Tần Chi Tu ăn xong bữa sáng liền lên lầu, hình như ca khúc tối hôm qua cũng chưa có làm xong. Hai chị em Vinh gia nói mấy ngày nay đi chơi đã mệt mỏi, dù sao bên ngoài trời mưa họ cũng không muốn ra ngoài, hy vọng Hà Nhạc Nhạc cùng họ đánh bài nói chuyện phiếm ca hát.
Hà Nhạc Nhạc bật cười, cô cảm thấy bản thân thực sự có điểm giống ba phải, nhưng chị em Vinh gia đều rất rộng rãi hiền hoà, cùng họ ở chung cô cũng rất thoái mái. Hơn nữa… cô cũng rất cảm ơn Vinh Thanh Phong không có nói với mọi người cô có bệnh sợ hãi đám đông.
Nhiều năm như thế, cô vẫn rất cố gắng che giấu chứng bệnh này, bởi vì cô không muốn bị người ta cho rằng là quái nhân cũng không muốn người khác đồng tình. trên thực tế, tâm lý cô cũng đã sớm vượt qua cảm giác kinh khủng này, nhưng phản ứng sinh lý lại giống như tiềm thức, chỉ cần cô cảm thấy đang bị nhiều hơn ba người nhìn chằm chằm vào mình, cô sẽ phản xạ có điều kiện như cả người khẩn trương. Bác sĩ nói loại tình huống này của cô, phản xạ có điều kiện là phản ứng khẩn trương làm thế nào cũng không biến mất được, phải cố gắng giảm bớt kích thích, làm cho phản ứng tự nhiên phai nhạt dần. Cả hai đều rất khó, mà cô chỉ có thể lựa chọn giả bộ che giấu.
Vinh Thanh Phong rất nhanh có thể phát hiện cô có chứng bệnh sợ đám đông là vì ── Vinh Thanh Phong có chứng sợ hãi ngựa, lần đầu tiên trước đây cưỡi ngựa mới phát hiện, ở trong quá trình trị liệu cũng hiểu rõ thêm một số chứng sợ hãi khác, vì thế vừa thấy phản ứng của cô nàng liền đoán được. Bốn người cùng đánh bài thì không có việc gì, năm người cùng ở phòng thu âm liền phát tác, rất rõ ràng điều kiện kích thích phản ứng của cô là nhiều hơn ánh mắt của ba người, vì thế Vinh Thanh Phong kêu Thanh Nhã đi ra trước.
Có lẽ là vì “Đồng bệnh tương liên”, thái độ Hà Nhạc Nhạc đối với Vinh Thanh Phong không hề khách khí xa cách, mà Vinh Thanh Nhã, cô gái này trời sinh có khả năng làm cho người ta yêu thích. Vì thế để thỏa mãn yêu cầu của họ, đồng thời có thể cùng lúc chiếu cố được Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc lần đầu tiên đối với Mục Duy đưa ra lời nhờ vả, hy vọng hắn có thể xuống lầu chơi cùng bọn họ.
“Bất kể em đưa ra yêu cầu gì, anh cũng sẽ không từ chối, trừ phi cái yêu cầu kia làm cho anh rời khỏi em.” Những lời này treo ở đầu lưỡi Mục Duy nhưng không thể nói ra, cuối cùng để không dọa đến cô, hắn liền chỉ nói một chữ, “Được.”
Bốn người cùng nhau qua một ngày, thời gian tựa như trôi qua rất mau, nhưng mà rất vui vẻ. Ba cô gáilúc nói chuyện, Mục Duy cũng không nói nhiều, khi nói chuyện đến việc hắn đang dạy Hà Nhạc Nhạc chụp ảnh, hai chị em Vinh gia mới dời sang đề tài khác. Ba cô gái cướp sạch gần hết bảo bối trong phòng Mục Duy, che ô chạy ra ngoài chụp cảnh mưa, hết mưa rồi lại ném ô nói muốn chụp cầu vồng, còn học theo người ta phun nước chế tạo cầu vồng, kết quả đột nhiên mưa to tầm tã, ba cô gái ô cũng không kịp đi nhặt liền ẩm ướt nửa người vọt trở về…
Nhìn bảo bối của bản thân bị mưa xối ướt sũng, tim Mục Duy như rỉ máu, nhưng vừa nhìn thấy trên mặt Hà Nhạc Nhạc hiện lên tươi cười thoải mái, hắn liền cảm thấy cho dù đem một phòng bảo bối của hắnđều ngâm trong nước cũng đáng giá. Lại nhìn thấy quần áo trong suốt của cô dán vào người hiện lên dáng người thướt tha nóng bỏng rất dụ hoặc a… Mục Duy yên lặng sờ sờ cái mũi, hắn nghi ngờ hắn sẽnối bước Quý Tiết mà đổ máu mũi.
hắn có phải hay không đã hết thuốc chữa? không cứu được thì thôi! Việc hắn muốn làm, mười con trâu cũng không kéo lại được…
Xử lý tốt máy ảnh, ba cô gái đều tự trở về phòng tắm rửa thay quần áo, Mục Duy khống chế xe lăn đitheo vào phòng Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc dở khóc dở cười quay đầu nhìn hắn, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì sắc mặt trắng bệt, theo bản năng lùi về sau vài bước.
“Nhạc Nhạc?” - Mục Duy phản ứng cực nhanh lập tức nghĩ lại cô có khả năng đang nhớ lại hành vi không bằng cầm thú của hắn ngày đó, hắn chống xe lăn muốn nhanh chóng đứng lên, “Nhạc Nhạc…”
“Đừng tới đây!” - Cảm thấy bản thân đang có phản ứng quá khích, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc chớp vài cái rồi mới liếc mắt hắn một cái, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, thả lỏng. “Mục tiên sinh ── ”
“Nhạc Nhạc!” - Vừa nghe xưng hô của Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy cảm thấy cố gắng mấy ngày nay của hắn nháy mắt đã hóa thành hư ảo, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển nhưng không có cái nào khả thi.
Trọng tâm đặt ở trên đùi phải, Mục Duy giơ tay đánh lên thạch cao của bản thân ở chân trái và cánh tay phải “Nhạc Nhạc, anh biết anh xin lỗi như thế nào cũng không có biện pháp bù lại tổn thương của em, nhưng em xem! Ông trời đã đại diện cho ánh trăng trừng phạt anh, em cũng không thể … Tha thứ anhsao.” - Cảm giác bất an, hối hận, sợ hãi tràn ngập tim của hắn, cố gắng khẩn cầu tha thứ của cô. thì ra thương tổn người khác là một chuyện đáng sợ như thế, bởi vì hối hận áy náy sẽ đem người ta bức đến điên!
“… Tiêu diệt ngươi.”
Mục Duy tim chợt lạnh, cô hận bản thân hắn như thế sao?
“Là đại diện cho ánh trăng tiêu diệt ngươi, không phải là trừng phạt.”
“… Em, nguyện ý tha thứ cho anh?”
“không có cái gì nguyện tha thứ hay không. Tôi lựa chọn, tôi liền dám chấp nhận hậu quả. Nhưng anh, còn nói phải bảo vệ tôi, còn nói giả bộ yêu đương, bây giờ còn nói những lời này…” - Hà Nhạc Nhạc khẽ nâng khóe miệng, “anh đây là đang chuẩn bị đổi loại phương thức để đùa giỡn tôi sao?”
Báo ứng…
thật to hai chữ “Báo ứng” đập cho hắn choáng váng, Mục Duy cười khổ. “Em thì ra vẫn luôn nghĩ như thế sao?”
“không liên quan. Em muốn nghĩ sao cũng được, tôi cũng sẽ tuân theo giao ước tiếp tục giả bộ yêuđương lưu luyến, cũng hy vọng anh tuân thủ hứa hẹn, đừng chạm vào điểm giới hạn của ta. Được không? Duy.”
“… Lại đây.”
Hà Nhạc Nhạc thản nhiên đến gần hắn.
Giống như muốn nhìn thấu ánh mắt của cô nhìn vào sâu trong linh hồn của cô, vậy mà hắn không chỉ không thấy được những gì hắn muốn, còn đem bản thân rơi vào. Nâng cánh tay ôm lấy cô, Mục Duy khẳng định nói ra tiếng lòng ──
“một ngày nào đó, anh sẽ làm cho em tin tưởng anh.”
Chạng vạng, Hà Nhạc Nhạc ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, chị em Vinh gia thì ngồi tại phòng khách dùng laptop xem lại ảnh ba người chụp. Có khi nhìn được ảnh chụp vừa lòng liền hướng Mục Duy khoe khoang, rồi bị lời nói ác độc của Mục Duy phun đến tức giận, vậy mà hai chị em còn cố tình làm khôngbiết mệt. Có lẽ là bị tố chất tâm lý cường đại của hai chị em chinh phục, Mục Duy lấy điện thoại di động ra lục lọi một ít ảnh bản thân tùy tiện chụp hướng dẫn cho bọn họ một chút, kết quả Vinh Thanh Phong trực tiếp giật đi điện thoại trên tay, cùng Vinh Thanh Nhã không ngừng lục lọi từng cái.
Hai chị em lục lọi đến mấy tấm ảnh chụp, Tần Chi Tu vừa mới xuống lầu, Vinh Thanh Nhã vừa thấy liền vội vàng kêu hắn, “Chi Tu ca ca! Mau đến xem! Mục đại ca chụp ảnh anh hoà thuận vui vẻ mừng rỡ!”
Tần Chi Tu nghe tiếng đi qua, nhưng không đợi hắn cúi đầu, tầm mắt của hắn đã bị dẫn tới cửa sổ sát đất bên ngoài.
Xe Thân Đồ Mặc dừng lại ở ngoài cửa nhà trọ, Nguyễn Lân cùng Thân Đồ trước sau xuống xe, khôngbung dù, dầm mưa đi vài bước vào nhà, chiếc xe quay đầu chạy hướng gara dưới đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...