Nhà Trọ Hoa Yêu

Sáng sớm nay trên Cửu Trọng Thiên hết sức náo nhiệt, ai cũng bàn luận về cô nương mà Thanh Đế mang về, nhất là còn ôm về trong lúc đang say rượu, lại còn
bảo vệ chặt chẽ, không cho ai chạm vào, thậm chí không liếc trộm được
một lần. Như câu nói ở nhân gian, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan vậy.

Chước Tử vẫn đang say ngủ trong đại điện, không hề hay biết mình đã trở thành đề tài nóng sốt, là nhân vật được nhắc tới hàng đầu.

Ban đêm uống nhiều rượu nên khát nước, nhưng vẫn không muốn tỉnh dậy, chui trong
chiếc chăn nhung chỉ bạc mềm mại đánh một giấc đến tận bình minh.

Thanh Đế sau khi đặt nàng xuống thì ra ngoài bố trí phòng vệ, không biết kẻ nào đoạt đi nguyên thần của Chước Tử, chẳng may hung thủ không ở khách điếm tại
nhân gian mà hắn thì vẫn không biết chính xác mọi chuyện. Vẫn nên cẩn
thận thì hơn. Lúc hắn quay lại, Chước Tử vẫn giữ nguyên tư thế đấy, ôm
chặt chăn, ngủ khò khò. Hắn cúi đến gần quan sát, nhẹ nhàng kéo mấy sợi
tóc trên mặt nàng ra thì nàng chẹp chẹp mấy cái, vẫn say giấc nồng.

Bỗng nhiên
có chút hâm mộ cái tính ngủ bất chấp dù tháp đổ trời sập của nàng. Dịch
người nằm bên cạnh, nhìn thấy cây trâm hoa thược dược nhỏ của nàng định
đưa tay gỡ xuống thì phải thu lại động tác ngay lập tức, không phản ứng
nhanh chắc chắn bị nàng đạp trúng.

Chước Tử ôm chăn đứng vụt dậy: “Không được chạm vào thược dược nhỏ của ta!”

Thanh Đế cười không ra tiếng, ôn nhu nhìn nàng: “Chước Tử.”

Chước Tử dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, thấy là hắn thì buông lỏng, lại nằm xuống: “Ta còn tưởng hái hoa tặc ấy chứ.”

“Không phải đã dùng linh lực cố định sao, sẽ không lặp lại nữa, không dễ dàng gỡ nó ra đâu mà.”

Khi học trò
kia ra đi, Thanh Đế đã xóa trí nhớ của hắn, cầm trâm hoa về. Chước Tử
lại sợ mất lần nữa nên đã bảo Thanh Đế cố định nó trên búi tóc, nhưng
vẫn sợ bóng sợ gió như trước, càng lúc càng giữ khư khư cây trâm hoa
thược dược ấy.

Chước Tử yên tâm hơn, lăn qua lăn lại: “Giường này thích quá đi.”

Cứ cọ tới cọ lui thế này… phát hỏa mất thôi! Thanh Đế bất đắc dĩ nói: “Chước Tử nàng quay sang kia đi, đừng cứ áp vào người ta nữa!”

Lăn qua lăn lại… rồi lại lăn qua lăn lại..

“Còn tiếp tục thì tự gánh hậu quả đấy nhé…”

Chước Tử ngừng lăn, sán vào hắn, mặt đỏ ửng: “Thư Sinh ngốc, chúng ta hôn nhẹ đi.”


Cặp mi dài của Thanh Đế khẽ rung rung, Chước Tử chủ động thế này sao có thể từ chối chứ!

Đối với
Chước Tử, Thanh Đế chỉ có một suy nghĩ, chính là “thích”. Bất kể là
Chước Tử chủ động hay bị động đều khiến người ta không thể kháng cự.

