Lí Vân Tuyển có chút buồn bực mở trừng hai mắt nói, “Ông ấy nói là muốn đến thăm con, nhưng thực tế thì lại muốn đến thăm ca ca con, vì ông ấy vừa thấy ca ca con đã lấy cớ bỏ con lại rồi”
Tiêu Tử Y kéo tay cô bé ngồi xuống, nghiêm túc hỏi, “Ca ca con cũng tới sao? Thế nào có nhìn thấy đâu? Không phải nói là không đến đấy thôi?” Nàng đối với Lý Vân Thanh thật ra không có bất cứ thành kiến nào, nhưng cái vị Huyền Tung đạo trưởng kia lại là Lý Long Cơ nha! Tạm thời không biết có phải là cái vị đường Huyền Tông trong lịch sử kia có phải là ông ấy hay không hay chỉ trùng họ trùng tên thôi?, song nàng cũng không thể không để ý đến.
Lí Vân Tuyển có chút thương tâm gục đầu xuống nói, “Huynh ấy đại khái mới ở yến hội được một nửa, cũng chưa thấy biểu diễn của con. Sau này nhìn thấy con cũng không có nói gì, đã nói chuyện ngay với đạo trưởng rồi”
Tiêu Tử Y xoa xoa đầu bé, mặc dù bé Vân Tuyển vẫn chưa nói, nhưng nàng biết cô bé ấy cố luyện tập cũng là muốn diễn trước mặt một người. Tiếc là người này từ đầu đến cuối cũng không thấy xuất hiện. Người lớn vốn vậy, đến cả đống chuyện đơn giản vì bọn trẻ mà cũng không làm nổi, hơn nữa cũng không biết chút chuyện cỏn con này đối với bọn trẻ quan trọng đến mức nào.
Lí Vân Tuyển cố không khóc, hít hít mũi, hạ giọng nỉ non, “Công chúa à, con cảm thấy ca ca mình hình như đã thay đổi rồi. Trước đây dù huynh ấy có bận rộn thế nào, dù lâu cũng không gặp, nhưng lần nào gặp con cũng rất vui, lúc nào cũng quan tâm hỏi con có khoẻ không?”
Nàng không nói gì nhưng Tiêu Tử Y không cần nghĩ cũng biết lần này Lí Vân Thanh đã khác trước kia nhiều. Ôm bé Vân Tuyển đung đưa, Tiêu Tử Y an ủi bé nói, “Có thể là ca ca con có tâm sự gì rồi, đừng buồn, để lúc nào ta gặp huynh ấy sẽ giúp dạy dỗ huynh ấy cho con nhé”
Lí Vân Tuyển vội xua tay nói, “Công chúa trăm ngàn lần đừng có phạt ca ca của con nha, con chỉ tức giận quá thôi”
Tiêu Tử Y mỉm cười véo véo hai má đỏ rực của cô bé, nói bất đắc dĩ, “đi nào, ta biết rồi. Nhìn con hình như cũng chưa ăn gì, để ta bảo Như Lan làm gì đó cho con ăn nhé”
Như Lan bên cạnh lên tiếng, kéo Lí Vân Tuyển dẫn đi ăn gì đó. Tiêu Tử Y nhìn theo bóng hai người ra chính điện, lập tức thôi cười. Lí Vân Thanh nhất định có vấn đề rồi. Liên tưởng đến yến hội này vốn là do hoàng hậu chỉ định tổ chức. Nếu chỉ lấy cớ để Lí Long Cơ gặp Lí Vân Thanh mà nói thì …vậy là hời quá.
“Uyển Tình tỷ, sao tỷ còn ở đây vậy?” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ hỏi.
Phong Uyển Tình từ bên sảnh đi ra, vừa đi vừa thầm nghiến răng oán hận, “Còn không phải là vị Hạ Lăng nhỏ nhen kia sao, dĩ nhiên tìm cả buổi chiều mà chẳng thấy bóng người nữa”
Tiêu Tử Y thầm nghĩ quả đúng vậy, nghĩ đến không rõ nha đầu kia thiết kế chuyện có thuận lợi hay không. Nhưng giờ thấy Phong Uyển Tình bất bình tức giận, Tiêu Tử Y vội vàng khuyên nhủ, “Uyển Tình tỷ à, hôm nay đã muộn rồi, khách nam chắc hẳn là đã đều đi cả trước khi trời tối rồi. Tỷ dù có tìm cả hoàng cung cũng không thấy đâu”
Phong Uyển Tình không cam tâm nhún nhún chân, khẽ hừ một tiếng nói, “Trốn ta ư? Càng trốn ta lại càng hứng thú. Cứ chờ coi đi!” Nói xong khuôn mặt lại hiện lên vẻ hiền hoà động lòng người bảo, “Tử Y muội muội à, ta đây về trước nhé, yến hội hôm nay thật thành công quá đó!”
Mặc dù Tiêu Tử Y đối với chuyện Phong Uyển Tình đổi mặt như chong chóng song vẫn có chút sững sờ. VẪn tiễn Phong Uyển Tình ra đến cửa cung Trường Nhạc, Tiêu Tử Y đang cảm thấy kỳ vọng tối nay qua đi, vốn chẳng có Hạ Lăng người này là tốt nhất, đỡ phải xảy ra nhiều chuyện linh tinh.
Nhưng nàng biết cá tính Phong Uyển Tình không phải dễ thay đổi như thế, nếu đã nhìn trúng thì nhất định cướp bằng được. Song thật ra với Thẩm Khúc Ngọc thì là ngoại lệ, xem ra chỉ có người đó mới là người vô cùng đặc biệt.
“Công chúa, ngoài tiểu Thiếu gia Nam Cung còn đang đợi về, tiểu thư Nam Cung Tranh không biết ở nơi nào với công tử Đàm Nguyệt Li rồi, khách trong cung cũng đã gần như đi về hết cả rồi” Thuần Phong vẫn đứng ở cửa cung đón tiễn khách thấy Tiêu Tử Y đi ra, vội vã tiến lên bẩm báo.
“đi cả rồi sao?” Tiêu Tử Y bất ngờ cau mày, “Cả Lãnh Thu Ngô và Hạ Lăng hai vị ấy cũng đi cả rồi ư?”
Thuần Phong gật gật đầu. Thấy Tiêu Tử Y quan tâm thì cẩn thận giở danh sách ra, xác nhận một lúc rồi mới cất tiếng, “Bẩm Công chúa, hai vị này đã sớm rời đi, đại khái là ở không lâu ạ. Tiểu nhận còn chứng kiến thấy Lãnh Tướng Quân hình như uống rất là say, Hạ Chỉ Huy Sứ thì cố sức đỡ lấy ngài ấy. Tiểu nhân còn định tiến lên giúp, kết quả là bị Hạ Chỉ Huy Sứ bảo không cần”
Tiêu Tử Y bĩu môi, Hạ Hầu Linh này có phải ngại điều kiện trong cung không đủ tốt làm cho nàng ta không yên tâm, nên muốn tự mình mang người về ăn xong lau sạch không? Thật là phụ nữ lợi hại quá đi, có vẻ hợp với Phong Uyển Tình quá ha!
Bên cạnh nàng một đống phụ nữ lợi hại vầy, dũng cảm tiến tới, thật ra lại càng làm nàng lộ vẻ nhăn nhó. Tiêu Tử Y ép sự khó chịu xuống, tiện bảo Thuần Phong vài câu rồi quay đầu về. Giải quyết hậu yến hội thế nào nàng cũng mặc kệ, nhưng bọn trẻ vẫn còn trong điện Vĩnh Xương, nàng lại muốn đi đánh thức Tiêu TRạm dậy, tìm người đưa bé quay về cung Vị ƯƠng.
Vừa nghĩ đến Trạm Nhi, Tiêu Tử Y liền không kiểm soát được nghĩ đến Tiêu Cảnh Dương. Từng chuyện phiền não lại trở lại trong đầu làm nàng đau đầu tới mức nhắm tịt hai mắt lại. Sao mà mọi chuyện xảy ra hôm nay cứ chồng chất làm cho nàng tay chân luống cuống hết cả lên.
Tiêu Tử Y một mình đi trong hành lang gấp khúc đã thắp đèn sáng, một trận gió thổi qua, làm cho đèn lồng cứ lắc lư, bóng cây càng loang lổ, càng lộ ra có chút làm người ta thấy bất an. Tiêu Tử Y nắm chặt áo choàng mà Nam Cung Sanh lấy của người nào đó đưa cho, miễn cưỡng thấy ấm áp chút.
Bình thường thì thật ra nàng rất khi đi ra khỏi phòng lúc trời tối, cho dù là ở mỗi hành lang gập khúc đều treo đèn lồng, nhưng cái loại này cũng khó mà diệt nổi sự cô tịch trong đêm, càng làm cho nàng chùn bước. Quả thật nơi đây vốn chính lạnh lùng như thế, giống như lúc trước nàng nhìn từ nóc nhà xuống vậy.
Thực ra, Nam Cung Sanh nói rất đúng, cung điện này vốn dùng xương trắng để xây thành nhà mồ, nhưng vẫn có người lao vào không biết mệt mỏi.
Hơn nữa, có thể nàng căn bản không xứng ở nơi đây. Tiêu Cảnh Dương không phải luôn mồm nói nàng vốn không phải là công chúasao? Hết thảy đều là sai lầm rồi sao?”
Mặc dù ở đây, tuy vẫn có nhóm trẻ con làm bạn bên nàng tựa như ánh mặt trời xán lạn vậy, tuy có rất nhiều người cẩn thận bảo vệ nàng, nhưng nàng càng ở lâu lại càng cảm thấy nơi đây thật khủng bố. Hôm nay biết rõ Nhược Trúc người nàng vẫn tín nhiệm lại làm trò sau lưng nàng, trong lòng bỗng chốc thấy lạnh.
Nhưng mà ở đây trong cung điện này, chỉ có bọn trẻ con là có chút đơn thuần được lớn lên trong hoàn cảnh này thôi.
Tiêu Tử Y mới nhớ ra vừa rồi vẻ mặt thương tâm của bé Vân Tuyển, lần đầu hoài nghi, nàng vì để cho Trạm Nhi có cuộc sống tốt hơn chút mà đem bọn trẻ khác tiến vào cơn lốc xoáy, có phải đã làm sai rồi hay không đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...