Lầu 7, tuy được gọi là lầu 7, nhưng thật ra đó chỉ là sân thượng, chẳng qua bốn phía và phần đỉnh của nơi này đều được bao bọc bằng những tấm kính thủy tinh trong suốt, bên trong là vô số các thiết bị tập thể hình, được dùng làm phòng tập thể thao của bọn họ.
“Chào buổi tối. Xin lỗi, khuya thế này còn quấy rầy cô nghỉ ngơi.”
Cửa thang máy vừa mở, Hà Nhạc Nhạc liền thấy Mục Duy – chủ lầu 6 – mỉm cười đứng ở cửa, cô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, “Chào Mục tiên sinh, tôi có thể làm gì cho anh?”
Vị Mục tiên sinh này hình như còn cao hơn cả Nguyễn Lân với Thân Đồ Mặc nữa, thân hình hoàn mỹ biến bộ đồ áo trắng quần đen bình thường mặc ra một huơng vị rất khác biệt rất gợi cảm… Điều kiện ngoại hình xuất xắc như thế này làm cho ngừoi khác rất áp lực, dễ sinh ra cảm giác ngăn cách, nhưng trông anh ta lại không giống như vậy. trên khuôn mặt thành thục nam tính lụ ra nụ cười rất thân thiết, mấy ngày nay, mỗi ngày anh ta đều ăn xong bữa sáng liền đi mất, hơn chính giờ tối mới trở về, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu kì quái gì, vẫn rất lịch sự với cô. Nếu bây giờ mở cuộc bình chọn chủ nhân tốt nhất ở đây, cô nhất định không chút do dự bầu cho anh ta.
“Không cần vội, cứ đi theo tôi đã.” Mục Duy nghiêng người mời Hà Nhạc Nhạc đi cùng anh ta đến khu nghỉ ngơi của phòng tập.”Mời ngồi. Uống trà? hay cà phê?”
“… Cám ơn Mục tiên sinh, tôi không cần, tôi sẽ pha giúp anh.” Trà? Đến bây giờ cô vẫn chưa hết sợ.
Hà Nhạc Nhạc đứng dậy pha trà, Mục Duy cũng không cản cô, chỉ cười cười, rồi từ trên bàn trà lấy ra một tập sách dày mang đến bức tường bằng thủy tinh.
Mấy phút sau, Hà Nhạc Nhạc bưng trà đi ra, không thấy Mục Duy trên sô pha, vừa quay đầu lại ── đập vào mắt là rất nhiều ảnh chụp.
“Mục tiên sinh, trà của anh.”
Mục Duy cầm bức ảnh cuối cùng trong tập sách dán lên tường, mới tiếp nhận ly trà, thản nhiên xem qua một lần tất cả ảnh chụp.
“Cô giúp tôi chọn một người trong số họ đi.”
Bảo cô chọn? Có ý gì? Cẩn thận quan sát những bức ảnh trên tường, trong mỗi tấm ảnh nhân vật chính đều là một cô gái trẻ, có khoảng mười mấy người, mỗi người đều được chụp ở nhiều góc độ khác nhau. Địa điểm chụp cũng không giống nhau, có người ở trên đường, có người trong thư viện, có người lại ở quán cà phê… Không có người naò nhìn thẳng về ống kính cả, chẳng lẽ những ảnh này đều là ảnh nghệ thuật sao?
Tuy rằng cô không có nhiều hiểu biết về chụp ảnh, nhưng dù là người thường cũng có thể cảm nhận đến, những người trong ảnh thoạt nhìn đều rất thoải mái, khuôn mặt hay khí chất cuả những cô gái này cũng không đặc biệt xuất xắc nhưng ở họ có một sức hút rất kỳ lạ…
Anh ta chắc là một nhiếp ảnh gia, chẳng lẽ anh ta đang tìm người mẫu ư? Hà Nhạc Nhạc nghĩ, “Muốn tôi chọn như thế nào?”
“Trực giác, chọn một người cô thích nhất.”
Hà Nhạc Nhạc cẩn thận nhìn nửa ngày, cuối cùng chọn một cô gái đang đọc sách trong thư viện── “Này.”
Mục Duy nhìn theo ngón tay cuả Hà Nhạc Nhạc, quan sát ảnh chụp thật lâu, cuối cùng uống một ngụm trà, rồi mới nghiêng người cười nhìn Hà Nhạc Nhạc.
“Cám ơn, vất vả cho cô rồi.”
“Không cần khách khí, còn cần tôi làm gì khác không?”
“Tạm thời không có, không làm phiền cô nữa. Ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon, Mục tiên sinh.”
Hà Nhạc Nhạc âm thầm thở ra, ổn định bước chân đi về phía thang máy. Tuy rằng Mục tiên sinh này thoạt nhìn rất lịch sự, nhưng cô cảm thấy… Vật hợp theo loài- những lời này vẫn luôn có đạo lý.
“A… Xin đợi chút.”
Tim cô khẽ run lên, Hà Nhạc Nhạc bất an xoay người.
“Ngại quá, không biết cô có thể giúp tôi một việc cấp bách nữa không.”
“… Mời nói.” Không biết có phải vì trong lòng có thành kiến hay không, bấy giờ nhìn thấy Mục Duy cười cô liền cảm thấy… Có chút đáng sợ.
“Chiều mai giúp tôi đi gặp vị tiểu thư này.” Mục Duy nhẹ chìa tay chỉ về phía ảnh chụp, đúng cô gái Hà Nhạc Nhạc vừa mới lựa chọn.
Sau khi để Hà Nhạc Nhạc xuống lầu, nụ cười thân thiết trên mặt Mục Duy mới dần dần biến mất, tùy ý lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác. Tắt đèn, nằm vào sô pha, những ánh sao trên đỉnh đầu tựa như ảo mộng. Mục Duy lôi ảnh chụp trong tay ra, mượn ánh sáng từ bầu trời nhìn kĩ lại.
“Tôn Hiểu Trang, sinh viên năm 3 đại học X, thích nhất là săn bắn và đến thư viện đọc sách.”
Khẽ giương khóe môi, tiện tay ném bức ảnh về phía bức tường, Mục Duy hình như nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn về phía thang máy.
Người quản lý này, có gì đó rất khác biệt… Mục Duy cẩn thận suy nghĩ, cũng không phát hiện ra khác biệt ở chỗ nào, đành phải đem vấn đề này tạm thời gác lại.
Sở dĩ tìm người quản lý này đến giúp mình tìm con mồi tiếp theo, đơn giản chính vì đặc tính “Nhà bên cô gái” của cô. Những cô gái như thế hầu hết các phương diện đều có vẻ rất bình thường, vì thế trong tâm họ luôn tồn tại sự tự ti cố hữu không bỏ được, vì thế họ sẽ có những đồng tình khi đưa ra lựa chọn, so với đàn ông, hay với những cô gái luôn tự tin càng thêm trung lập, chuẩn xác, trực giác của họ cũng thường rất chuẩn.
Anh luôn tin tưởng ảnh chụp có ma lực, có thể làm bộc lộ chân thực nhất hình dáng của một con người, mà nhiếp ảnh gia chính là ma thuật sư, có thể sử dụng máy ảnh để sáng tạo ra những thứ nhìn như chân thật lại như hư ảo.
Làm một nhiếp ảnh gia mới, sáng tạo trong công việc cuả anh chính là đem cái đẹp đánh vào thị giác, để làm được chuyện này sẽ không thể vì kinh nghiệm phong phú mà trở nên dễ dàng. Những đối tượng chụp ảnh bình thường của anh đều là những nhân vật nổi tiếng được nhiều nhiếp ảnh gia khác nhau chụp ảnh rồi, sớm đã nếm thử qua nhiều loại tạo hình, phong cách… Muốn sáng tạo ra những điểm không giống những người bình thường, cực kỳ tiêu hao linh cảm, mà anh cũng không thể chịu đựng việc bản thân chụp theo kiểu hình thức hóa, vì thế linh cảm đối với anh mà nói, là thứ quan trọng nhất trên đời này. Điều đáng mừng là, anh so với những người có linh cảm thường xuyên bị cạn kiệt mà hết thời kia khác nhau, anh có cách để kích thích linh cảm quay trở lại ── đó chính là yêu đương.
Trong ánh mắt hiện lên ánh sáng sắc bén như thợ săn, Mục Duy đứng dậy đi về thang máy. Nhưng lúc này anh ta không thể nào tưởng tượng được, người tự xưng là thợ săn bậc nhất như anh ta, sẽ có một ngày bị một cô gái thoạt nhìn như con thỏ con không gây được chút áp lực nào khắc chế hoàn toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...