Chước Tử chỉ nhớ đảo qua đảo lại cao thấp mấy lần, bị ép buộc hồi lâu, nhưng trong
phòng vẫn sáng rõ như trước. Hình như nàng bước vào tòa ngọc thạch cao
mười trượng cứ luôn sáng rực vậy. Đến lần vui thích cuối cùng thì cũng
kiệt sức.

Bị Thanh Đế ôm đi tắm rửa rồi quay lại giường, nghỉ một lúc, Chước Tử mới hỏi: “Nơi này không có ban đêm à?”

“Ừ, không có, cứ sáng thế này mãi thôi.”

Chước Tử lo lắng: “Như thế không tốt cho giấc ngủ mà?”

Thanh Đế sâu xa nhìn nàng, Chước Tử, lời nàng nói chẳng có sức thuyết phục gì cả.
Tưởng nàng giống như trước kia, xong việc là lăn ra ngủ một giấc, hắn
liền nhắm mắt lại, nhưng thân thể ấm áp kia lại chạm vào, khi có khi
không… Hắn giật giật khóe miệng: “Chước Tử đừng cọ loạn nữa, ngoan ngoãn ngủ đi nào.”

“Tiếp một lần nữa đi mà!”

Thanh Đế giữ tay nàng lại, giọng nói nhỏ nhẹ, thái độ khác thường: “Còn say rượu à?”

Chước Tử nắm tay: “Muốn có hài tử thôi mà, càng nhiều càng tốt.”

“…”

“Nếu đứa nhỏ lớn lên giống chàng, thì chàng sẽ phân vân, mà không lập tức đá bay ta đi.”

Thanh Đế bỗng cảm thấy nàng thông minh hơn người, ôm lấy nàng: “Mệt thì phải nghỉ ngơi, vẫn còn thời gian mà.”

Chước Tử
lặng im, vẫn còn thời gian… Còn mười tám ngày nữa là đến mùng một tháng
mười một rồi. Nghĩ chán chê một lúc lại lao vào tìm mọi cách sán lại
hắn.

Thanh Đế hắc tuyến đầy đầu, Chước Tử ngây ngô khờ dại hồn nhiên ngày nào của hắn đâu rồi!

Cuối cùng vẫn không chịu nổi mệt mỏi, Chước Tử mặc dù vẫn chưa từ bỏ ý định đã lăn ra ngủ say.

Thanh Đế lục tung mấy hòm tìm bản hướng dẫn tham quan Cửu Trọng Thiên, lựa chọn vài

điểm để đưa Chước Tử đến chơi. Vừa lật ra xem, bỗng thấy có rất nhiều
nơi mình còn chưa đi qua, lặng yên hồi tưởng lúc Đông Phương, Thất Túc
và Chước Tử nói hắn lười biếng… xem ra không phải không có căn cứ.

Chước Tử tỉnh dậy sau, chậm chạp mặc quần áo, sờ bụng, mắt sáng ngời: “Thư Sinh ngốc, hình như bụng ta to hơn một chút rồi này.”

“…”, Thanh
Đế kéo chăn che cho nàng tránh cảm lạnh, ý tứ nói: “Tuy chúng ta không
giống người phàm nhưng cũng không thể qua một đêm mà lớn bụng được.”

“Hức…”,
Chước Tử gật đầu, ở Yêu Giới, có người thụ thai sau vài ngày, cũng có
người phải mất vài năm, hơn nữa thời gian bắt mang thai đến lúc sinh
cũng nghiên cứu rất kỹ, đại loại chính là hôm nay có rồi một hai tháng
sau bỗng có một đứa nhỏ chui ra. Nhưng cũng có người hoài thai đến mấy
chục năm mới có thể sinh.

Thanh Đế vuốt tóc nàng: “Ăn cơm xong chúng ta đi chơi nhé.”

“Được!”

Lúc bước ra
khỏi đại điện, bên ngoài không có ai cả, đi được vài bước bỗng có người
nào đó hô lên “Hoa yêu của Thanh Đế gia đi ra kìa!”. Lập tức khắp nơi ồn ào, nhào đến hóng chuyện. Thanh Đế nhíu mày, thế này sẽ dọa Chước Tử
hơn nữa còn phá vỡ buổi hẹn hò này của Chước Tử và hắn nữa kìa. Ngày
trước ở khách điếm không thể tay trong tay đi cạnh nhau, giờ lên đây lại bị vây quanh dòm ngó thế này, hắn không tiếp nhận được!

Nghĩ thấu đáo xong hắn kéo Chước Tử nhảy lên Thanh Long, vỗ vỗ: “Đến Thiên Trì nào!”

Thanh Long
vừa nhỏm dậy thì thiên quân vạn mã ở đâu đạp mây kéo đến, ai da, mấy kẻ
trên này quả thực đang nhàm chán quá mức rồi mà, không phải Thanh Đế chỉ đưa về một cô nương thôi sao?

Chước Tử hé
mắt nhìn những kẻ đang xôn xao bàn tán trên mấy đám mây, toàn thân ai
cũng tỏa sắc vàng rực rỡ, không khỏi nuốt khan. Mà thôi đi, không phải
nghĩ mấy việc này làm gì, dành sức đi ngắm cảnh thôi.

Sương khói
luôn luôn lượn quanh Thiên Trì năm này qua năm khác, linh khí ở đó vô
cùng tinh khiết, cỏ cây sinh sống trăm dặm xung quanh đều có linh hồn.
Mấy linh tuyền mà Chước Tử đã từng đi còn kém xa linh khí nơi đây, nàng

hít sâu một cái, trong người cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Thanh Đế thấy vậy hỏi: “Có nhớ được gì không?”

“Hả?”, Chước Tử lắc đầu, rồi chợt nhớ ra hắn từng nói lần đầu tiên hắn nhìn thấy
mình khi đang tắm ở Thiên Trì này, liền trừng hắn: “Chắc chàng đang nhớ
đến chuyện kia rồi, khi đó ta không biết chàng đang xem trộm đâu.”

Thanh Long
thực sự muốn che tai lại nhưng hắn chợt nhớ ra, móng vuốt ngắn quá, với
không tới tai… Bỗng thấy tuyệt vọng quá đi, làm ơn tha cho Thanh Long
nhỏ bé vô cùng thuần khiết này với…

Thanh Đế ho
khan hai cái: “Cái đó… Không phải nói đến chuyện đó mà muốn cho nàng
biết, nàng đã ở nơi này hấp thu linh khí mà biến hóa đấy.”

Chước Tử lắc đầu: “Không nhớ nữa.”

Thanh Đế kêu thầm trong lòng, ngày ấy rơi vào Thiên Động, quên sạch kiếp trước, hủy hết linh lực, quả đúng không sai mà.

Chước Tử lại không thấy đau lòng chút nào, dù không nhớ gì cả nhưng vẫn hứng thú
hỏi: “Nói vậy là ta đã sống ở đây vài vạn năm hả?”

“Đương nhiên không. Ta đem nàng về chăm sóc ở hậu viện của ta tận bảy vạn năm, còn
nàng ở bên Thiên Trì cho đến lúc ta đến bao lâu thì không rõ nữa. Nhưng
nếu có thể thành hình thì tu vi chắc cũng không thấp đâu.”

Chước Tử ôm
tim, ngay cả Thư Sinh cũng nói không thấp… Nàng muốn hỏi nhưng lại không dám, lúc lâu mới yếu ớt lên tiếng: “Khoảng chừng… bao năm thế?”

Thanh Đế xoa đầu nàng: “Ngoan nào, phải biết trân trọng sinh mệnh, đừng kích động mình làm gì.”

Chước Tử
cười gượng hai tiếng: “Bảy vạn năm còn chấp nhận nổi thì còn không tiếp
nhận được cái gì chứ, chàng mau nói đi, ta chịu được mà!”

Thanh Đế
nhíu mày khó xử, một lúc sau mới lên tiếng: “Khi ta biết nàng thì lúc ấy đã mơ hồ thấy có linh quang, cây cỏ phải tu luyện được linh quang cũng
không dễ dàng gì.”

“Quan trọng là bao nhiêu năm?”

“Năm mươi…”

Chước Tử nghiêm túc, hỏi dồn: “Năm mươi ư?”

Thanh Đế đứng trước mặt nàng phòng nàng ngã xuống: “Ít nhất là năm mươi vạn năm.”

“…”, một
kiếm xuyên tim, để lại một vết thương to đùng. Chước Tử không khóc nổi,

xòe tay so sánh, ba trăm năm rồi bảy vạn năm, giờ đến năm mươi vạn năm,
không cần phải kích thích như thế chứ: “Hu hu hu.”

Thanh Đế cười khổ, hôn nàng một cái: “Tỉnh lại đi Chước Tử.”

“Oa oa oa, hôn trán cũng không chữa nổi đâu.”

“Vậy hôn môi nhé.”

Chước Tử ngẩng đầu, mắt ngập nước, nhăn nhó: “Được.”

“…”

Chắc chắn Chước Tử bị đánh tráo mất rồi!

Thanh Long
bé nhỏ, trong sáng… phát điên rồi… Lập tức đá hai kẻ kia xuống Thiên
Trì, cương quyết xoay người nằm trên cao canh gác.

Thanh Đế dắt Chước Tử đi qua hàng cây tùng, đến nơi dây leo quấn quanh, thì nhìn
thấy một Thiên Trì xanh biếc trước mắt, mây khói vờn quanh, khịt khịt
mũi, thoang thoảng đâu đây hương hoa cỏ trong không khí.

Tuy Chước Tử đã quên mọi chuyện, nhưng khi đứng ở đây vẫn thấy có cảm giác thân
quen. Bước tới gần, ngón tay vừa chạm vào nước, bất giác mây đen trong
lòng xua tan không ít, tựa như gột sạch nửa người vậy.

Nàng từ từ quay lại, thấy Thư Sinh đang khoác áo choàng màu xanh: “Thư Sinh ngốc, ta muốn tắm.”

Rõ ràng chốn hoa thơm cỏ ngọt, nhưng Thanh Đế lại chẳng nảy sinh nửa phần sắc tà, nhẹ nhàng xoa đầu, khẽ cười: “Đi nào.”

Xiêm y trên
thân hình trắng nõn từng chiếc từng chiếc rơi xuống dưới chân, mũi chân
như ngọc khẽ chìm xuống mặt nước. Thanh Đế xếp xiêm y lại cẩn thận rồi
đứng nhìn Chước Tử bơi lội trong Thiên Trì, chợt nhớ lại cảnh tượng đẹp
đẽ năm ấy. Mắt không thể rời đi, cứ thế hết sức nghiêm túc dựa trên bờ
nhìn thược dược nhỏ bé trắng ngần, trong lòng bỗng cảm thấy thế gian
dường như tươi đẹp hơn.

Sau đó cảm
thấy khó có thể tìm được sinh linh như thế, bệnh nghề nghiệp nổi lên
liền mang nàng về chăm sóc ở hậu viện. Ai ngờ vừa đến tìm nàng thương
nghị thì suýt bị nàng đánh cho chạy mất dép. Nhưng vừa nghe mình là
Thanh Đế thì hai chân đã cứng đờ, khóc lóc cầu xin tha thức. Thực ra
hình như từ đó… bắt đầu thấy thích rồi.

Mà Chước Tử của bây giờ cũng vẫn như trước kia, không thay đổi gì hết.

Hắn đứng
trên bờ nhìn Chước Tử đang thích thú ngâm mình trong làn nước xanh biếc, lại nhớ về chuyện cũ mà có chút căng thẳng, khiến nụ cười có vài phần
lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận