoài. Phàm Ngự như vậy thật sự là cực kỳ đẹp trai!. Người đàn ông như vậy ai có thể không thương. An Tuyết Thần ổn định cảm xúc của chính mình, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn không thể hạ nhiệt, xấu hổ giống như muốn rơi vào đường chân trời chiều vậy.
Phàm Ngự hơi phác họa đôi môi, nhìn An Tuyết Thần xoay xoay vặn vặn, quả thật An Tuyết Thần cũng không dám ngẩng đầu, đi tới bên giường sau đó cầm điện thoại lên, cũng không liếc mắt nhìn Phàm Ngự cũng không để ý tới anh. "Này, Vú Trương, là con, một hồi bà làm một chút thức ăn sau đó đưa tới đây, à? Hả? Danh sách sao, ít dầu mỡ một chút được không? Ừ, tốt, cứ như vậy, bà xem mà làm thôi. Ừ tốt, ừ" An Tuyết Thần cúp điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình làm cái gì, đứng ở nơi đó, không được tự nhiên còn giống như tiểu cô nương, xiêu vẹo cúi đầu. Phàm Ngự cũng không nói lời nào, mà đang thưởng thức bộ dáng này của cô, bộ dáng này của cô thật hiếm khi nhìn thấy, hoàn toàn một bộ dáng của tiểu cô nương. An Tuyết Thần cảm thấy tầm mắt nóng rực của Phàm Ngự, khuôn mặt tươi cười càng hồng nhuận, thật muốn làm cho người ta cắn một cái, cô cắn chặt múi môi dưới.
Phàm Ngự thấy thế, vội vàng nói: "Bảo bối, em như vậy, aanh sẽ không nhịn được lấy làm kinh hãi chín em, còn em nữa hiện tại dùng sức cắn gì đó vốn là của anh, làm sao em có thể ngược đãi như vậy chứ?"
An Tuyết Thần bởi vì câu nói của Phàm Ngự, càng thêm xấu hổ, dứt khoát ngồi xuống sau đó nằm ở trên giường bệnh, không nhìn anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình giấu đi. Phàm Ngự nhìn hành đông đáng yêu của cô, khóe miệng nâng lên đường cong hạnh phúc, bàn tay vẫn vuốt ve đầu nhỏ của An Tuyết Thần, theo mái tóc dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve. Anh cảm giác cô mềm mại, cô cảm giác anh dịu dàng. Cứ như vậy, An Tuyết Thần ở dưới trấn an của Phàm Ngự đã ngủ, tối hôm qua quả thật cô có chút mệt mỏi. Phàm Ngự cảm giác An Tuyết Thần từ từ ngủ thiếp đi, sau đó cầm tay nhỏ bé của cô đặt ở bên môi khẽ hôn. Sau đó theo cô cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Tuyến phân cách ——
Đế Vương, một cô gái **, nằm ở trên sàn nhà, chung quanh vây quanh mấy vị đàn ông ** , bây giờ còn có một người đàn ông mập mạp ở trên người của cô lao vụt lên, mà cái miệng nhỏ của cũng bị người đàn ông nhét vào cự bá. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên trắng bệch, trên mặt đầy chất lỏng màu trắng, tất cả trên người đều là như vậy, thương tích đầy mình, cục xanh cục tím. Chính là Lâm Mộng Tuyết, Lâm Mộng Tuyết chết lặng, hạ thể cũng bởi vì bị người đàn ông đưa vào cô không dừng qua mới thôi!@#$%$@, cho nên hạ thể đã sớm chết lặng. Cặp mắt Lâm Mộng Tuyết vô hồn nhìn trần nhà, khóe mắt tràn ra nước mắt. Vũ nhục như vậy, cô chưa bao giờ chịu đối xử như vậy, hơn nữa đối đãi cô còn là người đàn ông trong lòng mình thích nhất, nếu như ban đầu không có rời khỏi anh có thể hay không còn có thể yêu em. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô yêu người đàn ông thế nhưng lại đối với cô như vậy.
