Edit: hoa hồng tím
Đêm nay, Đồ Sam ngủ trên giường, Bắc Thần ngủ trên ghế sô pha, còn Du Dần ngủ trên sàn nhà, đẳng cấp được phân chia vừa liếc qua là thấy ngay.
Mặc dù căn phòng ngủ này hơn bốn mươi mét vuông, điều kiện trong phòng cũng rất tốt cho giấc ngủ nhưng Đồ Sam vẫn mất ngủ.
Cô cứ nắm chặt chì kẻ chân mày áp vào ngực giống như che chở cây trâm ngọc rất đắt tiền vậy.
Trẻ con không có quá nhiều chuyện phiền muộn nên Bắc Thần nhanh chóng ngủ say.
Du Dần gối đầu lên hai tay, nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu ngẩn người. Anh cảm thấy phản xạ của anh hơi chậm, bây giờ mới phản ứng lại, tại sao nhà anh thường hay thu lưu trẻ con, lẽ nào bộ dạng của hắn lớn lên giống hiệu trưởng nhà trẻ lắm sao?
Anh hơi ngóc đầu dậy, liếc nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong chăn trên giường kia, không biết cô đã ngủ chưa.
Trở mình thêm lần nữa, cơn buồn ngủ kéo tới, Du Dần nhắm mắt lại. Anh ngủ cũng không yên ổn, trong mơ giống như có ngọn núi, tảng đá lớn ở đối diện đè xuống, cảm giác đè nặng rất chân thực làm anh gần như thở không nổi.
Du Dần bừng tỉnh, anh hít sâu một hơi, vừa mở mắt thấy trong bóng đêm tối như mực có một đoàn nằm bên cạnh anh giống như tảng đá trong mộng.
Anh giật mình ngồi dậy, quan sát kỹ mới phát hiện tảng đá chính là Đồ Sam.
Cô ngồi xổm bên cạnh hắn, đội cái chăn nhỏ trên đầu bao lấy cả cơ thể chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà cùng với đôi mắt trong sáng lấp lánh.
Anh vừa muốn mở miệng hỏi cô, cô đã đặt tay lên môi làm động tác ra hiệu cho anh im lặng: "Xuỵt."
Lúc này cơn buồn ngủ của Du Dần cũng hoàn toàn biến mất, anh vò đầu, trong giọng nói có phần bực bội hỏi cô: "Cô không ngủ được sao?"
Đồ Sam gật gật đầu.
Du Dần lại hỏi: "Vậy cô đang làm gì thế?"
Đồ Sam ra vẻ ghen tị: "Nhìn anh ngủ."
Du Dần: "..."
Anh nhìn chân của cô, thấy cô để chân trần giẫm trên sàn nhà: "Cô không thấy lạnh sao?"
Đồ Sam lắc đầu.
Du Dần lại nói: "Mau mang dép vào."
Đồ Sam chậm rãi đứng dậy, rón rén đi đến chỗ để dép của mình, cẩn thận mang chúng vào, mang từ từ giống như sợ mình sẽ gây ra tiếng động lớn.
"Có ồn ào nó cũng không tỉnh đâu." Du Dần nhìn thiếu niên đang nằm trên ghế sô pha, cố ý nói lớn tiếng:"Một khi đã ngủ liền ngủ say giống như chó chết vậy."
Đồ Sam căng thẳng: "Đừng nói lớn tiếng như vậy... Tôi di chuyển nhẹ như vậy không phải vẫn đánh thức anh hay sao..."
Du Dần nhìn cô: "Tôi tỉnh là do cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi."
Đồ Sam không lên tiếng, rũ mắt xuống, một lát mới nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý..."
Lúc này, trên ghế sô pha truyền đến tiếng nghiến răng cùng với âm thanh xoay người của Bắc Thần.
Đồ Sam lập tức che miệng lại, chỉ có hai tròng mắt mới dám chuyển động.
Du Dần nhìn cô chăm chú vài giây cảm thấy cô rất buồn cười nên ngoảnh mặt đi chỗ khác, chờ khi cảm giác này hết anh mới quay đầu lại nhìn cô.
Lúc này cô đã cầm điện thoại lên, vẫn không mở miệng nói chuyện lại chỉ chỉ vào màn hình ra hiệu cho anh.
Du Dần nheo mắt nhìn màn hình điện thoại của cô thì ra là giao diện Wechat.
Anh ngầm hiểu, cũng lấy điện thoại di động của mình vào wechat.
Đồ Sam lại cho anh xem nội dung mà cô vẫn chưa gửi cho anh trên màn hình điện thoại: Bây giờ im lặng sao?
Du Dần nhếch miệng, gửi tin nhắn cho cô: Ừ.
Đồ Sam xóa đi hàng chữ đó rồi nhắn tin cho anh: Vậy anh mau đi ngủ đi.
Du Dần: Tôi không ngủ được.
Đồ Sam gửi tới icon bụp quỳ gối cùng với vẻ mặt cầu xin tha thứ, làm cho Du Dần không khỏi liếc mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ vẫn thành thật ngồi xổm nhìn màn hình điện thoại của mình không chớp mắt.
Сhân không thấy mỏi sao?
Anh nhắn bảo cô: Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Cô: Ồ, được rồi.
Sau đó tiếng xột xoạt rất nhỏ vang lên, cô ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống.
Du Dần lại hỏi: Cô bắt đầu mất ngủ từ khi nào?
Đồ Sam xoa nhẹ mắt trái: Sau khi tôi thất tình.
Du Dần: Nhớ bạn trai?
Đồ Sam: Không phải.
Cô tiếp tục hỏi: Có phải tôi rất kỳ lạ không?
Du Dần:?
Lập tức trong mắt của Đồ Sam nước mắt nổi lên: Mặc quần áo kỳ quái, con người cũng kỳ quái.
Du Dần nhớ lại những chiếc váy lộng lẫy bồng bềnh của cô, lúc này hắn đã có thể đoán được nguyên nhân chia tay của cô.
Anh dựa vào đầu giường, hít nhẹ một hơi, rốt cuộc cô còn quá nhỏ vẫn chưa thể thoát ra khỏi phiền não nhỏ như thế này.
Anh không biết cách an ủi người khác, suy nghĩ một lúc mới trả lời cô: "Tôi biết một bài hát, lời bài hát như thế này."
"Mặt trời rất bình thường, mặt trăng rất bình thường, ngôi sao cũng rất bình thường."
"Mọi người lại ngạc nhiên khi thấy cầu vồng, bởi vì nó xinh đẹp."
- -
Đồ Sam cũng không biết cô ngủ khi nào, rõ ràng tối hôm qua cô còn ngồi dưới đất mặt đối mặt dùng di động nói chuyện cùng Du Dần sao trong chớp mắt cô đã nằm trên giường rồi.
Đồ Sam trừng mắt nhìn sau đó ngồi dậy, cô thấy điện thoại ở đầu giường, vội vàng mở lên xem, hiện tại đã hơn chín giờ sáng.
Trong toilet truyền ra tiếng nước chảy, Đồ Sam nghe thấy nhìn về phía toilet, có chút không chắc chắn gọi: "Quỷ ca ca?"
Một lúc sau có một cái đầu nhô ra: "Cô đang gọi Du Dần sao?"
Đồ Sam nhận ra cô gái này, tối hôm qua trong dàn nhạc cô ấy mặc một chiếc váy hai dây phát sáng, màu tóc rất đẹp nên người cũng vì vậy mà trở nên rực rỡ tỏa sáng.
Đồ Sam lập tức che lông mày lại, không biết phải chào hỏi cô gái như thế nào nên im lặng.
Cô gái thấy Đồ Sam không nói lời nào, nhíu mày hỏi lại: "Cô đang gọi Du Dần phải không?"
Đồ Sam gật đầu, siết chặt chăn đề phòng.
Cô gái đối với hành động đề phòng của Đồ Sam hoàn toàn không để bụng, mỉm cười nói: "Anh ấy đi làm rồi."
Đồ Sam hỏi: "Vậy Bắc Thần đâu rồi?"
Cô gái trả lời một cách nhẹ nhàng thoải mái "Đi lêu lổng ở đâu rồi."
Đồ Sam: "..."
Đồ Sam vẫn không nghĩ ra: "Tại sao cô lại đến đây..."
"Tôi sao?" Сô gái chỉ mình nói: "Tôi nhận ủy thác của người khác tới đây làm bảo mẫu."
"Cái gì?"
Cô gái đi về chỗ bồn rửa ở nhà bếp, lấy từ trong túi nhựa ra một chén sữa đậu nành, một hộp nhỏ thịt cua, cười giỡn: "Tiểu thư, bữa sáng của cô đã chuẩn bị xong đều ở chỗ này."
Dường như Đồ Sam đã ý thức được quan hệ giữa cô gái này và Quỷ ca ca không phải bình thường nên luống cuống tay chân bước xuống giường, nói chuyện cũng không được rõ: "Không, tôi không cần."
Cô gái cười: "Những thứ này đều do anh ấy mua, đừng khách khí."
Hiện tại Đồ Sam chỉ cảm thấy mình như khách không mời mà đến: "Cảm ơn cô, tôi lập tức đi ngay."
Cô vừa cúi đầu đưa mắt tìm kiếm cái váy nhỏ của cô vừa run rẩy giải thích: "Tôi chỉ ngủ ở đây một giấc không có phát sinh chuyện gì cả, có Bắc Thần ở đây cậu ấy có thể làm chứng."
Cô gái nhìn cô như vậy thì bật cười: "Tôi biết."
"Cô sẽ không giận anh ấy chứ." Quỷ ca ca là một người siêu tốt, trong lòng cô âm thầm bổ sung.
Cô gái không muốn trêu cô nữa nên nói: "Tôi không phải bạn gái của anh ấy thì có tư cách gì giận chứ?"
Đồ Sam kinh ngạc giương mắt nhìn cô gái.
Cô ta cũng nhìn cô, ánh mắt ôn hòa: "Cô mau đi rửa mặt đi rồi ăn bánh báo, sau khi đưa cô về tới nơi thì tôi mới có thể báo cáo được."
Đồ Sam đang ăn bánh bao hấp, cô gái quay trở lại phòng tắm thì cô nghe có tiếng nước chảy, Đồ Sam hiếu kỳ, cô nhanh chóng nhai xong rồi nuốt xuống sau đó chạy lại phòng tắm nhìn vào bên trong.
Lúc này cô gái đang vắt khô quần áo và bỏ vào chậu không bên cạnh.
Đồ Sam vừa nhìn là biết bộ quần áo đó là của Du Dần, vì hôm qua hắn đã mặc bộ T-shirt màu đen đó.
Cô gái nhìn cô hỏi: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"
Đồ Sam đưa tay cào cào khung cửa: "Cô thật sự không phải là bảo mẫu có phải không?"
Cô gái bật cười: "Đương nhiên tôi không phải là bảo mẫu rồi."
Đồ Sam: "Vậy tại sao cô lại giặt quần áo cho anh ấy?"
Cô gái thản nhiên đáp: "Bởi vì tôi đang muốn theo đuổi anh ta."
- -
Đồ Sam tinh thần không tập trung quay về ký túc xá, hôm nay buổi sáng không có lên lớp, chỉ có Viên Hân đã dậy còn hai người khác vẫn còn đang nằm ngáy o o.
Viên Hân thấy cô cả đêm không về hơi lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua cậu đi đâu vậy."
Đồ Sam vuốt vuốt mái tóc, nói dối: "Mình chỉ đi lòng vòng rồi về nhà bạn mình ngủ thôi."
Viên Hân không hỏi thêm nữa.
Đồ Sam ngồi trước bàn học, mở sổ tay ra, nghĩ muốn viết một chút gì đó nhưng lại phát hiện đại não trống không. Cô nhìn cọ màu rồi hộp màu có ba mươi sáu màu phong phú rực rỡ được sắp xếp ngay ngắn trật tự làm cho cô nhớ tới cầu vồng.
Đồ Sam mở Wechat, nhìn lịch sử trò chuyện còn ghi lại bài hát mà quỷ ca ca dùng để dỗ cô.Cô đóng sổ lại, lấy điện thoại lên mạng tìm bài hát đó.
Cũng không phải là một ca khúc đang phổ biến, cũng không được giới thiệu hay là trang web có liên quan gì. Nhưng trong một loạt những tiêu đề không liên quan gì Đồ Sam vẫn tìm được một chút thông tin ít ỏi về bài hát này. Vào năm ngoái trái ngược với những nhóm nhạc hoạt động sôi nổi náo nhiệt thì ở địa phương Thanh Thành có một ban nhạc BNR hoạt động lặng lẽ đã biểu diễn bài hát này ở một quán bar nổi tiếng, bài hát « Сầu vồng »này là do bọn họ tự sáng tác ra.
"Mặt trời rất bình thường,
Mặt trăng rất bình thường,
Ngôi sao cũng rất bình thường,
Mọi người sẽ nhìn vào cầu vồng mà cảm thấy ngạc nhiên bởi vì nó quá đẹp;
Lang thang,
Linh hồn lang thang,
Chúng ta cũng lang thang
Đời này nếu như không thể hạnh phúc cùng nhau
Tôi tình nguyện cùng em phiêu bạt..."
Đồ Sam đeo tai nghe, cô hoàn toàn đắm chìm trong ca từ của Du Dần.
Cô đối chiếu nội dung trong wechat và nội dung bài hát phát hiện Anh đổi từ "anh" đổi thành "em", chỉ vì làm cho cô cảm thấy vui vẻ một chút, không cần để ý tới những lời phán xét và ánh mắt của người khác.
Hai mắt của Đồ Sam tràn đầy nước mắt. Cô rốt cuộc phải may mắn như thế nào mới có thể gặp được một người tốt như Quỷ ca ca chứ. Sau khi nghe bài hát đó nhiều lần, Đồ Sam lau nước mắt, cô cảm thấy cả tinh thần và thể xác rất nhẹ nhàng.
Cô hít thở sâu, khịt khịt mũi ra một quyết định.
- -
Tới gần giữa trưa, Du Dần một thân toàn mồ hôi trở lại phòng thay quần áo, anh gãi gãi phần tóc ướt, mở tủ quần áo ra, muốn lấy túi và quần dài thì điện thoại rơi ra. Anh dừng một chút, đem điện thoại cầm lên. Mồ hôi rơi xuống, làm nhòe màn hình nhưng có thể nhìn thấy wechat có tin nhắn mới.
Du Dần mở vào xem nhưng chỉ một giây anh nhăn mày lại.
Một giây sau, anh mi tâm hơi nhăn lại.
Ta là một thỏ gấu quăng chết ngươi: Quỷ ca ca,
Tôi dùng một con gấu thỏ ném chết anh: Em có thể giặt quần áo cho anh không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...