Bắc Đại, phòng 518, học phần chung của khoa Triết học.
Trong giảng đường có sức chứa bốn trăm hai mươi tám người không còn một chỗ trống.
Từ sau khi Bách Ngưng đến Bắc Đại, học phần chung ít được chú ý của khoa Triết học đã trở thành học phần hấp dẫn nhất.
"Trong cuốn Phaedo, Platon đã có sự nghiên cứu thảo luận và phân tích về sự sống và cái chết như thế này.
Có tổng cộng ba quan điểm.
Sinh ra để chết đi, linh hồn là bất tử, thuyết tiến hóa linh hồn."
"Triết học thật sự, chính là học hỏi từ cái chết, học tập trạng thái của cái chết, cho nên suốt cuộc đời của một nhà triết học đều đang theo đuổi sự tử vong, theo đuổi sự thoát li linh hồn, tồn tại độc lập."
Giọng của người phụ nữ bình ổn lại lạnh lùng, tựa như dòng suối trong chảy róc rách giữa khe núi, thấm vào lòng người.
Áo sơ mi lụa trắng rộng rãi trên cơ thể phác họa dáng người xinh đẹp làm nảy sinh loại mỹ cảm như ẩn như hiện.
Quần tây ống đứng không một nếp nhăn ôm lấy đôi chân dài.
Một đôi giày trắng sạch sẽ, không có quá nhiều họa tiết trang trí.
Đôi giày và cổ tay lộ ra ngoài của cô trắng đến mức như có thể phản quang.
Đặc biệt là đôi mắt cá chân kia, hệt như những bộ xương được trưng bày trong phòng mỹ thuật.
Người phụ nữ trước mắt không chỉ đẹp một cách sắc sảo, mà cả người trông cũng rất sạch sẽ, tinh tươm.
Tóc đuôi ngựa buộc lỏng rũ xuống phía sau lưng, phần đuôi hơi cong lên khiến cho người đẹp trông càng chững chạc.
Dưới chiếc mắt kính gọng tròn màu đen kia là một đôi mắt có thần nhưng lại dịu dàng, nhìn đám con trai con gái trẻ tuổi ngồi phía dưới, sóng mắt bình tĩnh.
Sinh viên mỗi lần lên lớp, chỉ cần đối diện với đôi mắt của Bách Ngưng thì đều luôn cảm thấy giáo sư Bách nhìn mình bằng một ánh mắt rất dịu dàng.
Giống như một dòng suối trong chảy hiền hòa giữa nơi thung lũng vắng vẻ.
Khiến cho tâm trạng bực bội vì cái nóng mùa hè của các sinh viên cũng có thể bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Mỹ nhân khí chất như lan, sóng mắt như suối.
Từ sau khi Bách Ngưng đến Bắc Đại, cuộc bỏ phiếu "Hoa khôi giảng đường Bắc Đại" được chú ý nhất những năm qua lại bị "Giáo sư được chào đón nhất Bắc Đại" hất cẳng.
Trong một đám những giảng viên lớn tuổi, tóc tai lưa thưa thì một người đeo kính gọng tròn, nhẹ nhàng hoạt bát, ngũ quan tinh xảo, khí chất dịu dàng như Bách Ngưng chính là một sự tồn tại khiến cho người ta kinh diễm.
Giọng nói của Bách Ngưng vang lên: "Suốt cuộc đời của nhà triết học luôn chuẩn bị cho cái chết."
Trong đám người, không biết nữ sinh nào kêu lớn một tiếng: "Giáo sư Bách, hôm nay là Lễ Tình Nhân.
Hôm nay chúng ta không muốn nghe về sự sống cái chết gì đó trong triết học đâu.
Cô nói cho chúng em về tình yêu trong triết học đi!"
Bách Ngưng nhìn về phía giọng nói của nữ sinh truyền đến.
Ánh mắt bình tĩnh, vẫn dịu dàng như cũ.
Không nhìn ra được bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào.
Thẩm Vy có chút lo lắng, có phải lời đề nghị của mình không ổn không? Dù sao mỗi lần giáo sư Bắc Đại đứng lớp đều sẽ nghiêm túc soạn bài mà.
Giáo sư Bách có tức giận không nhỉ?
Người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh giật giật góc áo của Thẩm Vy, nhỏ giọng phấn khích nói: "Vy Vy à, cô Bách đang nhìn cậu kìa.
Cậu đỉnh lắm!"
Thật ra, trong lòng Thẩm Vy rất hoảng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói: "Cô Bách quen biết mình đó, cái này là chuyện nhỏ thôi."
Thẩm Vy nói cũng không sai, dù sao chỉ cần Bách Ngưng mở một học phần thì bản thân sẽ đăng kí một học phần, lúc không giành được suất thì ra giá cao để đổi học phần, học lớp của Bách Ngưng.
Tiếng xôn xao lần lượt vang lên trong phòng học, nhưng chủ yếu đều là đám con gái can đảm.
Trong đó có một người nổi bật nhất: "Đúng đó, cô à, hôm nay là Lễ Tình Nhân đó! Em đã từ chối buổi hẹn hò với bạn trai để đến xem cô mà."
"Ha ha ha ha, tình yêu thật sự chính là thế này nè."
Bách Ngưng vuốt cằm, đẩy mắt kính, nói: "Vậy cũng được, chúng ta sẽ nói về tình yêu trong triết học nhé.
Thật ra, cho dù hôm nay không nhắc đến thì sau này chúng ta cũng sẽ nói đến phạm trù tình yêu này.
Lời đề nghị của bạn học này vừa đưa ra rất phù hợp với bầu không khí của ngày hôm nay."
Bách Ngưng nói xong, còn cố ý gật đầu ra hiệu với Thẩm Vy.
Cô mỉm cười, giống như hải đường gặp được gió xuân, tâm hồn phiêu đãng.
Hóa ra trên thế giới này thật sự có một người dịu dàng như vậy.
Thẩm Vy chỉ nghe thấy người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh nhỏ giọng, phấn khích nói một câu: "Cô Bách chính là người tình trong mộng của mình đó!"
Thẩm Vy quay đầu nhìn về phía người bạn cùng phòng.
Ánh mắt như đang muốn nói cậu thật sự là cầm thú.
Bách Ngưng đứng trên bục giảng, hơi ngẩng đầu lên, hỏi: "Vậy, các em hi vọng người kia yêu tâm hồn của mình hay là yêu vẻ ngoài của mình?"
Bên dưới háo hức muốn được phát biểu.
"Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là yêu tâm hồn của em rồi!"
"Tâm hồn! Con người rồi có ngày sẽ già đi, không có ai có thể trẻ đẹp mãi được.
Nếu như người kia chỉ vì cô không còn trẻ mà không yêu cô nữa thì cái này sao có thể xem là tình yêu chứ?"
"Cả hai, yêu cả vẻ ngoài lẫn tâm hồn của em."
"Vẻ ngoài, bởi vì em là một mỹ nữ."
"Ha ha ha, cười xỉu."
Bách Ngưng cũng mỉm cười, chờ sau khi giọng nói của các sinh viên nhỏ dần, cô mới nói tiếp: "Tôi tin phần lớn các bạn học đều hi vọng nửa còn lại yêu tâm hồn, nội tại của mình."
"Theo đuổi sự hòa hợp về tâm hồn và tình yêu thuần khiết về mặt tinh thần một cách lí tính.
Từ rất lâu về trước ở Hi Lạp cổ đại, đã có một nhà triết học hướng tới kiểu tình yêu như thế này.
Tình yêu kiểu Platon."
Thẩm Vy nhỏ giọng, cười nói với bạn cùng phòng: "Mình biết ngay mà, giáo sư Bách nhất định sẽ nhắc đến Platon, xứng đáng là người hâm mộ số một."
Bách Ngưng cố ý dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Vậy điều mà các bạn hướng đến, có phải là tình yêu kiểu Platon không?"
Sinh viên trong lớp đột nhiên không còn sôi nổi nữa, dường như tất cả mọi người đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Dần dần, bầu không khí thảo luận lại đi lên.
Tất cả mọi người đều đứng lên nói một chút về cái nhìn của bản thân.
Một cô gái đeo kính nói: "Đương nhiên rồi ạ, em chắc chắn muốn tìm một người yêu tâm hồn hơn là vẻ ngoài của em.
Nhưng em thấy điều này quá lí tưởng hóa rồi.
Những điều như tri kỉ này rất khó gặp.
Tuy nhiên, chắc chắn em cũng hi vọng bản thân sẽ gặp được người như vậy trong tương lai."
Một chàng trai vô cùng tuấn tú đứng lên, nói: "Đúng vậy, em cũng có suy nghĩ như vậy.
Mang theo hi vọng nhưng lại không cảm thấy chắc chắn sẽ thực hiện được.
Em cảm thấy yêu tâm hồn của một người, so với yêu vẻ ngoài của người đó sẽ càng lâu bền, càng khó rời bỏ hơn.
Hơn nữa, càng mang nhiều ý nghĩa hơn."
Một cô gái xinh đẹp cao gầy cột tóc đuôi ngựa, mặc đồ bóng đá đứng lên, gương mặt thản nhiên lại kiêu ngạo, nói: "Em và bạn gái của em là bị tâm hồn của đối phương hấp dẫn đó."
Cô ấy hơi cúi đầu, nhìn về phía trước nhếch miệng, sau đó cười hì hì vỗ vỗ đầu cô gái đeo kính ngồi trước mặt mình.
Mặt của cô gái đeo kính đỏ như quả táo.
"Đỉnh luôn!"
"Má ơi! Có bạn gái luôn!"
"Khóc xỉu! Đây không phải là hoa khôi Viện Khoa học - Công nghệ sao? Come out trước mặt mọi người luôn!"
"Đm! Trâu bò ghê! Lại còn come out ngay lớp triết học của cô Bách Ngưng nữa chứ.
Đúng là tấm gương của tụi mình!"
Bách Ngưng cũng có chút ngạc nhiên, không kiềm lòng được nhìn thêm vài lần.
Tiếng nói truyền đến nhiều nhất chính là: "Come out trước mặt mọi người đúng là trâu bò." Còn có: "Xinh đẹp như vậy, đáng tiếc lại là đồng tính."
Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về một phía, nhưng phần lớn đều là ánh mắt soi mói.
Nếu nói là tò mò thì cũng không đến mức tò mò như vậy.
Dù sao chuyện này ở ngoài xã hội cũng không hiếm thấy.
Nhưng so với phần lớn mọi người thì dù sao cũng là sự tồn tại thiểu số.
Huống chi là tình yêu giữa đàn chị và đàn em.
Cộng thêm đây chính là bông hoa hiếm hoi trong Viện Khoa học - Công nghệ có tỉ lệ nam nữ vô cùng chênh lệch.
Tặc Lục chơi bóng rổ, cũng có thể xem như là một nhân vật có tiếng tăm ở Bắc Đại.
Cứ thế hấp dẫn sự chú ý của phần lớn mọi người.
Bách Ngưng nói tiếp: "Thật ra thời kỳ cận đại có một vài học giả cho rằng, tình yêu kiểu Platon là đang nói về tình yêu đồng giới.
Quá trình của tình yêu đồng giới là quá trình hòa hợp về tâm hồn và tinh thần thay vì hòa hợp về thể xác.
Đây chính là nguyên nhân Platon nghiêng về phía tình yêu đồng giới."
"Platon tin rằng tình yêu thật sự là một thứ tình cảm kiên trì, bền bỉ, mà chỉ có duy nhất thời gian mới là có thể khảo nghiệm được.
Chỉ có duy nhất tình yêu siêu phàm thoát tục, mới có thể vượt qua được sự khảo nghiệm của thời gian."
Khi Bách Ngưng nhắc đến tình yêu đồng giới, sức chú ý của mọi người đều chuyển sang người cô.
Phút chốc, mọi người điên cuồng, xôn xao như cá mập ngửi thấy mùi máu.
Đặc biệt là các sinh viên nữ ở đây.
Một sinh viên nữ nói lớn: "Cô Bách, vậy cô có thể chấp nhận tình yêu đồng giới không?"
"Má ơi! Người chị em này đang nói thay lời của tôi đó!"
"Quá trời đỉnh, quá trời đỉnh rồi."
"Nhưng như vậy không tốt lắm đâu nhỉ? Tôi cảm thấy như vậy hơi thiếu tôn trọng rồi đó."
Sau khi nghe xong câu hỏi này, Bách Ngưng hơi ngạc nhiên, không phải vì câu hỏi này khó trả lời.
Nhìn thấy Bách Ngưng không trả lời, sinh viên nữ vừa đặt câu hỏi lúc nãy có chút sợ hãi.
Câu hỏi lúc nãy của mình hình như có chút thiếu tôn trọng rồi, sẽ không để lại ấn tượng xấu cho giáo sư chứ?"
Chỉ thấy Bách Ngưng mỉm cười với mọi người, dùng giọng điệu bình đẳng hỏi thăm ý kiến của mọi người: "Về câu hỏi này, tôi sẽ nói ra quan điểm của tôi trong tiết học tiếp theo, được không?"
Mọi người đồng thanh nói lớn: "Được ạ!"
Bách Ngưng bước xuống bục giảng, ngẩng đầu nhìn đám sinh viên, nói: "Nhưng tôi cho rằng, thật ra linh hồn cũng sẽ thay đổi.
Nội tâm của mỗi người đều đang âm thầm thay đổi theo thời gian."
"Cho nên trong quan điểm của tôi về tình yêu, không ai có thể mãi mãi yêu nội tại của một người."
Vừa dứt lời, cả hội trường im phăng phắc.
Lúc này, một chiến sĩ quả cảm giơ tay lên, dũng cảm như vẫn có chút nhút nhác hỏi: "Cô Bách, đừng nói là cô chưa bao giờ yêu đương nhé?"
Bách Ngưng lắc đầu, dường như không hề cảm thấy chuyện này nói ra có gì đáng kinh ngạc.
Cô mang theo nụ cười thản nhiên và giọng điệu vô cùng ung dung, nói: "Không có."
Dứt lời, cả hội trường xôn xao.
Trời ạ!
Mặc dù Bách Ngưng trông hoàn toàn không giống một giáo sư ba mươi ba tuổi, nhưng thật sự là một người đã ba mươi ba tuổi rồi nhưng chưa một lần yêu ai.
Giờ phút này, giảng đường biến thành một hiện trường tỏ tình cỡ lớn.
Một sinh viên nam kêu lên: "Giáo sư Bách, vậy cô xem em có cơ hội không? Em định học liên thông lên thạc sĩ.
Nếu như em có cơ hội thì em có thể học bằng thạc sĩ Triết học vì cô."
Sau đó, chủ đề lập tức lệch hướng.
"Cô Bách, năm sau em chuyển nhà đến kế bên Thanh Hoa á! Cô có cần hộ khẩu Bắc Kinh không? Em là dân Bắc Kinh nè, có xe, có nhà!"
"Cô Bách, nhìn qua đây đi, nhà em ba đời là Kim Thiền Thế Gia* đây!"
*Ý nói mấy người đỉa mà đòi đeo chân hạc á.
"Ha ha ha, cái Kim Thiền Thế Gia kia làm tôi cười chết mất."
Một sinh viên nữ trực tiếp đứng lên, vẫy tay về phía Bách Ngưng, to gan tỏ tình: "Cô Bách, nếu như bây giờ cô gật đầu, em sẽ lập tức đá bay bạn trai của em, vì cô mà cong thành 360 độ luôn."
Một sinh viên nam nhìn biển lớn dậy sóng ở chỗ này, có thể so sánh với một buổi concert, líu lưỡi hỏi: "Lý Hiệp, cô Bách của khoa Triết học mấy cậu lúc dạy học đều open như vậy sao?"
Lý Hiệp nhìn chằm chằm Bách Ngưng, ngay cả mắt cũng không nỡ chớp một cái, chỉ trả lời đứa bạn của mình một chữ: "Ừa."
Vương Thân vỗ vào vai Lý Hiệp một cái, sau đó hai tay xoa đầu và cằm của cậu, nói: "Móa, thằng nhóc cậu trúng tà rồi à?"
Lý Hiệp: "Ừa, trúng rồi."
Vương Thân: "..."
Bách Ngưng lại một lần nữa bước lên bục giảng, nói tiếp: "Tôi không tin trên thế giới có có tình yêu vĩnh hằng.
Tôi có thể trả lời câu hỏi trước đó rồi."
Cả đám nín thở tập trung.
"Tôi nghĩ cả đời này có lẽ tôi cũng sẽ không bao giờ yêu đương, kết hôn, sinh con đâu."
Cả hội trường xôn xao.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ
Một ngày nào đó, Lý Hiệp nhìn thấy chị hai và giáo sư của mình đang ôm hôn nhau nhiệt tình ở góc khuất nơi vườn hoa phía sau, đột nhiên nghĩ đến ngày nào đó trên lớp, có một người phụ nữ từng thề thốt nói bản thân sẽ không yêu đương, không kết hôn, không sinh con.
Quả thật "quả báo" sẽ đến trễ, nhưng mãi mãi không vắng mặt.
- ---------
Ngày đặc biệt nên biến cho nó càng thêm đặc biệt nà.
Chúc mừng sinh nhật đứa con thứ ba ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...