Nghe được tên Lê Dĩ Quyền, cả người Hà Nhạc Nhạc run rẩy không thể khống chế, phản ứng thân thể rõ ràng như thế làm hai nam nhân đồng thời cảm thấy nguy hiểm nheo mắt lại.
“Lạnh hả?” Quý Tiết lên tiếng hỏi.
“Em, em đi toilet.” Hà Nhạc Nhạc vội vàng đứng dậy.
“Ngồi xuống.” Quý Tiết lạnh giọng nói.
Hà Nhạc Nhạc đứng ở giữa, tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt hai nam nhân làm cô đứng ngồi không yên, cô lại không có chỗ né tránh ── trốn? không, bản thân không phải quyết được thì né đi sao? Nếu như hai người bọn họ cô cũng không dám đối mặt, vậy khi ở trước mặt Thân Đồ Mặc cô vĩnh viễn cũng không có lực đánh trả.
Hít sâu một hơi, Hà Nhạc Nhạc ngồi xuống, từ trong tay Quý Tiết cầm lại chén thuốc, cái miệng nhỏ mộthơi uống xong.
Quý Tiết vẫn đứng ở trước người Nguyễn Lân, yên lặng nhìn cô uống xong chén thuốc mới nhận lấy để lên bàn trà, “Em biết Lê Dĩ Quyền sao? Vậy mà anh chưa từng nghe em nói?”
Hà Nhạc Nhạc đang suy nghĩ làm sao trả lời, nhưng trước khi trả lời, cô muốn biết, “Nguyễn… Sao anhbiết tôi quen Lê Dĩ Quyền?”
“…” Nguyễn Lân tránh né ánh mắt của Hà Nhạc Nhạc, đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống.
“Cậu theo dõi cô ấy?” Quý Tiết chất vấn nói.
Ánh mắt Nguyễn Lân liếc nhìn Quý Tiết, không trả lời, nhưng thái độ ngạo mạn khinh miệt không thể nghi ngờ.
“anh!”
Hà Nhạc Nhạc vội vàng kêu Quý Tiết bình tĩnh lại, nhìn nhìn hai nam nhân, Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, “Quý Tiết, em muốn… một mình tâm sự với Nguyễn Lân, được không?”
Quý Tiết dừng một chút, đứng lên. “Có việc gì gọi anh.”
“Ừ.”
Nhìn thấy Quý Tiết ra khỏi cửa phòng, thân thể Hà Nhạc Nhạc có chút thả lỏng, nhưng nhớ lại Nguyễn Lân vẫn còn bên cạnh, cô lại không khỏi hồi hộp và mê mang.
hắn…
Sau khi rời khỏi nhà trọ hắn cũng không có đến quấy rầy cuộc sống của cô, trừ lần trước bọn họ nghĩ cômang thai, hắn nói muốn mang cô về nhà hắn, hắn cũng không để ý đến cô nữa, điện thoại cũng khônggọi, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, vừa mở miệng đã nhắc tới L?
“Nguyễn tiên sinh ── ”
“Nguyễn tiên sinh? Có phải ở trong lòng em, từ đầu đến cuối anh vẫn chỉ là ‘Nguyễn tiên sinh’ thôi?”
Vẻ mặt của Nguyễn Lân làm trái tim Hà Nhạc Nhạc như bị người ta nắm lấy, bóp chặt, cô chưa nghĩ ra phải đối mặt với hắn như thế nào.
“Em tính đi theo Quý Tiết? Vì sao?”
Mỗi một vấn đề của hắn đều làm cho cô không thể trả lời, Hà Nhạc Nhạc nhắm hai mắt lại, thật lâu rồi mở to mắt, “Đó là chuyện của em.”
“Chuyện của em? Đây là câu trả lời của em sao?” Nguyễn Lân muốn nói lại thôi, giãy dụa, cuối cùng cười khổ một tiếng, “Vậy em muốn một mình tâm sự với tôi cái gì? Kêu tôi không cần theo dõi em nữa, không cần can thiệp vào chuyện của em hay là không cần xuất hiện trước mặt em?”
“… Nguyễn Lân.”
Hai tròng mắt Nguyễn Lân trong phút chốc sáng lên, vậy mà chỉ trong vài giây tiếp theo dưới lời nói cự tuyệt xa xăm của cô mà ảm đạm trở lại.
“Mặc kệ bây giờ cảm giác của anh đối với em là gì, em tin tưởng không bao lâu anh sẽ phát hiện, em không là gì cả. Em cũng không thích hợp với anh, anh chú ý hoặc đến thăm em, chính là lãng phí thời gian, để làm gì chứ?”
Làm gì?
“Đúng vậy, làm gì?” Nguyễn Lân cười nói, “Dáng vẻ của em cũng không đẹp, dáng người cũng khôngphải cực phẩm, vừa không làm nũng đáng yêu cũng không đủ tao nhã, dựa vào tài nghệ hình như trừ làm tốt việc nhà thì cũng không có gì khác, tại sao anh lại tự tìm mất mặt như thế chứ?”
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, khóe miệng tươi cười của Nguyễn Lân dần dần tắt, tiếng nói từ tính mê người vẫn kéo dài không ngừng.
“Tại sao anh lại ngày nhớ đêm mong em chứ, muốn gặp em lại sợ em trốn tôi, muốn ôm em lại sợ em khóc ── em cũng đã nói bản thân em không tính là cái gì cả… anh cần gì phải băn khoăn nhiều như thế chứ?”
Nguyễn Lân đứng lên, bước thẳng về phía Hà Nhạc Nhạc, hai tay đặt bên cạnh sô pha, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Em cho là theo Quý Tiết rồi, anh không làm được gì sao?”
không! không cần! Nguyễn Lân! Xin anh! Đừng như vậy, đừng giống như bọn họ! Xin anh, buông tha cho cô đi! Tình cảm như vậy, cô thật sự không thừa nhận nổi!
Trong lòng hò hét, Hà Nhạc Nhạc một câu cũng không nói nên lời.
“Đừng như vậy… không cần bá đạo như thế.” Gian nan nói ra lời cầu khẩn, cho dù biết rõ nói cũng vô dụng.
“… Bá đạo với em thôi.” Nguyễn Lân cúi đầu nói, lời còn chưa dứt liền đã thân thiết hôn lên nàng môi.
sự bá đạo đối với cô chiếm lấy não của hắn, tim của hắn, một chút đường sống cũng không lưu lại cho hắn, ý đồ muốn vứt bỏ cô từ đáy lòng làm cho hắn đau đến tê tâm liệt phế!
trên đời này còn có cô gái nào bá đạo hơn cô sao?
Chính cô đi vào trái tim của hắn, lại muốn hắn tránh ra ── cô không nói lý lẽ gì cả?
“Nguyễn Lân…” Hà Nhạc Nhạc cố sức né tránh môi của hắn, “Nguyễn tiên sinh!”
Nguyễn Lân khẽ run, ngay sau đó động tác lại kịch liệt hơn, đè lên thân thể của cô, giống như muốn chứng minh bản thân mình không phải bất lực như vậy, hung hăng hôn cô, xé rách quần áo cô!
“không, Quý Tiết! Quý Tiết!” Hà Nhạc Nhạc hô lớn.
Quý Tiết nghe tiếng liền vọt vào, không nói hai lời túm Nguyễn Lân đánh cho một đấm. Nguyễn Lân liếm liếm khoé miệng, lạnh lùng nhìn Quý Tiết, cởi áo khoác tây trang.
“Hai người ──” Hà Nhạc Nhạc lo lắng nhìn hai người xắn tay áo lên muốn đánh nhau, vừa định ngăn cản, trước mắt lại xuất hiện gương mặt tinh xảo động lòng người.
“Em không sao chứ?” Tần Chi Tu cởi áo khoác phủ thêm cho Hà Nhạc Nhạc.
“A Sửa, cậu kiên trì muốn tới đây là để gặp cô ta sao?” Phía sau Tần Chi Tu, vẻ mặt Đỗ Vi rất khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...