Mặt người đàn ông béo ú thoải mái cười toe toét, miệng rộng dâm uế nói: "Tiện nhân, như thế nào, tôi chửi CMN chứ cô còn thoải mái đi, tại sao kêu cũng không kêu một tiếng hả?" Nói qua người đàn ông liền lui ra ngoài, đem nắm tay của chính mình nhét đi vào.
"A" Lâm Mộng Tuyết thét lên một tiếng, bất tỉnh. Ngoài cửa hai người nhìn thấy, kéo cô đi ra ngoài. Sau đó gọi điện thoại.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần còn đang trong giấc mộng, thanh âm điện thoại di động chấn động khiến Phàm Ngự luôn cảnh giác tỉnh lại, Phàm Ngự liếc An Tuyết Thần một cái sau đó vội vàng cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn, sau đó đặt ở bên tai, thanh âm ép tới không thể nhỏ hơn nữa, lại lộ ra mị hoặc hấp dẫn.

"Nói"
"Thiếu chủ, cô gái kia, hạ thể rạn nứt nghiêm trọng, ngài xem" đầu bên kia điện thoại, người đàn ông thận trọng nói qua. Chỉ sợ nói bậy, tự mình đào móc phần mộ.
Nét mặt Phàm Ngự thâm trầm, sau đó nghiêng mắt nhìn cô gái nhỏ ngủ tương đối an tĩnh, sau đó giọng nói hung ác lệ nói: "Chữa khỏi, tiếp tục để cho cô ta tiếp khách."
"Đúng vậy, Thiếu chủ, cô gái kia mang đến thật nhiều tài phú đó?" Người đàn ông vuốt mông ngựa nói, cũng không biết vỗ tới trên vó ngựa rồi. , .
"Làm xong chuyện của cậu, cút" Phàm Ngự treo điện thoại, sau đó thả vào một bên, An Tuyết Thần giống như đối với bên ngoài đốt nhiễu có chút ý kiến, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là đưa lưng về phía anh, chính diện đối của anh. Đầu nhỏ đổi phương hướng, không hài lòng vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, một đôi mày thanh tú cũng khẽ nhíu chặt. Giống như có chút không muốn.
Phàm Ngự nhìn cô, bộ dáng vốn là âm lãnh hung ác lệ trong nháy mắt liền mềm xuống, sau đó đưa ngón tay ra bắt đầu vuốt ve hàng lông mày nhíu chặt của cô, quả nhiên sau khi nhận được trấn an của Phàm Ngự, lông mày nhíu chặt từ từ buông lỏng, miệng vốn cong cũng chầm chậm vuốt lên. Sau đó lại tiếp tục ngủ say. Khuôn mặt cũng giống như học sinh mới hoặc con nít, ngón tay Phàm Ngự vuốt ve gương mặt của cô, cô gái như vậy, da thịt như vậy khiên anh yêu thích không buông tay.
Cứ như vậy, Phàm Ngự vẫn nhìn An Tuyết Thần trong giấc mộng, biết Vú Trương mang theo Tiểu Niệm Ngự tới đây. Vú Trương cùng Tiểu Niệm Ngự đi vào, đã nhìn thấy một bộ ấm áp như vậy. Phàm Ngự hướng họ làm thủ thế “xuỵt”, Vú Trương gật đầu một cái, lôi kéo Tiểu Niệm Ngự đi tới bên cạnh bàn ăn, sau đó rón rén mang món ngon mình mang tới bày ra trên bàn.
