Tiêu Tử Y không chọn cung Trường Tín để tổ chức yến hội mà chọn điện Vĩnh Xương gần với điện Vĩnh Ninh.
Lý do dĩ nhiên là nàng cảm thấy không được thoải mái, cho dù có cần ba ngày phải tạo được một sân khấu ở điện Vĩnh Xương thì Tiêu Tử Y thấy cũng đáng. Cung Trường Tín vẫn xa hoa quá, không phù hợp tổ chức yến hội.
Thái Khổng Minh viết chữ rất đep, dĩ nhiên là viết thiệp mời rồi không thể chọn người thứ hai được. Tiêu Tử Y biết được ý Hoàng Thái Hậu từ Nhược Trúc muốn tạo xã giao để cho Hạ Hầu Linh trở về, vì thế đã mời khá nhiều tiểu thư con nhà giàu và các công tử con nhà danh giá cùng tuổi đến. Dĩ nhiên danh sách thì lấy từ chỗ Tiêu Cảnh Dương rồi.
“Công chúa, Phong Uyển Tình được đánh dấu trong danh sách không rõ có mời hay không ạ?” Thái Khổng Minh bất đắc dĩ hỏi.
Tiêu Tử Y đang may đồ hoá trang cho bọn trẻ, nghe vậy thì dừng tay lại do dự một lúc, có vẻ không để ý lắm. Nếu nàng không phải muốn mời thì sao lại để tên nàng ta trong danh sách chứ?
Lúc này Nam Cung Sanh vừa vặn bưng trà điểm tâm tiến vào, khẽ cười nói, “Tổ chức lễ vẫn cứ mời Phong đại tiểu thư đi, về phần nàng ấy có tới hay không là chuyện của nàng ấy. Hơn nữa trên cơ bản hơn một nửa yến hội nàng ấy cũng không tham gia đâu, công chúa cũng không định vì không mời nàng ấy mà đắc tội với người khác đó chứ?”
“Thực ra thì cũng không phải sợ nàng ấy….”Tiêu Tử Y chép miệng. lần trước lúc còn ở Thẩm gia cùng tán gẫu với Phong Uyển Tình cũng rất hợp, nhưng nàng vẫn không quen nhìn Phong Uyển Tình không thương tiếc bản thân nàng ấy, hơn nữa trên yến hội nàng ấy xinh đẹp thế cũng rất hợp… Tóm lại phức tạp quá đi! Hơn nữa, Tiêu Cảnh Dương đưa cho nàng danh sách này cũng là những người nàng cũng biết chút, nàng chỉ đang do dự về Phong đại tiểu thư này mà thôi.
“Ta đây sẽ viết” Thái Khổng Minh nhìn lướt qua bộ râu xồm của Nam Cung Sanh biết hắn là đầu bếp mới tới, chỉ thấy kỳ lạ là vì sao hắn lại nói chuyện thân mật với công chúa như thế chứ.
Tiêu Tử Y thấy thế đành cười cười, mời thì mời chứ, nếu có chuyện gì xảy ra thì lúc đó chỉ cần lờ đi thôi. Chỉ là Thái Khổng Minh không biết thần tượng mà mình vẫn sùng bái trước mặt này, nếu là đã biết chắc chắn sẽ bị chấn động rồi! Sau đó sẽ dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc thảo luận cùng nàng tại sao lại cho công tử Sanh làm đầu bếp ấy chứ.
“À, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, anh nói Phong Uyển Tình kia cũng không hắn thế, còn những người khác thì có thể tới hay không đây?” Tiêu Tử Y lo lắng bảo, “Ngộ nhỡ trước kia ta cũng có vài lần không tham gia yến hội, cũng không nể mặt ai cả, nếu lần này mọi người ai cũng không nể mặt ta nữa thì làm sao đây? Sớm biết thế thì cũng nên đi vài lần để quen tốt hơn không”
“Người là ai, mà bọn họ là ai chứ? Đừng có lo ai không cho ai nể mặt, hãy tin ta, bọn họ sẽ đến đông đủ” Đàm Nguyệt Li vừa đúng lúc đẩy cửa tiến vào, đi sau có vài thái giám, trong tay bưng một hòm chứa bộ cờ nhảy đặt trong lớp học. Đàm Nguyệt Ly đắc ý nói, “Cho dù không nể mặt người thì cũng phải nhìn bộ cờ này mà nể mặt chứ”
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn, Đàm Nguyệt Ly ở ngoài làm chuyện gì nàng còn không biết sao? Ngoài chuẩn bị bộ cờ nhảy trong cung này ra, lại còn đem bộ cờ có dấu ấn “Nhà trẻ Hoàng gia” đem bán ra ngoài nữa. Bởi vì hàng hắn là hàng độc nên rất chạy. Thậm chí còn mở cửa hàng bán độc quyền nữa. Trong đó có bán bộ cờ nhảy, chất liệu quân cờ được làm từ bảo thạch, loại ngọc chế tác thành bộ cờ cho đến bộ cờ làm từ loại gỗ hay giấy, các loại cờ nhảy gì cũng có bán, tuyệt đối cam đoan cung cấp được cho cả vương hầu quý tộc đến dân chúng bình thường. Ai cũng có để mà chơi cả. Lại bởi cách chơi cờ đơn giản, đơn giản hơn so với cờ vua hay cờ vây, càng làm cho phụ nữ và trẻ con trong gia đình thích thú, đến cả dân chúng phố phường trong nhà người nào người nấy đều có một bộ cờ nhảy rất nổi tiếng.
Tuy cũng có người chế tạo ra, nhưng bộ quân cờ đó cũng không bắt chước được dấu ấn độc đáo của nhà trẻ hoàng gia, vì thế phiên bản chính và lậu vừa nhìn đã biết. Đàm Nguyệt Ly biết nhãn hiệu rõ, cũng có ý mở chi nhánh ở tất cả các nơi trong cả nước.
Hừ, cũng chẳng thèm nói nửa câu cho nàng gì cả.
Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới nước trái cây độc nhất vô nhị của mình cứ vậy mà bị Đàm Nguỵêt Ly bán cách làm cho người ta mà thấy tức đầy bụng. Song lúc thấy bộ cờ nhảy của hắn, cũng tiện quảng cáo miễn phí cho nhà trẻ, nên cũng không thèm so đo nhiều với hắn.
“Cờ nhảy này đều mang đến yến hội dùng hết sao?” Tiêu Tử Y nghiêng mình nhìn chiếc hộp đằng sau Đàm Nguyệt Ly không khỏi líu lưỡi. Theo nàng thấy số lượng có vẻ rất lớn. Cờ nhảy chỉ cần có đủ sáu người là đã có thể chơi với nhau được rồi, không cần chuẩn bị nhiều như vậy chứ?
Đàm Nguyệt Li nhấc bừa một hộp cờ nhảy lên mở ra, cười bảo, “Những con cờ này gần đây mới chế tạo ra được, dùng để làm quà tặng cho khách, chia cho họ tuyệt đối sẽ được hoan nghênh. Đương nhiên đây là vốn cá nhân ta tự bỏ ra, công chúa không cần lo về vấn đề tiền bạc đâu”
Tiêu Tử Y lườm hắn một cái, tên này thật đúng là mặt dày quá. Được tiện nghi lại còn khoe mã. Nhưng nàng vừa tiếp nhận bộ cờ nhảy thì thấy đúng là thợ làm khéo quá. Xem ra đã tốn không ít công sức. “Phong tục ở đây là mở yến hội thì tặng quà kỷ niệm ư?”
“Cũng không hẳn thế, chẳng qua thấy công chúa khó khăn lắm mới tổ chức yến hội một lần, thể nào cũng cần phải làm chu đáo mới được. Sau này xin xỏ người ta cái gì cũng đều dễ hơn chút” Đàm Nguyệt Li làm việc cố gắng đạt đến hoàn mỹ, lại còn có thể chuẩn bị được việc như thế, vừa lấy được lòng công chúa, lại có thể mở cửa thị trưởng, cớ sao không làm chứ”
Tiêu Tử Y thật ra là bị những lời này của hắn khơi dậy chút linh cảm. Lúc trước Nam Cung Sanh đã từng nói qua nhị thế tổ triều Đại Chu đều đã sớm mệt mỏi với loại yến hội cũ, vì thế mới để bọn trẻ diễn kịch, tổ chức một ít trò chơi mới gì đó. Hiện giờ Đàm Nguyệt Li lại còn muốn tặng quà kỷ niệm với khách mời nữa.
Nếu vậy có phải nàng cũng không thể tổ chức chức yến hội qua loa được phải không đây?
“Ô? Bọn trẻ đâu rồi? Không phải bên ngoài đang có tiết thể dục hay sao? Sao chẳng thấy bóng người nào cả thế?” Đàm Nguyệt Li đã coi như xong chuyện mình, bắt đầu tìm tung tích bọn trẻ khắp nơi, tiện ngắm luôn trong phòng học xem còn có món đồ chơi nào mới không. Cờ nhảy của hắn quan trọng cũng có bán được một ít làm món đồ chơi trí tuệ cho bọn trẻ, chẳng hạn như trò xếp hình này, trò quân cờ phú ông này…cái gì cũng đều được hoan nghênh cả. Tiếc là mấy ngày trước trò máy bay giấy dĩ nhiên bị Lan Vị phường giành trước mất rồi, thật sự là hắn thấy rất khó chịu, lần sau tuyệt đối không bỏ qua.
Tiêu Tử Y lại cúi đầu may đồ hoá trang cho bọn trẻ, nói vô tình, “Tiểu Tranh đã đem bọn chúng đi luyện tập kịch ở điện Vĩnh Xương rồi, Độc Cô Diệp cũng ở đó, đang giúp trông bọn chúng” Mấy ngày nay nàng đều để cho bọn trẻ được nghỉ, chỉ đề nghị học buổi sáng thôi, buổi chiều thì luyện kịch bản. Học đối với bọn nhỏ cũng không quan trọng, quan trọng nhất là chuyện yến hội.
“Ta có thể đi quan sát có được không?” Đôi mắt hoa đào của Đàm Nguyệt Li nhíu lại, tò mò hỏi. Hắn vẫn không thể tin được chỉ vài đứa bé mà có thể diễn được kịch gì, thấy lo lắng hỗn loạn.
Tiêu Tử Y lắc lắc đầu bảo, “Tốt nhất anh cũng đừng có đi xem, nếu không thì mất hay. Hơn nữa, bọn trẻ còn tập chưa thuần thục, có xem cũng không hiểu được đâu”
“Thế kịch bản có thể đưa ta xem có được không?” Đàm Nguyệt Li vẫn thấy lo, dù gì thì trong đó còn Hoàng tôn điện hạ diễn, chẳng may xảy ra vấn đề gì thì làm sao đây? Tuy nói Hoàng đế không tới, nhưng cũng không phải là ổng không biết gì.
“Không được. Tiết kiệm chút không thì bị anh bán mất” Tiêu Tử Y chặn lại.
Mặt mũi Đàm Nguyệt Li trắng bệch, thở hộc ra, “Được thôi, không cho xem thì thôi”
Nam Cung Sanh bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn an ủi, “Tin ta đi, tốt hơn là anh không nên xem” Hắn cũng bắt đầu có chút hối hận bảo, lúc trước đề xuất ý kiến để cho bọn trẻ diễn kịch, vị tiểu công chúa này dễ dàng có sức cải biến đến mức làm cho hắn hoảng sợ.
Đàm Nguyệt Li cười khan mà trong lòng thì buồn bực thêm. Vì sao một gã đầu bếp lại còn biết nhiều hơn cả hắn chứ, gã đó là ai vậy nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...