Ăn nhanh mấy miếng dưa hấu xong, Tiêu Tử Y lấy cớ ra khỏi điện thanh lương. Lúc nàng lại lần nữa đứng dưới ánh mắt trời chói chang, mới phát giác ra thân thể mình có vẻ ấm lên chút.
Cập kê, là thời điểm con gái ở cổ đại lên mười lăm tuổi kết tóc có thể gả chồng được rồi. Lễ cập kê có thể cử hành tuỳ lúc, nhưng cũng không phải là vừa đến tuổi mười lăm thì lập tức cử hành ngay. Tiêu Tử Y từng nghe Nhược Trúc nhắc qua, nàng đã từng có tỷ tỷ là công chúa Trường Bình đến thời điểm làm lễ cập kê, trước tiên ba ngày kiêng không gặp khách, trước một ngày túc tân, rồi còn một đống những lễ tiết lằng nhằng khác mà nàng nghe mãi cũng chẳng hiểu gì.
Được lắm, hoàng đế không muốn làm lễ cập kê sớm cho nàng cũng tốt. Tiêu Tử Y vừa xoa xát tay cầm dưa hấu lạnh vừa đi về hướng cung Trường Nhạc. Ngay lúc xuyên qua hòn non bộ, nàng bỗng giác dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía hòn non bộ, quả nhiên thấy một góc áo đỏ sẫm ló ra.
Trái tim bỗng đập nhanh hẳn, Tiêu Tử Y vô thức nhìn quanh, rồi bất giác không phát hiện ra những người khác
Tiêu Tử Y hít một hơi sâu, hỏi nhỏ, “Hoàng huynh….Huynh đang đợi muội đó sao?” Nàng không cho là vậy cũng không được, vì con đường này là con đường duy nhất mà nàng trở về cung Trường Nhạc.
Từ sau tảng đá gập ghềnh dần dần hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Cảnh Dương.
Tiêu Tử Y cố nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình ý của hắn, cuối cùng nhịn không được lùi lại một bước. Sai rồi, bọn họ có lẽ không nên gặp nhau, nhất là còn đang ở cung nội cung Vị Ương.
“Tử Y, sao vậy? Có phải phụ hoàng nói gì đó với muội không?” Tiêu Cảnh Dương vội vàng xông lên trước, hỏi han.
“Không có gì, chỉ nói cho muội biết là chưa chọn được thời gian để tổ chức lễ cập kê thôi. Ở thời điểm sinh nhật mười lăm tuổi của muội ông ấy không cần tổ chức yến hội gì cả” Tiêu Tử Y lo lắng nhìn quanh. Vừa rồi ý Hoàng đế đã rõ, chỉ là không muốn nàng và Tiêu Cảnh Dương ở một mình với nhau thôi. Nàng không biết Tiêu Cảnh Dương bây giờ có giận hoàng đế thêm hay không nữa.
Tiêu Cảnh Dương nhìn ra lo lắng của nàng, đưa tay ra kéo nàng vào trong núi giả. “Đừng lo, ta đã bảo người của ta quan sát rồi, tạm thời không có ai phát hiện ra ta và muội ở trong này đâu” Tiêu Cảnh Dương hai mắt tham lam nhìn Tiêu Tử Y, nhìn rất kỹ. Đã nhiều ngày rồi nàng có biết hắn đã phải chịu đựng khát vọng cố không tới nhìn nàng hay không? Mỗi một ngày hắn đều luôn hỏi Trạm Nhi liên tục về nàng, như vừa rồi nhìn thấy bóng nàng ở trước điện thanh lương kia, trong nháy hắn gần như kìm không nổi định ôm nàng vào lòng.
Nhưng hắn không thể. Hắn đã đáp ứng phụ hoàng không được nghĩ, không được nhìn nàng nữa.
Tiêu Cảnh Dương nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đấm mạnh vào hòn non bộ.
Trong lòng Tiêu Tử Y chấn động, nhìn vẻ mặt hỗn tạp, không cam lòng và buồn khổ của Tiêu Cảnh Dương, cảm giác nắm đấm ấy như đấm thẳng vào lòng nàng vậy.
“Hoàng huynh. Giữa huynh và phụ hoàng đã xảy ra chuyện gì vậy? “ Tiêu Cảnh Dương đã biểu hiện quái dị hơn một tháng rồi, nhất định là lúc ở điện Thanh lương có liên quan đến người đó. Tiêu Cảnh Dương vốn là người tài hoa xuất chúng hơn người, cũng vẫn không phải là đối thủ của người đó. Tựa như Tôn Ngộ Không cũng không ra khỏi bàn tay của Phật tổ vậy.
Tiêu Cảnh Dương lau mặt, lại khôi phục sắc mặt dịu dàng như thường ngày, thản nhiên nhìn nàng cười, “Không sao, ta chỉ xin phụ hoàng đừng có vội đem nàng ra ngoài thôi”
Tiêu Tử Y đương nhiên biết yêu cầu này của Tiêu Cảnh Dương là không đơn giản như thế, một trong những điều kiện trao đổi ít nhất là nàng và hắn không thể tiếp xúc với nhau. Nàng cười khổ liên tục, khe khẽ thở dài, “Hoàng huynh à, Chúng ta là huynh muội không phải tốt hơn sao? Cần gì phải làm người xa lạ với nhau chứ?”
Tiêu Cảnh Dương ngẩn người, hai mắt đẹp nhìn chằm chằm vào nàng, mãi sau mới chua xót mở miệng hỏi han, “Tử Y, ta nghĩ là nàng thích ta chứ”
Tiêu Tử Y theo bản năng né tránh ánh mắt hắn, gật gật đầu nói, “Đúng vậy, muội đúng là thích huynh nhưng cũng không phải kiểu thích như thế. Muội vẫn…coi huynh là hoàng huynh của muội”
“Không, nàng nói dối” Tiêu Cảnh Dương tiến lên trước một bước, giọng khẳng định chắc chắn.
Không gian trong núi giả cũng không lớn, Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn mũi giày hai người chạm nhau, lỗ tai truyền đến tiếng thở hổn hển của Tiêu Cảnh Dương, nàng cảm thấy lòng mình rất lạnh lẽo, nói bình thản, “Muội không nói dối, huynh là hoàng huynh của muội”
“Tử Y, ta sẽ cầu xin phụ hoàng đồng ý. Nếu phụ hoàng đồng ý thì mọi chuyện đều tốt rồi. Chỉ cần nàng mất đi, sau đó trở thành con gái nhà họ Thẩm là có thể ở cùng một chỗ với ta rồi” Mọi bố trí trước đó của Tiêu Cảnh Dương đều bị huỷ cả. Là do hắn đánh giá sai thái độ của phụ hoàng, như vậy sau này từ từ tính vậy, chỉ cần phụ hoàng đồng ý nghĩ cho hắn thì nhất định sẽ đáp ứng chuyện này. Hắn nóng bóng nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, cũng không dám vươn tay ra động vào.
Tiêu Tử Y cười khổ một chút, định nói với hắn là mình đã có người mình thích, nhưng nàng lại sợ nàng một khi nói ra những lời này thì sau đó sẽ không thể gặp Nam Cung Sanh được nữa. Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cảnh Dương, lòng không yên hỏi, “Hoàng huynh, sao huynh dám khẳng định chúng ta không phải là huynh muội chứ?” Nếu tất cả đều là hiểu lầm, thì đều là do hắn nghĩ ngợi linh tinh mà ra thì phải làm sao đây?
Tiêu Cảnh Dương thấy nàng cuối cùng cũng đồng ý ngẩng đầu đối mặt với mình thì thoả mãn cong môi lên, cười ngượng ngùng ngiống y chang như Tiêu Trạm vậy.
Hình ảnh này khiến Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nên lời hắn nói nàng cũng chỉ nghe được một nửa, không dám tin hỏi lại lần nữa, “Hoàng huynh, vừa rồi huynh vừa nói cái gì thế?”
Tiêu Cảnh Dương đưa tay ra vén tóc ở mặt nàng lên, nhẹ giọng nhắc lại, “Tử Y à, nàng có biết không, trước khi mẫu phi nàng tiến cung cũng đã thành hôn rồi đó”
Gì cơ? Tiêu Tử Y như bị sét đánh ngang tai vậy, cứ ngây ra một chỗ không thở nổi, nhưng những lời Tiêu Cảnh Dương nói cứ cuồn cuộn xông vào tai nàng.
“Đây là mấy năm nay lúc ta tìm tung tích của nàng vô tình biết được. Dì Vân và Diệp tiên sinh vốn được đính hôn từ nhỏ, cũng đã bái đường rồi, là do phụ hoàng ông ấy cướp đoạt người yêu thôi…” Giọng Tiêu Cảnh Dương nhỏ dần nhỏ dần. Hoàng đế có đôi khi làm một số việc theo ý mình, hắn cũng không muốn cho nàng biết hết vì hắn sợ mất nàng, sợ vô cùng.
Tiêu Cảnh Dương nhìn chính tay mình run run, mỗi lần thấy nàng, hắn đều cảm giác như cách xa nàng hơn. Hắn thật hy vọng thời gian có thể đảo ngược lại, trở lại cái ngày bọn họ gặp nhau lần nữa, tất cả đều rất quan trọng.
Tiêu Tử Y nắm chặt tay, ngơ ngác hỏi lại, “Vậy huynh sao lại khẳng định Diệp Tri Thu mới là cha của muội thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...