Tiểu Niệm Ngự đi tới bên giường bệnh, nhìn Phàm Ngự, sau đó liếc mắt nhìn mẹ mình, đi vòng qua, “chụt” một cái hôn lên miệng nhỏ của An Tuyết Thần, sau đó cười hì hì, hoàn toàn không chú ý gương mặt tuấn tú ôn hòa của Phàm Ngự bên cạnh giường bệnh đã đen hoàn toàn. Phàm Ngự gảy nhẹ tuấn lông mày của mình, sau đó nhìn Tiểu Niệm Ngự một bên cười xấu xa, một bàn tay to liền đem bé ôm tới đây, thả vào bên kia giường, không thể không nói mặc dù bị vết thương đạn bắn, nhưng là lực cánh tay Phàm Ngự không phải đùa giỡn. Túm lấy bé, tựa như túm lấy con chó nhỏ vậy, đừng nói tiểu tử kia, coi như mẹ của tiểu tử này, anh cũng có thể buông lỏng xách đi.
Tiểu Niệm Ngự bĩu môi, gương mặt bất mãn. Sau đó nhỏ giọng nói: "Này, ông làm gì thế, tôi hôn mẹ tôi làm phiền ôn chuyện gì, không giải thích được"
Phàm Ngự căn bản là để ý tới Tiểu Niệm Ngự, vẫn nhìn An Tuyết Thần động động môi mỏng hoàn mỹ nói: "Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của cha, về sau muốn hôn, tìm cô gái của con đi"

Tiểu Niệm Ngự rên lên một tiếng: "Hừ, về sau cô gái của con tuyệt đối so với ông bất kỳ điều gì đều xinh đẹp hơn. Hừ"
Vú Trương nhìn đôi cha con này, trên mặt mang đầy nụ cười, mở miệng nói: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia, chuẩn bị xong, ăn cơm đi"
Tiểu Niệm Ngự gắt gao trừng mắt liếc Phàm Ngự sau đó đi tới bên cạnh mẹ, thanh âm ngọt đến hết lời để nói, cha trong cha tức giận: "Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh tỉnh, ăn cơm thôi."
An Tuyết Thần nhíu chặt lông mày, sau đó cong cong mô, không đồng ý, mở mắt nhìn thấy chính là tiểu nam hài siêu cấp anh tuấn, con trai của mình. An Tuyết Thần cong người lên, sau đó ôm lấy Tiểu Niệm Ngự, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên thanh âm của cô có chứa thành thục quyến rũ, khàn khàn nói: "Tiểu bảo bối, đến đây lúc nào?"
Tiểu Niệm Ngự nằm ở trong ngực An Tuyết Thần, mặt khiêu chiến nhìn Phàm Ngự, cũng không quản sắc mặt anh khó coi. Nói rằng: "Vừa tới, đánh chữ, Niệm Ngự cũng muốn mẹ. Cho nên hôn nhẹ"
An Tuyết Thần vừa nghe trong lòng có vui mừng, vội vàng nói: "Ừ, tốt. Hôn nhẹ, mẹ hôn nhẹ Tiểu Niệm Ngự"
Sao sao, bẹp, nói qua liền xông lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta phải thích yêu dừng lại hôn. Trên giường bệnh, Phàm Ngự hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi tay nắm chặt. Cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiểu Niệm Ngự. Tiểu Niệm Ngự nhìn bộ dáng cam chịu kia của anh, trong lòng thoải mái ngất trời.
Vú Trương ở một bên nhìn, khuôn mặt tươi cười, đôi cha con này, còn học được nhau tranh giành người tình rồi, ai da, rốt cuộc có bộ dáng một nhà. "Vú nói, các người, có muốn ăn cơm hay không, một hồi cũng nguội rồi"
"Muốn, mẹ, con thật đói, chúng ta đi ăn cơm" thanh âm non nớt của Tiểu Niệm Ngự hướng về phía An Tuyết Thần nói.
"Ừ, được, chúng ta đi ăn cơm"

Phàm Ngự thấy thế, cũng không nói chuyện, mình cứ như vậy bị lạnh nhạt rồi, liếc mắt nhìn Vú Trương, Vú Trương cười một tiếng nhìn mẹ con đã lên bàn, Vú Trương mở miệng nói: "Tuyết Thần, ngày hôm qua thiếu gia hôn mê một ngày cũng không có ăn cơm, con xem cậu ấy lại sượng mặt, con bưng qua giúp thiếu gia nhé."
Vú Trương vừa nói như thế thì An Tuyết Thần mới phản ứng được, liền vội vàng gật đầu một lần lại một lần hướng cái bát gắp thức ăn bỏ vào, nói: "Bảo bối, cha không có ăn cơm, mẹ đi đút cho cha con, con để cho bà nội cho con ăn đi" nói qua liền bưng bát đi tới bên giường bệnh của Phàm Ngự.
Phàm Ngự vốn đen mặt, trong nháy mắt biến ảo vô cùng. Gương mặt suy yếu. An Tuyết Thần ngồi ở bên cạnh, sau đó nghiêng một muỗng đặt ở khóe miệng Phàm Ngự, Phàm Ngự rất phối hợp ăn đi vào. Được kêu là một hưởng thụ, trong lòng Tiểu Niệm Ngự trên bàn ăn đầy tức giận, một đôi con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Phàm Ngự, tức giận kia, đôi cha con này thế nào y chang không khác. Cũng khó phục vụ như vậy, khó trị như vậy.
An Tuyết Thần cứ như vậy một muỗng lại một muỗng cho ăn, Phàm Ngự rất nghe lời ăn, toàn bộ ăn một bát, Tiểu Niệm Ngự nhìn rốt cuộc ăn xong rồi, lộ ra nụ cười, nhưng Phàm Ngự lên tiếng: "Quá đói, còn muốn ăn thêm"
An Tuyết Thần nhìn cái bát trống không: "Còn cần à? Tôi ở đi lấy thêm" nói qua liền hướng bàn ăn đi tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Niệm Ngự vốn là vui vẻ trong nháy mắt sụp xuống, gương mặt sương mù, cùng thời điểm Phàm Ngự tức giận quả thực là giống nhau. Phàm Ngự nhìn khuôn mặt thúi của tiểu tử kia, khóe miệng khẽ giơ lên, không biết có bao nhiêu mị hoặc rồi.
Một bữa cơm ở giữa trong cuộc đấu của cha con bọn họ kết thúc, nửa tháng đã qua, Phàm Ngự cũng đã xuất viện, vết thương cũng tốt không sai biệt lắm. Lạc Trạch gọi một cuộc điện thoại bảo bọn họ tới Đế Vương ăn mừng, hơn nữa Lệ Lệ cũng có đi.
"Này, Ngự, gặp ở Đế Vương "
"Ừ, được"
Hôm nay Phàm Ngự xuất viện, đầu tiên trở lại biệt thự, tiến vào phòng của Phàm Ngự, Phàm Ngự còn chưa có cảm giác có cái gì không đúng đây? Chỉ nghe thấy An Tuyết Thần la lớn: "Vú Trương. Vú Trương"
Vú Trương vội vàng lên lầu, nhìn vẻ mặt lo lắng An Tuyết Thần: "Sao thế, vội vã như vậy?"
An Tuyết Thần vẫn nhìn giường lớn màu đen, nói: "Giúp con đem hành lý của con chuyển đến gian phòng trước kia của con, mang ngay bây giờ"
Phàm Ngự quay đầu lại nhìn An Tuyết Thần, theo ánh mắt của cô nhìn lại, thì ra là vậy, khóe miệng cứng ngắc của Phàm Ngự kéo ra. Vú Trương cũng rất khổ sở nhìn Phàm Ngự, cuối cùng vẫn là xuống lầu, hành lý cũng không mang.

Phàm Ngự đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, vừa định ôm cô. Liền bị cô tránh đi, một đôi mắt đẹp của An Tuyết Thần căm tức nhìn Phàm Ngự: "Đừng đụng tôi, có lời cứ nói"
Nét mặt Phàm Ngự rất là bất đắc dĩ, làm sao lại quên vụ này rồi, cô gái thế nào nhỏ như vậy bụng ruột gà. {Tôi thì ngược lại, Phàm Ngự, anh bụng dạ hẹp hòi vùng lên không được giết người}
Gương mặt Phàm Ngự bất đắc dĩ đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, đối mặt với tức giận của cô, Phàm Ngự thế nhưng một chút cũng không nổi giận, "Tuyết Thần, chúng ta không phải nói là để chuyện quá khứ trôi qua rồi sao? Không phải em nói là sẽ không rời khỏi anh sao?"
An Tuyết Thần xoay người lại, mặt mỉm cười nhìn Phàm Ngự, mặt tươi cười khiến Phàm Ngự cảm thấy cảm giác không tốt. "Đúng vậy, tôi nói qua, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh, nhưng mà tôi lại không đồng ý cùng anh ngủ chung chỗ." Nói qua liền lôi kéo hành lý của mình hướng gian phòng trước kia đi tới.
Phàm Ngự phiền não nắm tóc, cầm điện thoại lên: "Mị Ảnh, tìm một ít người, tôi muốn đem phòng của tôi tu sửa, thời điểm buổi tối tôi quay lại sẽ phải nhìn thấy hiệu quả, tất cả mọi thứ trong phòng một mực đổi đi, bao gồm tấm cửa"
Phàm Ngự cúp điện thoại, đã hướng gian phòng trước kia của An Tuyết Thần. Phàm Ngự đi vào, đã nhìn thấy An Tuyết Thần sửa sang lại y phục của mình, Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần.
"A, ai ai anh làm cái gì vậy? Đi nơi nào à? Nè?" An Tuyết Thần liền bị Phàm Ngự lôi kéo, hướng bên ngoài biệt thự đi. Trực tiếp đem An Tuyết Thần nhét vào trong xe. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, mở miệng hỏi: "Anh dẫn tôi đi nơi nào?"
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cười một tiếng, nói: "Đi ăn mừng anh xuất ra viện, yên tâm tiểu thư Lệ Lệ bạn tốt của em cũng ở đấy"
An Tuyết Thần lạnh lùng liếc Phàm Ngự một cái sau đó không nhìn anh nữa, tức giận, vừa về tới nhà, đi vào gian phòng nhìn giường lớn màu đen anh liền tức giận. An Tuyết Thần nhỏ giọng nói: "Lưu manh, ghê tởm, vô sỉ. Mẹ kiếp" An Tuyết Thần tức giận đều mắng người.
Phàm Ngự tinh tế như vậy thế nào lại không nghe thấy, chỉ là bộ mặt đặc biệt cứng ngắc, trong lòng phiền muộn, ban đầu là bị lừa đá mới có thể làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế để kích thích cô, kích thích như vậy, ngược lại đem mình kích thích. Xem ra chính mình còn phải hạ điểm công phu.
Dọc theo đường đi, không khí bên trong xe rất thấp, cuối cùng đã tới Đế Vương, An Tuyết Thần cũng không có xuống xe, dọc theo con đường này, cô quyết định, nếu mình không thể quên được, vậy cũng không thể tiện nghi cho như vậy. Nhìn mình tại sao hành hạ anh. Phàm Ngự xuống xe nhìn thấy An Tuyết Thần cũng không có ý tứ xuống xe, An Tuyết Thần chỉ lạnh nhạt liếc cửa xe một cái, Phàm Ngự lập tức sáng tỏ, vòng qua xe, tự mình mở cửa xe cho An Tuyết Thần. Lúc này An Tuyết Thần mới xuống xe.
Mọi người ở cửa Đế Vương há to miệng, "Đây không phải là Phàm Ngự, Phàm thiếu sao? Thế nào còn tự mình mở cửa xe vì một cô gái, đúng là trăm năm khó gặp sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui