Nhà Trẻ Hoàng Gia

Edit: A Phong BT

Beta: A Tử

Tiêu Tử Y sửng sốt một lát, không nghĩ
tới Tiêu Trạm làm sao có thể chạy đến trong phòng của nàng ngủ. Huống hồ vừa rồi Nhược Trúc và Như Lan cũng không có nói câu nào, hiển nhiên
tiểu bảo bối này là lén lút vào đây.

Chính là một mình hắn vào bằng cách nào?

Lúc nàng lần đầu tiên thấy Tiêu Trạm hắn cũng nói là lén đi vào, nhưng là trên thực tế Nhược Trúc các nàng cũng
biết, chỉ có điều không có để ý hắn mà thôi. Bây giờ là đêm khuya, là
lúc quân lính trong cung tuần tra nghiêm mật nhất, hắn sao có thể một
mình vào đây?

“Tiểu Tử, ngươi đã về rồi!” Lúc Tiêu Kỳ
còn đang thắc mắt, ngoài cửa sổ trên xà ngang xuất hiện một người đang
treo lơ lững, dùng loại phương thức này xuất hiện trước mặt người khác
ngoại trừ Kì Mặc không còn người nào khác.

“Ngươi đem hắn tới?” Tiêu Tử Y đi đến
bên người Tiêu Trạm, thấy hắn ngủ được cực kỳ không an ổn, trên mặt đáng yêu lại còn có vệt nước mắt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” đồng tử Tiêu Tử Y co rụt lại, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng hỏi.

Kì Mặc xoay người từ ngoài cửa sổ trở
mình tiến đến, ngáp một cái nói ra: “Ta đi ngang qua Vị Ương Cung, phát

hiện tiểu bất điểm này đang tính toàn bò qua tường rất nguy hiểm. Vừa
hỏi hắn là muốn tới gặp ngươi, cho nên tiện đường đem hắn đem tới thôi!”

Lông mi thanh tú củaTiêu Tử Y có chút nhíu lại, “Ngươi là ở trước mặt hắn hiện thân sao? Ngươi không sợ tiết lộ hành tung sao?”

Trên mặt Kì Mặc đang cười cười đột nhiên thay một loại thần sắc lãnh đạm, thản nhiên nói: “Ta thắc mắc hắn đã
xảy ra chuyện gì, cho nên cố ý lúc đem hắn tới, chạy về Vị Ương Cung
Chiêu Dương điện nghe ngóng ở góc tường. Giống như, tên tiểu tử này
cũng không có đem chuyện ngươi có thể nói chuyện nói cho lão thái bà
Hoàng Hậu kia, bị hoàng hậu nói vài câu gạt ngang, kết quả bị hung hăng mắng cho một trận. Hắn liền nói ngươi biết nói chuyện cũng không nói
với hắn, lần này như thế nào lại nói chuyện?

“Cái gì?” Tiêu Tử Y khẽ run hạ xuống,
tầm mắt chuyển tới trên người Tiêu Trạm đang ngủ say trên giường, một
câu đều nói không được.

Mà lời nói của Kì Mặc còn đang liên tục
không ngừng truyền đến : “Tiểu Tử, ngươi trước kia là rất ranh mãnh cổ
quái, thích trêu cợt người, chính là ngươi một mực tin tưởng vững chắc người khác. Chính là ngươi bây giờ làm cho ta cảm giác chính là không
tin bất luận kẻ nào, ngay cả ta cũng không tin, liền hắn cũng không tin. Tiểu Tử, ngươi mới ở trong cung này có một vài tháng, đi học biết những thứ cong cong thẳng thẳng này, lại tiếp tục, ngươi sẽ biến thành một
người rất đáng thương.”

Tiêu Tử Y ngồi xổm người xuống, thân thủ nhẹ nhàng lau đi lệ trên mặt Tiêu Trạm.”Ta rất đáng thương sao?” Tiêu
Tử Y thì thào nói ra. Nàng còn sống cũng không vui mừng, cái này nàng
biết rõ. Bởi vì nàng không có mục tiêu, nàng nhìn không thấy tương lai.


Nàng nhìn thấy chỉ là một mảnh đen tối, sắp đem nàng bao phủ đi vào bóng tối kia.

Mà Trạm Nhi là ánh sáng duy nhất nàng thấy trong bóng tối, nàng thậm chí ngay cả hắn đều không muốn tin tưởng sao?

“Ách, Tiểu Tử, ta nói có hơi nặng nề một chút, một mình ngươi ở trong cung mất đi trí nhớ cũng không dễ dàng. Sư huynh ta hôm nay đụng phải điểm phiền lòng, đầy mình bực tức, chớ để ý
a!” Kì Mặc thấy Tiêu Tử Y tâm tình suy sụp, mới cảm giác lời mình nói
giống như vô cớ gây sự. Nàng mới nói một câu, hắn trả lời nhiều câu như
vậy, hơn nữa lại ra vẻ nói không đầu không đuôi. Nàng chẳng qua là lo
lắng an nguy của hắn, mà hắn ngược lại nói vài cái không nên.

Tiêu Tử Y mỉm cười, nhìn dáng vẻ Kì Mặc
thở phì phì, cười nhạo nói: “Vừa rồi những lời kia nói cũng không phải
ta đi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Kì Mặc hai tay vòng ngực, ngửa đầu nhìn
trời, hời hợt nói: “Không có gì, vừa rồi trong cung đụng phải một người
gặp trước kia mà thôi.”

Tiêu Tử Y cẩn thận mà đánh giá trên dưới Kì Mặc, phát hiện hắn cảm nhận được tầm mắt của nàng, đem tay phải của
hắn hướng trong ngực rụt rụt. Nhưng mà vẫn không chạy khỏi con mắt của
Tiêu Tử Y “Hừ hừ, ngươi cư nhiên bị người ta cắt bị thương cổ tay?”

“Không! Không phải cắt làm bị thương!
Chỉ là rách ống tay áo mà thôi!” Kì Mặc liền giống như bị dẫm ở đuôi

mèo, nổi trận lôi đình, chủ động vươn tay ra cho nàng xem.

“A a, chỉ là rách ống tay áo a!” Tiêu Tử Y ngồi ở bên giường, cho Tiêu Trạm đắp kín mền, thản nhiên nói.

Kì Mặc ngẩn ngơ, liếc mắt buồn bực nói:
“Lão Thiên, ngươi như thế nào lại nhìn qua. Ta cư nhiên còn đần như
vậy, bị ngươi đùa giỡn xoay quanh.”

“Là ai?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Võ công
của Kì Mặc cao như vậy, cư nhiên còn có thể bị người phát hiện hành
tung hơn nữa còn làm rách ống tay áo, tình huống hẳn là rất nghiêm
trọng.

Bất quá giống như không có khiến cho cấm vệ trong nội cung chú ý, bằng không lúc này hẳn là đã sớm cấp tốc chạy đi . Nhưng mà như thế ngược lại càng kỳ quái, chẳng lẽ trong nội cung
ngoại trừ thị vệ sẽ ngăn lại người lạ, còn có trộm vào hoàng cung tàn
sát lẫn nhau?

“Tiểu Tử! Chính là một người a! Bị ngươi chỉnh cực kỳ thảm . . . . . . Tính, hay là không nói ha.” Kì Mặc câu
chuyện vừa chuyển, móc ra một cái trâm cài tóc nói, “Đây là kim trâm cải tạo lại, bên trong chính là bột phấn có thể giải độc dược thông thường, dùng lượng tuỳ theo số độc phấn mà định ra. Bất quá có một vài độc
không thể giải.”

Tiêu Tử Y nhíu mày, đứng dậy đi đến
trước mặt hắn tiếp nhận kim trâm cầm trong tay nhìn kỹ. Phát hiện làm
công cực kỳ tinh mỹ, nếu như không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện chỗ
nối ở giữa trâm cài tốc, lấy tay sờ lên mới có cảm giác.

“Ngươi làm?” Tiêu Tử Y cũng không còn truy cứu thủ đoạn nói sang chuyện khác của hắn, cười hỏi.

“Hắc hắc, không sai a!” Kì Mặc cười hì
hì chỉ vào đầu Phượng Hoàng “Nhìn theo con mắt mà nói…, từ trong miệng

Phượng Hoàng sẽ nghiêng đổ ra thuốc bột. Khép lại phần miệng liền mở ra
cơ quan. Máu bên trong chỉ dùng nước cánh hoa làm, bình thường còn có
thể phát ra hương khí. Muốn thay đổi thì tìm ta là tốt rồi. Bất quá Tiểu Tử, ngươi nói cái này có thể làm gì?”

Tiêu Tử Y đem trâm cài tóc nắm trong tay, ngẩng đầu lên cười nói: “Chơi vui thôi.”

“Chơi. . . . . . vui thôi?” Kì Mặc nghe
được thiếu chút nữa là thổ huyết. Lại còn nói chơi vui thôi! Hắn rõ ràng liền vì lý do của nàng mà làm vội 10 ngày đêm, hắn không sống nữa!

Tiêu Tử Y nhún nhún vai, thật ra nàng là muốn tùy thân thuận tiện mang theo thuốc bột giải độc, cơ quan này chỉ
do muốn chơi đùa một chút nên mới nhờ làm.”Trạm Nhi làm sao bây giờ? Hắn không thể ngủ chỗ này của ta a!” Tiêu Tử Y mặt mũi tràn đầy lo lắng,
không để lại dấu vết nơi mở ra. Xác thực nàng hiện tại so với lo lắng
Tiêu Trạm, nàng lại không đành lòng đem hắn đánh thức, hắn nhất định là
thật vất vả mới ngủ. Nhưng mà nếu như ngủ ở chỗ nàng lúc này, buổi sáng
ngày mai nàng làm sao giải thích với bọn Nhược Trúc đây?

“Quên đi, ta đem hắn đưa trở về a.” Kì
Mặc đi đến bên giường phấp một cái vào huyện ngủ của Tiêu trạm, sau đem
hắn ôm lấy.”Không cần lo lắng cho ta tìm không thấy nơi, yên tâm, kỳ
thật ta ở trong nội cung vài ngày nay. Này, kỳ thật Vị Ương Cung ngự
trù làm đồ ăn so với Trường Nhạc cung ăn ngon hơn.”

“. . . . . .” Tiêu Tử Y im lặng, cảnh vệ trong nội cung tình trạng rõ ràng kém đến nổi loại này sao? Đây chính
là sơ sót tới hơn một người lớn a!

“Làm gì biểu lộ gì vậy? Không tin sư huynh của ngươi ta sao?” Kì Mặc trừng lớn hai mắt, khó chịu mà hỏi.

“Thật sự. . . . . . Không phải làm thái giám chứ?”

“. . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận