Nhà Trọ Hoa Yêu

Không thể cọ cọ nữa làm cảm giác an toàn của Chước Tử giảm đi, đành gạt lệ rời khỏi lồng ngực hắn: “Ta muốn ôm cánh tay.”

Thư Sinh liền chìa tay ra, để nàng bám chặt rồi nhìn nơi nàng đang đứng, tò mò: “Sao khi nãy nàng không vào?”

Chước Tử nhìn hắn: “Không thấy ngươi ở trong ấy.”

Thư Sinh ừ một tiếng, hắn nhìn bên trong, hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ cái gì.

Chước Tử
cũng nhìn sơ qua, thấy gia gia vẫn còn đang tính toán sổ sách, bọn Hồ Lô mập vẫn vui vẻ ăn uống, còn giơ tay vẫy nàng khiến nàng có cảm giác như bị gọi hồn vậy. Trong lòng tràn đầy sợ hãi, ôm chặt thêm một chút: “Gia gia và bọn Tân Nương đều ở đây, chỉ thiếu mỗi ngươi. Vì thấy có gì đó
không đúng nên ta mới chạy ra đây.”

Đây là chỉ
hắn có một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng đúng không? Thư Sinh
cười, trong lòng thấy sung sướng cực độ. Chước Tử ngó trái ngó phải:
“Chúng ta đang ở trong ảo cảnh sao?”

“Là mộng cảnh.”

“Khác nhau chỗ nào chứ?”

“Ảo cảnh là
do người có phép thuật tạo ra, còn cảnh trong mơ là do người trúng thuật tạo ra. Người bị trúng thuật trước đều có thể nhìn thấy nhưng người sau thì lại chỉ có bản thân mới có thể thấy.”

Chước Tử nhíu mày: “Đấy là lý do vì sao ta đều nhìn thấy gia gia và Hà lão gia.”

Thư Sinh
cười nói: “Vì nàng là con mồi mới của Mộng Ma, dù hắn là chủ nhân cũng
phải chờ nàng muốn gặp. Nếu khi nãy nàng đi vào thì coi như hắn đã bắt
được con mồi mới, nàng sẽ mãi mãi sống trong ảo tưởng của chính mình.”

“Cho nên những người mắc bệnh ngủ mê man như thế đều là đang sống trong mộng cảnh của chính bản thân họ?”

“Đúng thế,
bị chính mộng cảnh của mình hấp thụ tinh khí, sống trên nhân gian mà
không ăn uống gì thì sớm muộn cũng bị chết khô, bị chính mộng cảnh của
mình giết chết thôi.”

Chước Tử run lên: “Rốt cuộc là kẻ đáng giận nào làm ra cái chuyện xấu xa này?”

“Đây không phải chuyện xấu.”

Một âm thanh như nước lớn, chấn động cả mấy tảng đá bên đường. Chước Tử ngẩng đầu
nhìn nhưng không thấy rõ người, ban ngày nhưng sương trắng đã bao phủ
khắp nơi, nhìn không thấy gì hết, càng thấy quỷ dị, vội vàng ôm chặt hơn nữa.

Cánh tay Thư Sinh lại cứng đờ, nàng… nàng lại đang ra sức cọ cọ nữa rồi.

“Đây là do
chính bọn họ tự nguyện, mộng cảnh là do họ tự tạo ra, nguyện ý đi vào
giấc mộng, nguyện ý sống cả đời trong đó, có sai chỗ nào mà coi nó là
chuyện xấu?”

Chước Tử lên tiếng trách móc: “Vừa nãy lão cố lôi tôi vào, rõ ràng tôi không muốn
vào đó. Lão lại cố kéo bằng được, còn nói không động thủ với những người khác sao? Thật ra lão là yêu quái gì, mau lật bài đi, đừng có giả thần
giả quỷ ở đây.”

“Lão phu
không phải yêu quái, ta đây đường đường là thổ địa một phương, luôn coi
trọng phúc đức của con người. Nếu như người có thể vào mộng cảnh, tận
hưởng cảnh đẹp trong ấy rồi chết thì lão phu chính là đã giúp ngươi một

tay đó thôi.”

“Phì, chỗ
này không có một chút tiên khí mà ngươi dám xưng là thổ địa, có thần thổ địa nào lén la lén lút như thế chắc?”, Chước tử giật giật tay Thư Sinh: “Thư Sinh ngốc, trói tên đó đánh cho tỉnh đòn đi, đánh tỉnh là có thể
đòi lại bạc từ chỗ Hà lão gia nha.”

Thư Sinh máy mắt mấy cái, hóa ra Chước Tử tới đây không phải vì hạnh phúc của trấn
Trạng Nguyên. Vẫn là vì khách điếm mà thôi. Cho nên khách điếm chắc chắn là tiểu tam lớn mạnh nhất mà, hắn than thầm, còn chưa có bày tỏ mà đã
rớt xuống vị trí thứ hai rồi, trong lòng không khỏi có chút chua chua:
“Mau hiện nguyên hình đi, tâm tình ta đang không tốt, nếu không ta sẽ
trói ngươi lại đánh một trận nhừ tử đấy.”

Chước Tử tò mò hỏi: “Chưởng quầy, sao tâm trạng ngươi lại không tốt?”

“Vì một tiểu tam.”

“Tiểu tam là gì?”

Thư Sinh khẽ cười: “Sau này sẽ nói cho nàng biết.”

“Ặc.”

Tên tự xưng
thần thổ địa kia vẫn chưa hiện thân, nhưng Thư Sinh đã bị tiểu tam khách điếm chọc cho không vui, trong lòng cực kỳ cực kỳ chua, hắn giơ chân
trái, nhẹ nhàng đạp xuống, khiến trời long đất lở, vòm trời sụp đổ, bụi
bặm bay tứ tung, trên mặt đất nứt ra bảy tám vết. Mọi thứ xung quanh như vỡ vụn, chỉ còn đất dưới chân hai người còn nguyên vẹn, giống như một
hòn đảo độc lập.

Chước Tử há
hốc miệng “a a” liên tục, Thư Sinh đần lại có thể hoành hành ngang ngược thế này, khó khăn nuốt nước miếng: “Chưởng quầy, có thể đứng cùng phe
với ngươi thật may quá.”

Lời này chắc chắn không có chút giả dối! Không cùng trận chiến với Thư Sinh thì sớm đã có nguy cơ bị hắn xử rồi nha!

Không thấy
tên thổ địa kia đi ra, Thư Sinh lại nhấc chân tung chưởng, lại chấn động khắp nơi. Lúc này không phải bốn phía của hòn đảo nứt ra, mà nghe rắc
rắc một tiếng, ngã tư đường biến mất, sau đó Chước Tử thấy khách điếm
cùng chìm dần. Tuy biết đó là giả nhưng vẫn có chút đau lòng.

Cuối cùng
cũng có người ngoi lên, đầu tiên là cái đầu đầy tóc trắng, Chước Tử nhận ra hình dáng thổ địa quen thuộc. Chui hẳn lên, thân hình cũng không
thấp bé, cũng không có cái gậy hồ lô, nhìn mặt mũi lại kinh ngạc kêu
lên, hóa ra là ông lão bán tranh đường nha!

Ông lão bán
tranh đường mặc một bộ áo trắng, râu tóc bạc phơ, ngay cả lông mi cũng
bạc hết, ánh mắt trấn tĩnh nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Lão phu không làm gì sai cũng không đấu với người. Nếu ngươi có bắt trói được ta thì
ta cũng không phục.”

Chước Tử
quan sát hắn, hóa ra đường ấy chính là trung gian đưa người ta vào mộng
cảnh sao? Cho nên những người mắc bệnh ngủ mê man đó đều có một điểm
giống nhau, đã từng xuất hiện gần quanh khách điếm. Ban ngày nàng cũng
đã từng hoài nghi ông lão bán tranh đường đó nhưng trên người hắn không
có tiên khí cũng không có yêu khí mà, nhưng nếu cẩn thận nhớ lại… Hắn
thậm chí cũng không có thở như người phàm! Nàng hít một ngụm khí lạnh:
“Rốt cuộc chân thân của ngươi là gì?”

Lão già cười cười: “Là thổ địa mà.”


“Thổ địa đều là tiên nhân, cho dù là tiểu quan nhưng vẫn có tiên khí, ngươi hoàn toàn không có.”

Mắt lão khẽ
đảo, Thư Sinh nói: “Ngươi là thổ địa nhưng là thổ địa do người trần thờ
phụng, không phải được sắc phong trong bản ghi chép của Tiên giới, cho
nên ngươi không có tiên khí cũng không phải yêu mà chẳng phải quỷ. Lại
nói, do hương khói của phàm nhân thờ cúng mà tạo thành nên không có chân thân.”

Chước Tử lần đầu nghe đến kiểu tiên thế này, cũng không hiểu lắm nhưng lại nghĩ, thế gian quả thật có rất nhiều kiểu thổ địa do phàm nhân tôn phong, nhưng
đây vẫn là lần đầu tiên được gặp mặt: “Nếu ngươi do phàm nhân mà thành
hình, tại sao lại hại họ phải sống cả đời trong mộng cảnh?”

Hắn nhắm
chặt mắt, lắc đầu: “Ta không hại bọn họ… Mộng cảnh kia là trong đầu họ…
Ta vốn là thổ địa ở Cầu Phong Vũ bên trấn Tụng Đức, năm đó Cầu Phong Vũ
là đường lớn, có rất nhiều người từ khắp nơi qua đấy, đến dâng hương cầu phù hộ cho gia đình nhà cửa của họ bình an, vì thế mà ta thành hình.
Nhưng sau đó đổi hướng đường khác, nơi ấy thành nơi hoang vu không còn
ai tới thắp hương khấn bái nữa, trông thật thê lương. Bởi vậy ta thực
thể hóa, đưa người ta vào giấc mộng. Mà mộng cảnh nơi đó của bọn họ là
một ước nguyện khác của họ, ta giúp họ tạo mộng cảnh có gì không được?”

Chước Tử
nói: “Ngươi cho rằng tạo mộng cảnh là cứu họ nhưng thực sự đã hại họ.
Mọi chuyện đã qua, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, nếu cứ mãi
chìm đắm trong mộng cảnh, thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa? Bọn họ
muốn đạt tâm nguyện đấy chẳng qua chỉ là ý nghĩ muốn tốt đẹp hơn trong
lòng mà thôi. Giống như nương của Nguyên Nhi vậy, mặc dù muốn một phu
quân hoàn hảo nhưng nàng còn phải chăm sóc Nguyên Nhi nữa. Người để nàng hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ở mộng cảnh nhưng cuộc sống bên ngoài thì
sao đây? Cũng như Hà lão gia, hắn ở trong mộng người nhà không bệnh
không đau khổ nhưng Hà tiểu thư ở sơn trang thực sự phải làm thế nào?
Ngươi có từng nghĩ đến vợ con, người thân rốt cuộc phải sống ra sao
không?”

Ông lão bán tranh đường hơi giật mình: “Vậy ta cho tất cả bọn họ vào mộng cảnh hết!”

Chước Tử
cười lạnh: “Toàn bộ bọn họ ư? Nếu ngươi có thể đưa nhiều người vào mộng
cảnh như thế thì cần gì phải chờ đến bây giờ. Ngươi đang tìm cách lừa
gạt bản thân mình thôi, tự cho mình là thổ địa giúp người ta hoàn thành
mộng cảnh thôi. Ngươi là một tán tiên lương thiện, nhưng cách làm không
đúng rồi… Ta cũng bảo vệ khách điếm nhưng không muốn dùng cách này mà
muốn dùng chính năng lực của mình để xây dựng nó, nếu biết thứ cần bảo
vệ đang chịu giày vò bão táp mưa sa bên ngoài mà ta lại trầm luân trong
mộng thì sẽ càng khổ sở hơn. Thà rằng cùng bị hỏng cùng nó còn hơn như
thế.”

Lời nói xong thấy lão lắc lắc đầu, hắn vậy mà lại làm sai, thực sự sai sao? Nhưng
bọn họ nhìn vui vẻ thế cơ mà, hắn chỉ vì họ mà tạo một mộng cảnh, không
phải hắn ép buộc họ vào. Rõ ràng là hoàn thành ước nguyện thôi, hắn vì
lễ tạ thần của họ có gì không đúng?

Thư Sinh
nói: “Nếu ngươi còn do dự không rõ đúng sai thì để bọn họ tự quyết định
đi. Để họ trở về nhân gian, ngươi sẽ biết họ muốn sống vui vẻ trong mộng hay muốn tiếp tục cuộc sống đầy biến cố ở nhân gian.”

Lão chần chừ một lúc: “Nếu ta không đồng ý?”

Thư Sinh nhún vai, cười nói: “Ta đành dùng sức phá mộng thôi.”


“…”, vậy hắn có đồng ý hay không cũng có nghĩa lý quái gì đâu! Lão lạnh mặt: “Vậy ta và ngươi cá cược, nếu ta đúng thì ngươi không được can thiệp vào, nếu
các ngươi đúng, ta lập tức trở về cầu Phong Vũ.”

Thư Sinh gật đầu: “Được thôi.”

Lão liền
vung tay phá vỡ mộng cảnh, trong lòng có chút chần chừ, hắn đang thừa
nhận lời nói của hai người họ sao? Sao có thể chứ, mộng cảnh đẹp thế
này, sao nỡ từ bỏ rời đi chứ.

Gương đồng từng chút từng chút vỡ vụn, người tỉnh mộng đầu tiên là Hà lão gia.

Thư Sinh và
Chước Tử cùng ngước lên nhìn, Hà lão gia tỉnh giấc, nhũ mẫu đang bưng
nước vào kinh ngạc buông tay, xúc động hô to: “Lão gia tỉnh rồi, lão gia tỉnh rồi!”

Hà lão gia mơ hồ, há miệng ho khan rồi đứng lên, nhìn người ập vào phòng một lúc rồi hỏi: “Tiểu Đào đâu?”

Một người
trả lời: “Tiểu thư nghe tin lão gia mê man không tỉnh, đã từ sơn trang
quay lại rồi, nhũ mẫu vừa chạy đi báo, chắc đang trên đường tới đây ạ.”

Hà lão gia kinh hãi: “Mau ngăn nó lại. Ta đang bệnh sẽ lây cho nó đấy.”

Vừa nói xong đã thấy một cô nương áo xanh chạy vào, túm lấy hắn sờ soạng rồi khóc òa nói: “Cha, cuối cùng cha cũng tỉnh, đừng bỏ Tiểu Đào lại nhé, Tiểu Đào
không bao giờ… đi sơn trang nữa đâu, cả đời sẽ ở cạnh chăm sóc cha
thôi.”

Hà lão gia thở dài: “Nếu cha không đưa con đi, nhỡ may bệnh này lây cho con thì…”

Tiểu Đào nói: “Nữ nhi sẽ ở xa xa một chút, chỉ cần vẫn ở trong nhà này, có thể nhìn thấy cha là tốt rồi.”

Tâm Hà lão
gia mềm nhũn, có vẻ sắp rơi lệ. Nếu ở trong mộng, hắn có thể nắm tay phu nhân nữ nhi sống một đời không lo lắng, nhưng kia chỉ là mộng cảnh mà
thôi. Vì phu nhân đã qua đời, hắn càng phải chăm sóc nữ nhi tốt hơn, tìm người tốt gả nàng qua đó, mới là nhiệm vụ của người làm cha như hắn,
không thể cả đời mê muội trong ảo mộng được.

Gương đồng kia hoàn toàn vỡ tan, lão lại quay sang hướng khác.

Trong một
ngôi nhà tranh rách nát, có một nam nhân say rượu tựa vào cửa trước, hai bên hông còn đeo hai bình rượu, lảm nhảm mê sảng. Một cậu bé chạy đến:
“Cha, mau đi tìm thầy thuốc cho nương đi.”

Nam nhân kia đẩy cậu ra: “Tìm cái gì mà tìm, bệnh này chắc chắn phải chết rồi, có
thể để nàng ta chờ chết ở đây là tốt lắm rồi. Mau nói đi, con mẹ ngươi
giấu tiền ở đâu? Mau đưa cả cho lão tử nhanh.”

Cậu bé lùi lại hai bước, lớn tiếng nói: “Nương lấy đâu ra tiền chứ, tất cả bị cha thua bạc hết rồi.”

Nam nhân
xiêu vẹo đứng lên, nếu bên cạnh có gậy gộc gì nhất định hắn sẽ túm lấy
đánh rồi. Trong buồng bỗng có một người phụ nữ lảo đảo chạy ra, vội vàng kéo cậu bé ôm vào lòng, hai mắt thâm quầng nhìn thẳng tên nam nhân kia
trừng mắt: “Ông thử đánh Nguyên Nhi xem, tôi liều mạng với ông!”

Cậu bé túm lấy nàng ta, khóc òa: “Nương, cuối cùng nương cũng tỉnh rồi.”

Người phụ nữ ôm chặt cậu, cũng khóc nấc lên: “Nương tỉnh rồi, sẽ không bỏ Nguyên Nhi lại đâu… Lúc trước là nương bị mù hai mắt mới gả cho kẻ vô liêm sỉ như
cha con.”

Nam nhân kia túm lấy tóc nàng ta: “Còn sống là tốt rồi, đem bán ngươi vào kỹ viện là xong.”

Người phụ nữ không chịu nhịn nổi liền quát to: “Lão nương phải ly hôn với ngươi!”

“…”

Gương đồng
kia cũng ầm ầm tan tành, Chước Tử yên lặng nắm chặt tay, nương của
Nguyên Nhi được lắm, không cần giữ lễ nghĩa gì với loại cặn bã thế kia!


Lão giả thở dài, khó hiểu, vô cùng khó hiểu: “Rõ ràng mộng cảnh tốt đẹp như vậy, vì sao phải quay lại nhân gian?”

Thư Sinh hòa hoãn: “Bởi vì họ biết mộng cảnh chỉ là giả, người trước mắt mới là
thật. Để họ chìm đắm trong mộng là ngươi, không phải bản thân họ.”

Lão giả lặng im cười cười: “Phàm nhân thật ngu xuẩn…”

Chước Tử
nói: “Lão gia gia à, kỳ thật lão đang xây dựng mộng cảnh đẹp đẽ cho
chính mình mà thôi… Lão nói là đang giúp bọn họ, làm những việc thế này
thực ra chỉ để củng cố niềm tin vững chắc cho bản thân là thổ địa được
phàm nhân thờ cúng, nhưng đâu cần phải thế… Mặc dù không có phàm nhân
thắp hương ước nguyện, nhưng lão đã có thực thể, có thể đi làm chuyện
khác mà.”

“Tạo mộng
cho chính mình…”, lão nhỏ giọng ghi nhớ, sắc mặt lại đau buồn, hắn muốn
giúp người khác dựng mộng đẹp hóa ra chính là vì giấc mộng của mình.

Cầu Phong Vũ đã lâu không có ai đi qua, không còn cảnh hương khói nghi ngút như năm
đó. Hắn đã chờ, lại chờ, chờ mười năm, hai mươi năm, rồi ba mươi năm,
nhưng không có ai đi qua nữa, không có ai thắp hương cầu nguyện nữa.

Rất tịch mịch…

Rất cô đơn…

Hắn lấy
đường làm tranh, để người ta theo ngọt ngào mà vào mộng cảnh, đúng là
mộng trong mộng, là mộng trong mộng mà… Hắn chua xót cười, như thể đã
thấu đáo mọi thứ, ôm buồn khổ trong lòng mà biến mất, theo chính giấc
mộng đẹp của mình mà tan ra.

Chước Tử
nhìn thân hình của hắn tan dần vào hư vô, tim đánh thịch một cái, định
tiến lên thì Thư Sinh giữ nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hắn ngộ được đạo lý rồi, sẽ thành một thổ địa chân chính thôi, sẽ có người lập miếu cho
hắn nhanh thôi.”

Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Trong mộng cảnh bao la bỗng có tiếng nói ngân
lên như tiếng chuông lớn: “Cám ơn hai người đã đưa tôi ra khỏi mộng”.
Chước Tử vẫy tay trong không trung: “Lão gia gia… tạm biệt nhé.”

Thư Sinh sờ
sờ cằm, hắn muốn nói cho Chước Tử lầm hướng rồi… thổ địa là ở… bên dưới
mà… Nhưng mà thấy nàng vui vẻ thế, hắn cũng chả có cách nào nói.

Chước Tử thực sự rất hạnh phúc nha, có thể đi thu tiền nợ của khách điếm rồi! Bọn họ không nợ nần thật tốt!

“Chước Tử, chúng ta trở về thôi.”

“Cái gì? Về á?”

“Chúng ta giờ đang ở trong mộng của nàng mà.”

Chước Tử a một tiếng, bịch bịch, không thấy thay đổi gì, khổ sở: “Làm sao đi ra đây?”

Thư Sinh
cười chảy nước mắt, rồi ôm nàng vào trong lòng, để đầu nàng tựa vào
trước ngực. Chước Tử đứng im bất động, bên tai có tiếng gió rít qua, một lúc thì ngừng. Nàng mở mắt, Thư Sinh vẫn đang ôm nàng nhưng đây là cái
tư thế kỳ quái gì vậy. Nàng lúc này đang nằm trên giường mình, chớp mắt
mấy cái, Thư Sinh đang ở phía trên.

Thấy biểu
tình sắc mặt của nàng, Thư Sinh xị mặt: “Chước Tử, nàng nghe ta giải
thích đã, vừa rồi là tư thế lúc đứng mà, ta không phải cố ý…”

“Không cần giải thích nữa, đồ Thư Sinh háo sắc! Biến đi! A a a ~”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận