Tiêu Tử y bỗng dưng bị hắn hù cho sững sờ, sau đó cười nhạo nói, “Được rồi, cái người khác này là ai hả?’
Đàm Nguyệt Ly không đáp, mà ngược lại cứ nhìn kỹ sắc mặt Tiêu Tử Y, mãi sau mới mở miệng bảo, “Cô không tin !’
Hắn dùng chính giọng khẳng định để nói chứ không phải hỏi.
Tiêu Tử Y hầu như không coi là chuyện quan trọng, nam nhân này ngày thường thì cứ cười toe toét với nàng, chẳng có lúc nào đứng đắn cả. Hôm nay biết đâu lại bịp bợm cái gì đó đây! Vì thế nàng nhún nhún vai vô tình nói ra, “Chính anh cũng biết rồi đó, không cần ta lập lại nữ ha/’
Mắt Đàm Nguyệt Ly vẫn chưa rời khỏi nàng, lấy cái giọng lạnh băng nói, “Công chúa, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên tại hạ gặp cô, có biểu lộ cái gì không?”
Tay Tiêu Tử Y lật chậm quyển nhật ký, bỗng chốc không nói ra được lời nào.
Nàng sao lại quên được chứ? Có lẽ là từ trước yến tiệc Hải Đường kia rồi, lúc Đàm Nguyệt nhìn thấy nàng lần đầu tiên, trông bộ dạng như thấy quỷ vậy đó.
“Vậy sao? Ta ngược lại đã quên cả rồi, có phải anh rất kinh hãi hay không?” Tiêu Tử Y tiếp tục lật nhật ký, vừa cười vừa nói. Sao vô duyên vô cớ lại nhắc tới chuyện này chứ? Đang ở chung với hắn lâu như vậy, hắn chẳng nói câu nào, sao hôm nay lại nhắc tới nhỉ?
Đàm Nguyệt Li kéo ghế ở chỗ khác tới, tiếng chân ghế cọ xuống sàn kêu chói tai, vang vọng khắp lớp học.
Tiêu Tử Y bất chợt cau đôi mày thanh tú lại, trong lòng thấy bực bội và bất an vô cùng.
Chắc không đâu, người đàn ông này cũng chỉ cố phô trương thanh thế thôi, biết đâu chừng hắn lại đang chơi trò khác đây?
Đàm Nguyệt Ly đặt ghế xuống cẩn thận rồi ngồi xuống trước mặt Tiêu Tử y, khép quạt đánh “páp” một cái, dùng cán quạt gỗ nhẹ lên mặt bàn, nói nhỏ, “Kfy thật lúc ấy tại hạ rất kinh ngạc đó, nhất là tướng mạo công chúa”
“Tướng mạo à?” Móng tay Tiêu Tử Y gãi trên trang giấy, hạ thấp giọng nói, đồng thời lại cúi đầu thấp hơn,. Tuy nàng không tin tướng số gì đó, nhưng lại biết rõ chuyện xem bói cổ xưa rõ ràng hay không. Chả lẽ Đàm nguyệt Ly là vừa thấy thì đã nhìn ra nàng là xuyên không đó sao?
Chắc không đâu, nói thế thì mơ hồ quá rồi. Đàm Nguyệt Ly có lẽ cũng không có khả năng đến vậy đâu.
“Đúng vậy. Là tướng mạo” Giọng Đàm Nguyệt Li trở nên bắt đầu cao vút có âm sắc…., nhàn nhạt nói tiếp, “NHưng mà hẳn là ta nhìn nhầm rồi. Công chúa thân phận tôn quý, có tướng mạo phú quý bức người cũng chẳng có gì là kỳ quái cả”
Tiêu Tử Y nghe được thì hoảng hốt. Thực ra thì Đàm Nguyệt Li định nói cái gì? Lúc ấy hắn giật mình nhìn mặt nàng rồi sau mới biết thân phận của nàng sao?
Hình như có vẻ không đúng ha. Nàng mơ hồ nhớ rõ là sau khi Tiêu TRạm giới thiệu xong thân phận nàng cho hắn, hắn mới nhìn tới mặt của nàng mà.
Nàng có được thân phận tôn quý cùng với tướng mạo hay không sẽ là biểu hiện gì đây? Tiêu Tử Y mơ hồ muốn biết ý Đàm Nguyệt Li là gì, nhưng lại không muốn nghĩ ngợi sâu xa. Một chút cũng không muốn.
Ngoài cảư sổ tiếng ve kêu vang cuối hè, càng lộ ra vẻ lạnh lẽo và yên tĩnh trong phòng.
“Đến tột cùng là anh định nói cái gì?’ Tiêu Tử y bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Lúc này mới phát hiện ra đáy mắt hắn thâm xịt, hình như là đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc rồi. Hai mắt vốn sáng ngời giờ đầy tơ máu, thậm chí cái cằm cũng mọc đầy râu. HẮn đến cùng phát hiện ra gì rồi? Lại để cho gần đây chẳng để ý tới bề ngoài mà trở nên tiều tuỵ đến vậy chứ?
Đàm Nguyệt Li ho khan vài tiếng, khàn giọng nói, “Công chúa đừng vội, nghe tại hạ từ từ nói đã. Cso còn nhớ rõ hồi trước ta từng dẫn Đàm Tinh Duyệt đi núi Chung Nam một tháng không/”
Tiêu Tử Y khẽ gật đầu, “Đúng là lúc nghỉ hè, anh nói là có dẫn Đàm Tinh Duyệt đi ra ngoài chơi”
Đàm Nguyệt Li lại lắc đầu bảo, “Cũng không phải là đi chơi, mà là dẫn Tinh Duyệt đi gặp Không Thần đạo trưởng lánh đời ở núi Chung Nam. Bởi vì Tinh Duyệt thích xem các vì sao, nên ta cố tiùnh dẫnó đi gặp Không Thần đạo trưởng, hi vọng ông ấy có thể dạy cho Tinh Duyệt học quan sát các vì sao”
Tiêu Tử Y lẳng lặng nghe, nghe thấy hai chữ đạo trưởng thì lại chợt nghĩ đến cái vị Huyền Tung đạo Trưởng Lý Long Cơ kia. Sau đó lại nghĩ tới Lí Vân Thanh. Đã mấy tháng rồi nàng chưa gặp Lí Vân Thanh rồi, hơn nữa không chỉ riêng nàng mà cả tiểu Vân Tuyển cũng đã lâu chưa gặp được ca ca ruột của mình rồi. Cũng không biết hắn hiện đang bận rộn cái gì nữa. “Ừ, nói tiếp đi”
“Ở chỗ Không Thần đạo trưởng một mình Tinh Duyệt học được rất nhiều thứ, cả ta cũng học được rất nhiều, vì thế lại càng thêm khẳng định, lúc trước ta cũng không có nhìn lầm tướng mạo của công chúa” Đàm Nguyệt Li cẩn thận nói chậm rãi gương mặt của Tiêu Tử Y ra, “Hơn nữa hôm nay vừa thấy trên mặt công chúa cung vợ chồng đã biến thành màu đen…Công chúa à, có thể cho mượn tay để đánh giá được không?’
Tiêu Tử Y bị hắn nói mà ngẩn ngơ, bất giác đưa lòng bàn tay hướng ra ngoài, cũng đã quên lúc trước Đàm Nguyệt Li nói thế nào với các tiểu thư nhà giàu rồi, nàng cũng từng châm chọc cái tên mượn tay xem tướng mà chiếm tiện nghi người ta kia.
Nhưng trên thực tế, Đàm Nguyệt Li cũng không chạm một ngón tay lên tay nàng, hắn chỉ lấy quạt chỉ chỏ một chút, thần sắc bất đắc dĩ hiện lên mặt, rồi thở một hơi rất dài.
“Nói mau ha, đến cùng là làm sao vậy/” Tiêu Tử Y bị hắn làm cho sắp nổi điên lên rồi, cố nén cơn bão sắp nổi.
Đàm Nguyệt Li bùi ngùi nói, “Mấy ngày nay tại hạ ở nhà sắp xếp mệnh của mọi người, lúc sắp xếp đến mệnh của công chúa đột nhiên xuất hiện quả hung. Vì thế mới vội vàng chạy đến đây, có thể vừa lúc nhìn ra, trên mặt công chúa tuy cung vợ chồng có ảm đạm nhưng mà tại hạ lại cảm thấy bản thân công chúa cũng không sao, sẽ biến nguy thành an. Thế nhưng lúc xem đến tướng tay thì tại hạ lại xác định mệnh cô trong mệnh của người đó, ít ngày nữa sẽ có tai ương huyết quang”
Tiêu Tử Y sững sờ tại chỗ, toàn thân lạnh băng. Mệnh trong người khác ư? Tai ương huyết quang ư?
Tử Y à, vân tay trong lòng bàn tay là vận mạng của con người. Sau này ta và nàng tay nắm tay, vân tay khít với vân tay, cùng vận mạng, nắm chặt tay nhau, cùng đi đến bạc đầu.
Lời Nam Cung Sanh đã từng thổ lộ với nàng xuất hiện bên tai, lại để cho tim Tiêu Tử Y đập rất mạnh. Chả lẽ là trùng hợp sao?
Tiêu Tử Y mở lòng bàn tay ra rồi nắm chặt lại, móng tay được chăm sóc kỹ đâm sâu vào lòng bàn tay, “Đàm Nguyệt Li, rốt cuộc đi săn là vào mấy ngày nào?”
Đàm Nguyệt Li buông suy nghĩ, lấy vải che lại mắt, nói nhàn nhạt, “là ba ngày sau, Phía đông kinh thành là khu vực Hoàng gia hay săn bắn”
Tiêu Tử Y cắn chặt môi dưới, do dự một lát rồi hít thật sâu một hơi bảo, ‘Nếu như ta đi cầu xin phụ hoàng, anh nói phụ hoàng có cho ta cùng đi không/’
Tầm mắt Đàm Nguyệt Li rũ xuống thấp hơn, nói rặn ra từng từ một, “Công chúa có thể thử một lần xem”
Tiêu Tử Y đẩy đẩy quyển sách ra, hoàn toàn bị Đàm Nguyệt Li khống chế tinh thần, cũng không nhìn thấy Đàm Nguyệt Li sau khi thả cây quạt ra mà tay đầy mồ hôi, đôi môi khô hỗn tạp ấy bất đắc dĩ cười đắng chát.
**** Tiểu phẩm nhà trẻ hoàng gia***
Nam Cung Tiêu từ bên ngoài cùng Độc Cô Huyền trở về, trong tay cầm một tập ngân phiếu cực lớn, reo lên với Nam Cung Sanh đang xem sách, “Nhị ca, đây là đệ nhặt ở bên ngoài đó!”
Nam Cung Sanh không tin, ngẩng đầu lên hỏi, “Quả thật là nhặt đấy sao?’
“Thật đó!” Nam Cung Tiêu đáp lại, “Đệ còn trông thấy người đó đang tìm cái này này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...