Nhà Trọ Hoa Yêu

Hôm sau,
Chước Tử tỉnh dậy, vung tay đá chân rồi cố nhích sát lại thân thể ấm áp
kia một hồi mới dụi dụi mắt, ngáp một cái, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Nàng tỉnh rồi à?”.

Chước Tử khẽ ngước đầu, nhìn Thư Sinh từ cằm hất lên, ở góc độ này trông cũng thật
là anh tuấn, nhìn lên trên nữa, cười nói: “Ta cảm thấy sảng khoái giống
như vừa đi ngâm suối nước nóng về vậy”.

Sóng mắt Thư Sinh lấp lánh dạt dào, ý tứ sâu xa nhìn nàng: “Vậy mỗi ngày giúp nàng luôn tràn đầy tinh thần như vậy nhé!”.

Chước Tử
nhíu mày, nằm bò lên ngực hắn suy nghĩ, đêm nào cũng phải chịu hành hạ
như vậy, chắc nàng bị nghiền ép chết quá, xua xua tay: “Không cần đâu”.

“A…”, Thư
Sinh tiu nghỉu, ngón tay dọc theo sống lưng trơn bóng của nàng trượt
xuống, trượt một lần còn chưa đủ, lại trượt thêm một lượt nữa.

“Tân Nương
từng nói, làm vậy sẽ có đứa nhỏ, ta không muốn có đứa nhỏ sớm vậy đâu…”, Chước Tử thầm nghĩ tới dáng vẻ mang thai đến là cồng kềnh kia, run lên, quả thật rất bất tiện.

Thư Sinh cười cười: “Xem ra Tân Nương đã nói với nàng rất nhiều nhỉ?”.

“Ừ, ta vẫn
luôn cảm thấy nàng ấy rất giống mẫu thân ta”, Chước Tử im lặng tưởng
tượng, không biết sau khi Tân Nương biết được có đánh mình không nữa,
một cô nương hào hoa phong nhã lại bị nàng ví thành mẫu thân. Nhưng mà,
mỗi một lời nói, cử chỉ đúng thật là đều rất giống: “Nàng ấy còn nói,
chuyện kia và vân vân nữa, làm cùng người mình thích thì được, nếu người khác dám đụng vào mình thì phải lập tức đạp bay”.

Thư Sinh hớn hở phụ họa: “Đúng vậy”.

Chước Tử giơ tay lên vuốt đám râu đen nhánh mọc lún phún trên cằm hắn, cảm giác nhột nhột chọc vào lòng bàn tay: “Thật ra, cho dù nàng ấy không nói, ta cũng không để cho kẻ khác đụng vào… Bởi vì rất đáng ghét. Chỉ có chàng là
ngoại lệ, ừm, cả đời này chỉ bằng lòng làm chuyện kia với chàng, sinh
con cho một mình chàng thôi!”.

Thư Sinh cầm tay nàng, ánh mắt mênh mang nhìn nàng, ý cười trên khóe môi càng lúc
càng nhiều. Mặc dù vẫn luôn cảm thấy cái nghi thức mà người phàm gọi là
thành thân kia cũng chẳng hề có chút tác dụng trói buộc nào với bọn họ,
nhưng lúc này bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng mong đợi. Hắn muốn được
trông thấy Chước Tử đội mũ phượng trùm khăn, vì hắn mà thay đổi dáng vẻ
thường ngày: “Chước Tử, lần này lai giả bất thiện*, nếu nàng cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, nhất định phải nói cho ta biết đấy nhé!”

*Lai giả bất thiện: Người tới không phải người tốt, không có ý tốt.


“Vâng”,
Chước Tử nghĩ là mình chỉ cần lợi hại thêm chút nữa là có thể giúp được
hắn rồi, uổng phí bao nhiêu là đồ ăn, bỗng dưng nhớ tới một chuyện, hí
ha hí hửng hỏi: “Chàng nói cho ta biết, trước kia, ta có bao nhiêu năm
tu vi vậy?”.

“Cái này, hay là đừng nói ra thì hơn…”.

Chước Tử nhíu mày lườm hắn: “Thư Sinh đần, trong kinh kịch đều nói, giữa phu thê không có chuyện giấu diếm”.

Thư Sinh nghiêm túc: “Chúng ta vẫn chưa thành thân mà”.

Chước Tử trừng mắt, khóc lăn: “Chàng đây là đang kiếm cớ để bỏ ta”.

“…Được rồi”, Thư Sinh khó xử nhìn đình màn, nói rõ từng chữ: “BẢY, VẠN, BA, NGÀN, NĂM”.

“…”

“Chước Tử, Chước Tử, nàng tỉnh lại đi!”.

“Thư Sinh đần, chàng đừng nói có phải hơn không!”.

“..”, Thư
Sinh vừa ôm Chước Tử đang khóc lóc nỉ non, vừa thầm bực tức, lòng của nữ nhân, quả nhiên là kim dưới đáy biển! Hoàn toàn không thể nào đoán
được.

Chước Tử uể
oải rời giường, cảm thấy trước kia sao nàng lại ngốc đến vậy, lại rơi
vào cái Thiên Động gì gì đó, mất hết hơn bảy vạn năm linh lực. Bảy vạn…
ba ngàn năm đấy… Bây giờ ngay cả số lẻ của chỗ đó cũng chưa được nữa. Mẹ ơi, trái tim lại không ổn mất rồi! Vậy cũng có nghĩa là… mỗi một đóa
hoa được trồng trong hậu viện của Thư Sinh đều có đến mấy vạn năm tu vi, e rằng hắn không thèm để ý đến cái một ngàn năm trăm năm tu vi kia
thật, nghĩ như vậy, trong lòng mới thoải mái trở lại.

Thư Sinh
nghiêng đầu nhìn Chước Tử đang ngây ngốc cười thành tiếng, hắn thật muốn biết trong đầu nữ nhân kia tận cùng là đang suy nghĩ cái gì, không thì
phải cách nàng ấy càng xa càng tốt mới được.

Hai người
rời giường khi trời vừa tảng sáng, Chước Tử rửa mặt, nhìn lại hình ảnh
phản chiếu trong chậu nước, đã lại là gương mặt của Cửu Vĩ Hồ, thấy
không tự nhiên cho lắm… Nhưng suy nghĩ cho đại cục, thôi cứ để vậy đi.
Ngẩng đầu nhìn sang Thư Sinh, đã biến thành hình dáng Cao Nhân.

Hôm nay vẫn
như cũ, không thấy có gì lạ, khách điếm vẫn mở cửa như thường lệ, không

có kẻ nào kỳ quái vào khách điếm, học trò kia cũng rất yên phận.

Lại qua một
ngày nữa, hai người tới tiền đường từ sớm, gọi chút đồ ăn. Chước Tử nhìn sang phía đối diện, khách điếm giống như cũ không mở cửa! Nghĩ lại, hôm nay “bọn họ” cùng với lũ yêu trong hậu hiện đi chúc thọ Yêu Vương rồi, ở nhà không người trông coi, trong lòng liền ngứa ngáy, thật muốn đi qua
trông coi mà.

“Chước Tử”,
Cao Nhân bấm bấm đốt ngón tay, nói: “Cửu Vĩ cô nương nói tổng cộng có ba đoạn thời gian khác thường, đoạn thứ nhất kéo dài ba ngày. Nếu không
thấy gì bất thường, chúng ta phải qua đoạn thứ hai ngay. Vì tính giờ
không chắc, có khi lại lỡ mất, hai ngày này đừng cách ta xa quá”.

Chước Tử gật đầu: “Ừ.”

Ăn sáng
xong, Cao Nhân liền đưa Chước Tử lên ngồi trên nóc khách điếm Cẩm Tú,
tiện thể cầm theo một đĩa bánh với một bình trà, quả thật chính là dạo
chơi một ngày chớm đông, tắm ánh nắng ấm áp, thưởng thức trà bánh vô
cùng vui vẻ.

Trong khi
đó, ngoại trừ lúc tên học trò kia ra ngoài ăn một lần, cũng không thấy
gì khác, vừa thấy hắn có vẻ muốn vào những căn phòng khác, Đại Hoàng
liền theo sát phía sau, Chước Tử trong lòng thầm khen ngợi, lúc về nhất
định phải mua một miếng thịt lớn thưởng cho nó mới được.

“Thư Sinh
đần, thật ra ta rất tò mò, không biết là kẻ nào làm ra những chuyện xấu
xa kia?”, ánh nắng ấm áp, Chước Tử tắm nắng đến lười biếng, nói chuyện
cũng lười, dáng vẻ tựa vào trên người Thư Sinh trông lại càng yếu đuối.

Hắn cũng tò
mò, hơn nữa lại không chỉ tò mò một chuyện không thôi, nhưng mà quan
trọng nhất, là phải tìm hiểu xem có đúng là Chước Tử sẽ giống như lời
tiên đoán của tên học trò kia hay không?

Hôm sau
chính là ngày một tháng mười, vẫn không có gì khác thường. Chước Tử đang định thu dọn một chút, chờ Cửu Vĩ Hồ đưa bọn họ đến đoạn thời gian tiếp theo.

Chạng vạng,
trời càng lúc càng tối đen, hôm nay không có ánh trăng, chỉ có ánh đèn
trên đường phố hắt lên, thật là quá tối tăm mà. Ban ngày ấm áp là thế,
ban đêm cũng bắt đầu chuyển lạnh. Chước Tử gục trên ngực Thư Sinh ngủ
nửa ngày, cũng không thấy lạnh. Lúc tỉnh lại, nhận ra tư thế của Thư

Sinh vẫn không thay đổi, dịch người ra: “Chưởng quầy, hay là chàng cứ
xuống ngủ chút đi, để ta trông cho”.

“Không sao đâu, ta không buồn ngủ”, Cao Nhân đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước trán cho nàng, cười nói: “Đợi chúng ta trở về”.

Chước Tử
nghĩ một lát mới giật mình, đúng rồi, chúc thọ Yêu Vương trở về. Mình
khi đó uống say mèm, còn ghen với Cửu Vĩ Hồ nữa. Lát sau, quả nhiên
trông thấy Thanh Long bay qua, gió lớn thổi tới, thổi nàng chui vào
trong ngực Cao Nhân.

Chỉ thấy Thư Sinh ôm “Chước Tử” nhảy xuống, qua hành lang, đi thẳng vào trong phòng. Lát sau, hình như tên học trò kia nghe thấy tiếng động, từ trong phòng
bước ra, cất tiếng gọi: “Chưởng quầy và Chước Tử cô nương về rồi à?”.

Học trò ngó đầu nhìn một lúc, không thấy ai đáp lời, lắc đầu bước đi. Bước được hai bước thì dừng lại, cúi người xuống.

Chước Tử vội vàng đứng lên nhìn, lại bị cây cột chắn mất, thật vất vả mới thấy hắn
đứng dậy, tay hình như cầm cái gì đó, căng mắt ra nhìn, không khỏi ngạc
nhiên: “Là bông hoa thược dược nhỏ chàng tặng ta”.

Cao Nhân chỉ nhìn thoáng qua, cũng nhận ra được. Chước Tử thở phào: “Hóa ra là bị
hắn nhặt được, lúc về có thể tìm hắn lấy lại rồi!”.

Cao Nhân
thấy tên học trò kia cất hoa nhỏ vào túi quần, đứng nhìn một lúc, mới
quay về phòng mình. Đây cũng không có gì là không ổn, nhưng bóng hắn vừa khuất, tiếng Cửu Vĩ Hồ truyền đến: “Đế quân”.

Hắn giật mình, cầm tay Chước Tử vẫn còn đang trầm tư nhìn khách điếm: “Đi thôi”.

“Nhanh vậy à? Còn chưa hết ba ngày mà”.

Ánh mắt hắn
bỗng dừng lại, đúng rồi, còn chưa hết ba ngày mà… Căn giờ thật quá chuẩn xác, làm cho hắn không thể không để ý đến chi tiết tên học trò kia nhặt được trâm hoa.

Dưới chân
bắt đầu thấy lạnh, Chước Tử vội vàng ôm cứng lấy hắn, khoảnh khắc thời
gian đóng băng vỡ vụn, lại bước vào phía trong vòng sáng một lần nữa.
Cảm giác được người đang ôm mình có chút biến hóa, chắc hẳn đã biến trở
về hình dáng Thư Sinh, vậy mình chắc cũng biến lại hình dáng cũ rồi,
nghĩ vậy, liền ôm hắn chặt hơn, không còn chút băn khoăn nào.

Thư Sinh một tay đỡ trên gáy, tay còn lại ôm chặt eo nàng, sau khi che chắn cho nàng cẩn thận rồi mới tập trung nhớ lại những chuyện trong ba ngày qua.

“Thư Sinh…”

Hắn hoàn
hồn, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời sửng sốt, Chước Tử rõ ràng đang ở
trong lòng mình, thế mà lại mơ hồ như thoáng ẩn thoáng hiện, vẫn có thể
cảm giác được nàng chân thực tựa vào ngực mình, nhưng lại thấy gần như
trống rỗng: “Chước Tử”.

Vội vàng vận khí bảo vệ nàng, trận pháp của Cửu Vĩ Hồ vốn có chỗ kỳ dị của riêng nó, muốn phá bỏ cũng không phải là chuyện nhất thời có thể làm ngay được.
Trong bụng trầm xuống: “Cửu Vĩ Hồ”.


“Đế quân,
cứu ta…” nói chưa hết câu, chỉ còn nghe thấy giọng nói nghẹt lại, giống
như cổ họng bị ai đó bóp chặt, nói không nên lời.

Kẻ kia có
thể uy hiếp được cả Cửu Vĩ Hồ, còn đang cố sức phá vỡ trận pháp Cửu Vĩ.
Thư Sinh cười lạnh, hai chân ghìm chắc, ôm lấy Chước Tử thật chặt. Hơi
thở của nàng yếu ớt, nhờ có cánh tay trên lưng vận khí, dần dần mới hồi
phục lại, có cảm giác mới vừa rồi nếu thật bị hút vào bên trong vòng
sáng, chắc không trở về được mất. Có điều, ghé vào trong lòng Thư Sinh,
cảm thấy thân thể hắn cũng từ từ lạnh như băng rồi. Nàng bất chợt hiểu
ra tại sao lúc trước Thư Sinh lại nói “lai giả bất thiện” rồi, ngay cả
Thư Sinh cũng bị tổn hại thế này, kẻ đến kia lai lịch thật không nhỏ mà.

“Thư Sinh đần…”, Chước Tử nhìn hắn, kinh hãi kêu lên: “Máu, máu”.

Nàng muốn đưa tay lên lau sạch máu tràn ra trên miệng Thư Sinh, lại nghe giọng hắn trầm xuống: “Ôm chặt lấy ta, đừng buông tay”.

Chước Tử
thật muốn khóc lớn, chẳng biết lúc nào mới có thể thoát ra khỏi vòng
sáng này, một lúc lâu sau, không biết từ đâu truyền đến một giọng nam
lớn, giống như giọng của ông lão đã bảy tám mươi tuổi: “Cố mang theo
nàng ấy, ngươi sẽ không ra được”.

Chước Tử
ngây người, nàng bị hắt hủi à? Nàng làm vướng chân Thư Sinh? Thư Sinh
cười lạnh, gương mặt xưa nay vốn hờ hững đã tràn đầy lãnh ý: “Có thể ép
ta như vậy, ta nghĩ ngoài ra chẳng còn ai khác, che giấu giọng thật có
tác dụng sao?”.

Giọng nói
kia lập tức im bặt. Chước Tử nghiến răng nghiến lợi: “Có giỏi thì ngoài
đánh một trận đi, đâm người khác từ phía sau còn gì là hảo hán!”.

Thư Sinh hết sức vui mừng vì sự dũng cảm này của Chước Tử, biết rõ sẽ bị đánh cho
thê thảm còn dám nói thế: ”Chước Tử ngoan, sẽ ra ngoài nhanh thôi”.

“A!”, Chước Tử nhe răng: “Tên khốn kia là ai? Có thể đánh hắn không?”

Thư Sinh
nhướn mày, khóe miệng hãy còn vương máu, khẽ cong môi, lại càng thêm
phần tà mị, Chước Tử nhìn thấy tâm tình cũng trở nên nhộn nhạo, chờ hắn
trả lời, gằn rõ từng tiếng một: “Muội, tử, hung, dữ”.

“… Người kia… Muội tử hung dữ từng muốn ăn sạch ta đấy ư?”

“Đúng vậy”.

Chước Tử nắm chặt xiêm y Thư Sinh, lòng đau như cắt, đối thủ này thật sự rất mạnh,
tình hình thật đáng lo a! Khó khăn nuốt nuốt nước bọt: “Thư Sinh… Vẫn là chàng lên đi…”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận