Nhà Trọ Cực Phẩm

Tuy rằng biết Đỗ Vi là người thân không thể chối bỏ trong sinh mệnh của Tần Chi Tu, cũng biết cô không có tư cách gì để nói đến chuyện tình cảm của hai người, nhưng cô… không có cách nào có thể đối diện với cô gái dễ dàng bán đứng Tần Chi Tu như vậy mà không chán ghét.

“... Mọi người nói chuyện tiếp, tôi đi trước nhé.” Hà Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười.

“Đứng lại!” Đỗ Vi đánh giá Hà Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới. Trong khoảng thời gian này cô vội vàng dựa theo tài nguyên của Tần Chi Tu mà mở rộng độ phủ sóng, gia tăng độ nổi tiếng, lại thấy cô gái này đã rời khỏi nhà trọ nên cũng không lo lắng đi tìm hiểu chuyện của cô gái này, không nghĩ tới Hà Nhạc Nhạc này lại âm hồn không tan như vậy!

“A Sửa! Vì sao cô ta lại ở chỗ này?”

“Hừ! cô ấy có tư cách ở trong này hơn so với cô đó.” Quý Tiết một tay đút vào túi, một tay ôm lấy Hà Nhạc Nhạc, “Chi Tu, cậu muốn tiếp tục ở trong này nghe người ta sai khiến hay là theo chúng tôi trở về?”

Tần Chi Tu lập tức từ trên ghế trang điểm đứng dậy, đi về phía Quý Tiết.

“Tần Chỉ Tu anh đứng lại! không được đi!”

“Hơi Hơi, xe mới đã được chuyển đến, là màu cam bản giới hạn, lúc nào em cũng có thể lấy, nếu không có chuyện gì khác thì về nhà sớm một chút. Còn thuốc của chú Đỗ anh đã nhờ người chuyển qua rồi, nếu còn cần gì nữa, lại gọi điện thoại cho anh.”

“anh!” Thái độ bình thản của Tần Chi Tu làm Đỗ Vi buồn chán, “Mua vài hộp thuốc lại nhờ người khác chuyển qua, ba tôi đối xử với anh tốt như vậy! Nếu như anh còn biết cảm ơn, đêm nay theo tôi về nhà đi!”

“Hơi Hơi! Tiểu Tu đã đi cùng mấy ngày rồi, hắn cũng có chuyện của bản thân mình, con đừng tùy hứng như vậy nữa.” Đỗ Hồng uyển chuyển trách mắng.


“Con tùy hứng? Con là vì muốn tốt cho hắn! Từ nhỏ hắn đã ngơ ngác! Bây giờ khó có được chút tiền, con sợ hắn ngốc nên sẽ bị một cô gái dâm tiện giả vờ giả vịt lừa gạt!” Đỗ Vi liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, vẻ mặt khó chịu.

“cô nói ai là cô gái dâm tiện?” Quý Tiết buông Hà Nhạc Nhạc ra, ánh mắt lợi hại bức người nhìn Đỗ Vi.

Đỗ Vi rụt lại một chút, cứng rắn trả lời, “Là ai trong lòng anh rõ ràng! Chỉ sợ còn có người lừa mình dối người, coi cái đồ đê tiện này là bảo bối! Hà Nhạc Nhạc, cô ở bên ngoài câu ba đáp bốn không biết xấu hổ, ba mẹ cô có biết không?”

“cô ──” bàn tay giơ cao lên.

“Quý Tiết!” Hà Nhạc Nhạc hô.

Quý Tiết khẽ cắn môi, căm giận thu tay lại, đang muốn nói với Tần Chi Tu gì đó, lại nghe thấy Hà Nhạc Nhạc ngả ngớn nở nụ cười.

“A... Đúng vậy, cô đã nói tôi am hiểu câu ba đáp bốn, giả vờ giả vịt, vậy cô còn hung dữ hét hắn như vậy?” Hà Nhạc Nhạc mỉm cười đi đến bên cạnh Tần Chi Tu, mềm mại đáng yêu xoa ngực hắn, coi như thay hắn sửa sang lại quần áo bình thường kèm theo vuốt ve thân thể hắn. “cô không biết cô hung dữ như vậy với nam nhân, nam nhân rất dễ dàng bị người khác cướp mất sao?”

Trái tim Quý Tiết đập mạnh nhìn dáng vẻ đáng yêu mềm mại khó thấy của cô.

“cô! A Sửa!”

“Dịu dàng chút!” Hà Nhạc Nhạc ôn nhu dạy dỗ, “Nếu như cô thật sự không biết quý trọng, tôi lúc nào cũng có thể cướp hắn đi nha!”

Sắc mặt Đỗ Vi thay đổi, xông lên ôm lấy cánh tay Tần Chi Tu kéo hắn qua một bên. “Cậu! A Sửa! Cậu xem đi! Đây mới là bộ mặt thật sự của cô ta! Kêu cô ta đi nhanh đi! Mình không muốn nhìn thấy cô ta nữa! Sau này cũng không cho cậu gặp lại cô ta!”

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, xoay người đi về phía cửa phòng.

“Đợi chút!” Tần Chi Tu vẫn luôn yên lặng không nói gì cuối cùng đã mở miệng. Rút cánh tay từ trong tay Đỗ Vi ra, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc Tần Chi Tu nhẹnhàng nở ra nụ cười ôn nhu, “không có mình ở đó, Đậu Đỏ sẽ ầm ỹ không có hai người ngủ.”

“A Sửa?”

“Nhạc Nhạc, các cậu ra ngoài chờ mình một chút được không?”

Quý Tiết và Hà Nhạc Nhạc nhìn nhau, lần lượt đi ra. Chỉ chốc lát sau, Tần Chi Tu cũng mở cửa phòng đi ra, thoải mái cười với hai người, “đi thôi, Đậu Đỏ đã đói bụng rồi.”


“... Ừ.” Hà Nhạc Nhạc mỉm cười, chỉ cần hắn vui vẻ, Đỗ Vi như thế nào cô khôngquan tâm.

Quý Tiết dừng bước chân, quay đầu nhìn trong phòng ── Đỗ Vi mặt xám như tro tàn.

“Tần! Chỉ! Tu!”

Cửa thang máy đóng lại trong nháy mắt, truyền đến tiếng hổn hển thét chói tai của Đỗ Vi.

“Cậu nói với Đỗ Vi cái gì vậy?” Quý Tiết hỏi.

“... không có gì.”

Quý Tiết khẽ nhíu mày, “Mình mặc kệ Đỗ Vi là người như thế nào đối với cậu, đây là một lần cuối cùng, nếu như cô ta dám nói năng lỗ mãng đối với Nhạc Nhạc, mình chắc chắn sẽ làm cho cô ta không thể sống yên ổn trong giới này nữa!”

“Quý Tiết...”

“sẽ không.” Tần Chi Tu đáp.

“Đúng rồi, dáng vẻ vừa nãy của em học từ ai vậy? Hử?” Quý Tiết khẽ nhéo cằm Hà Nhạc Nhạc, vẻ mặt khiêu khích.

Hà Nhạc Nhạc liếc hắn, “Học từ anh nha, Tiểu Quý Quý!”


“Tiểu, Tiểu Quý Quý?”

“Phụt...” Tần Chi Tu bật cười.

“Em kêu ai Tiểu Quý Quý? A? Em kêu ai Tiểu Quý Quý?”

“A! Đừng, đừng ồn ào! Ha ha... Tu! Cứu em!”

Ba người ở trong thang máy nhỏ hẹp đùa giỡn náo loạn, cho đến khi thang máy đến tầng trệt có người đi vào mới dừng lại.

Phóng viên và đám fan đã bị trợ lý và nhóm thợ trang điểm dẫn đi hướng khác, ba người Hà Nhạc Nhạc tính yên lặng theo vệ sỹ trực tiếp đi đến bãi đỗ xe dưới đất, nhưng mới ra khỏi thang máy đã thấy một đám phóng viên cầm máy ảnh từ thang máy bên cạnh đi đến, làm ba người giật mình vội vàng quay lại thang máy.

“Mau mau mau! Khách sạn Vinh ×! Kêu Tiểu Tôn lại đây! Vô nghĩa! Đương nhiên phải đi theo! Nguyễn Lân và giám đốc của Memory đang đánh nhau! anh còn muốn lên trang nhất hay không! Nhanh chút! Tôi đi tới khách sạn trước, gọi hắn trực tiếp tới tìm tôi!” một phóng viên vừa ôm máy ảnh vừa ôm điện thoại chạy vội qua.

Nguyễn Lân?

Quý Tiết lấy điện thoại cầm tay ra, Nguyễn Lân, Ngô Minh, trợ lý họ Chu của Nguyễn Lân cũng không gọi được. “Các cậu về trước đi, mình đi xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui