Vẫn mê man cho đến gần tối, Hà Nhạc Nhạc mới tỉnh lại trong phòng u ám, rèm cửa ở đầu giường mơ màng bay, phòng ngủ rộng rãi lạnh như băng, không khí lạnh lẽo.
Phòng đã được dọn qua, TV cũng đã tắt đi, dưới cái đèn ở đầu giường là một bộ quần áo chỉnh tề.
Người đáng giận cũng có chỗ đáng kính.
Sau khi thỏa mãn yêu cầu của hắn, Thân Đồ Mặc tuyệt đối được xưng là một ông chủ tốt.
Rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, sấy tóc, Hà Nhạc Nhạc kéo thân thể kiệt sức gọi điện lên trung tâm. Quản lý đã tan làm, Hà Nhạc Nhạc gọi điện qua, vừa mở miệng quản lý đã nói tổng giám đốc đãphân phó, nếu như cô cần lúc nào cũng có thể xin phép, tiền lương vẫn được tính.
A… lời đồn đãi cô có ‘bối cảnh’ rốt cuộc có thể thành thật rồi.
Đeo balo lên, thuận tay lấy điện thoại ra nhìn nhìn, trên di động có 4 cuộc gọi nhỡ, một cuộc là Lê Dĩ Quyền, một là Tần Chi Tu, còn có một dãy số xa lạ gọi 2 lần.
không tiếng động đi lướt qua đám nhân viên, Hà Nhạc Nhạc cầm điện thoại đi vào thang máy gọi lại. Dãy số xa lạ không người nhận, Hà Nhạc Nhạc nhìn thời gian, gọi cho Tần Chi Tu.
Đường dây bận.
Lúc nãy hình như nghe thấy TV đưa tin về hắn và Đỗ Vi? Hà Nhạc Nhạc vừa nghĩ vừa gọi lại cho Lê Dĩ Quyền, cuối cùng cũng gọi được.
“Ngại quá, di động đi làm để chế độ yên lặng nên quên xem. Có việc gì không ạ?”
“Bây giờ mới tan làm sao? Có cần tài xế hay không?”
“…” Đứng gần lan can, nhìn đường phố bên ngoài mặt kính, Hà Nhạc Nhạc yên lặng một hồi lâu.
“Vui vẻ?”
“L, anh thích em sao?”
“…” Lần này, đến lượt đối phương yên lặng.
“Hay là chỉ đơn thuần thích nghe em hát thôi?”
“Nếu như anh nói… Đều thích thì sao?”
L nói, thích cô. thì ra Linh Vũ nói là sự thật, thì ra trừ thân thể, bản thân cũng có nam nhân thích cô.
“Cảm ơn anh, L. Nhưng…”
“không sao, anh biết em có bạn trai. Yên tâm ── ”
“không, L, em muốn nói là, em không xứng với anh, bên cạnh anh có sự lựa chọn tốt hơn… đừng bỏ lỡ.”
Tắt điện thoại, Hà Nhạc Nhạc lẳng lặng nhìn cảnh đêm, sắc mặt như nước.
Cảnh đêm như vậy, có mưa phùn nữa thì càng đẹp hơn.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của cô, trên đường về nhà, hạt mưa phùn nhỏ vụn nhẹ rơi, cuối cùng mưa dần to lên, xối mạnh lên cửa kính xe, tất cả cảnh vật vặn vẹo bên ngoài cửa sổ, làm tầm mất của cô mơ hồ.
không ít hành khách trên xe thầm oán thán cơn mưa bất thình lình này, Hà Nhạc Nhạc nhìn chiếc ô hàng năm cô đều mang theo trong balo, nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa kính xe không ngừng run động.
Việc bản thân mong chờ có thể là điều khiến người khác chán ghét, việc bản thân chán ghét lại có thể khiến người khác hâm mộ.
… Linh Vũ, nếu như là cậu, cậu sẽ làm thế nào?
Tưởng tượng đến dáng vẻ của Linh Vũ, cô không khỏi cười khẽ một chút, chỉ sợ Linh Vũ sẽ lấy dao thiến hết cả đám bọn họ rồi sau đó đi tự thú.
Cúi đầu nhìn tay của mình ── không, cô tuyệt đối không muốn tổn thương đến thân thể của bọn họ, cômuốn làm cho bọn họ hối hận. Hối hận vì bọn họ đã ích kỷ, hối hận vì bọn họ đã tùy ý giẫm lên tôn nghiêm của người khác!
Miễn cưỡng đi vào cửa, cùng với ngọn đèn hiện ra trước mặt cô, còn có Lê Dĩ Quyền mặc một bộ quần áo màu lam đứng chờ cô.
“L?”
“Em… không sao chứ?”
“Em?” Hà Nhạc Nhạc cười cười, “Em không sao a! Em thì có chuyện gì chứ.”
Hà Nhạc Nhạc nghiêng người gấp dù lại, tránh né ánh mắt thân thiết của hắn.
Dừng ở một bên mặt của cô, Lê Dĩ Quyền không thể nào tươi cười giống như cô được. “Vậy em hát mộtcâu cho anh nghe đi, cái gì cũng được.”
“Bây giờ hả? Để lần sau đi, em… em hơi mệt, lên lầu trước. Trong nhà rất bừa bộn, nên không mời anhlên ngồi chơi được rồi.” Nghiêng người lướt qua hắn, Hà Nhạc Nhạc bước lên lầu.
“… Vui Vẻ.” Lê Dĩ Quyền một phen giữ chặt cánh tay cô, chân mày cô chứa ưu sầu làm cho hắn luôn rất lý trí cũng có chút hỗn loạn, biết rõ là không nên, nhưng hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô, cũng an ủi trái tim đau đớn của hắn.
Quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn nho nhã của hắn, đôi mắt phượng tràn đầy lo lắng ── cô có tài đức gì cơ chứ.
Lộ ra tươi cười thoải mái, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng mở miệng, “Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan nhỏ, trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở… Còn muốn hát nữa không?”
Lê Dĩ Quyền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không chớp mắt, chậm rãi buông tay, “Thời tiết lạnh, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ! Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
“Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan nhỏ, trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở.” Hà Nhạc Nhạc vừa hát, vừa nhẹ nhàng bước lên lầu, “một ngày ba lần, nhìn xem… hoa như thế nào, hoa lan vẫn như cũ, chưa từng… nở một lần.”
Tươi cười vẫn tồn tại trên mặt, nhưng tay cầm chìa khóa lại run rẩy không làm sao mở cửa được.
L… L, nếu như anh xuất hiện sớm một chút, xuất hiện sớm mấy tháng, có thể tất cả… đều không giống như bây giờ…
“Nếu như chúng ta gặp mặt sớm một chút, có phải em sẽ cho phép em khóc ở trong lòng anh hay không?” Lê Dĩ Quyền đứng ở phía sau Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói, trên mặt là vẻ hối hận và thống khổ.
hắn có cơ hội, chỉ cần hắn nguyện ý, trong 3 năm lúc nào hắn cũng có thể xuất hiện trước mặt cô, làm cho cô chấp nhận hắn, thích hắn, yêu hắn. hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm cô vào lòng khi cô khóc, mà không phải không thể làm gì đứng ở phía sau nhìn dáng vẻ gầy yếu đau khổ run rẩy!
Nhưng hắn không có. cô muốn hắn đừng bỏ lỡ, nhưng hắn đã bỏ qua 3 năm rồi, bây giờ nên làm gì đây?
“A…” Hà Nhạc Nhạc tươi cười sáng lạn xoay người, “Cái đó cũng không nhất định, thật ra, anh khôngphải món ăn hợp khẩu vị của em. A ── ”
Nhìn thấy cô che giấu, rõ ràng là rất yếu ớt lúc nào cũng có thể ngã xuống lại phải mạnh mẽ tươi cười, Lê Dĩ Quyền chỉ cảm thấy lý trí biến mất, trước khi kịp suy nghĩ, hắn đã bước nhanh tới ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn mạnh một hồi lâu.
Khi lý trí trở về, hắn vẫn như cũ không rời khỏi cánh môi mềm mại ấm áp của cô, ngược lại hôn càng mềm nhẹ hơn nữa.
Từ lúc đầu kháng cự cho đến khi thừa nhận, ôm lấy thân thể ấm áp kiên cố của hắn, Hà Nhạc Nhạc không thể kiềm chế được áy náy trong lòng.
Thực xin lỗi, Linh Vũ, thực xin lỗi, chỉ lúc này thôi, chỉ lúc này thôi, để cho mình trộm thêm một chút năng lượng.
không biết qua bao lâu, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng tìm về được sức lực đẩy Lê Dĩ Quyền ra, “Chúng ta… Vẫn nên đừng gặp lại nữa.”
Hốt hoảng mở cửa vào nhà, Hà Nhạc Nhạc tựa vào cửa phòng cười khổ.
Thực xin lỗi, là cô xin hắn không buông tay cô, bây giờ lại…
Vì thế mới nói, người giống như cô, gặp những chuyện như vậy cũng xứng đáng!
“.... tiếng chuông điện thoại vang lên…” là Tần Chi Tu gọi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...