“Ôi! Quả nhiên là nơi này! Sao lại đến đây chứ! Đã nói là đừng tới rồi mà…” Tiêu Tử Y vốn đang định tức khí hét lên hỏi hắn, thì vừa lúc một luồng gió lạnh từ khe cửa sổ thổi xẹt qua, làm nàng hạ ngay giọng xuống, cứ sợ giọng mình to đánh thức gì đó ở chỗ nào đó vậy.
Nam Cung Sanh vô tình nhún nhún vai bảo, “Đây là nơi gần nhất mà! Hơn nữa lúc ta vừa mới tiến vào cũng có hỏi qua ý kiến của công chúa rồi, thấy người không phản đối mới đến đó chứ”
Đó là vì nàng đang sững sờ đó chứ! Nhưng mà Tiêu Tử Y không dám nói thẳng ra là vì nàng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn mới sững sờ, đành phải bỏ qua.
Nhưng mà phải ở chỗ này tới lúc nào đây? Tiêu Tử Y nghe thấy phía sau Lôi điện có tiếng mưa rất to, chỉ cầu nguyện đây là cảnh sấm chớp mưa rào, nếu không ở lâu tỏng cung điện khủng bố như vậy, trái tim nàng sẽ xỉu mất.
Thực ra vừa rồi Nam Cung Sanh nói rất đúng, mỗi gian ở trong cung điện này không biết là đã chết boa nhiêu người rồi. Nhưng mà không biết thì là một chuyện còn biết rồi lại là một chuyện khác, nàng sẽ tự bị doạ chết khiếp. Tiêu Tử Y không muốn ngồi yên ghĩ lung tung, cứ trơ mắt nhìn Nam Cung Sanh giơ đèn đi sâu vào trong đại điện vội kêu lên, “Anh…Anh đi vào trong làm gì thế?”
Giọng Nam Cung Sanh cất lên thảoi mái truyền tới chậm rãi, “Ở bên trong ấm hơn chút, hơn nữa váy của người đều ướt cả rồi, ta xem xem có gì để thay quần áo mới không?”
Tiêu Tử Y lúc này mới phát giác ra nửa người dưới của nàng đều bị mưa to gió lớn làm ướt nhẹp, chả trách nàng lại thấy rét run như vậy chứ! Cứ tưởng là do tâm lý thôi!
“Ôi…Đợi ta với” Tiêu Tử Y cân nhắc một lúc vẫn quyết định chạy theo ánh sáng suy nhất vào bên trong.
Toát mồ hôi, nhưng không thể nói được. Bộ râu xồm của Nam Cung Sanh trong bóng đêm rất đáng sợ. Tiêu Tử Y khó chịu nói thầm.
“Trong truyền thuyết, lúc Hàn Tín đi vào cánh cửa này đã bị đao phủ hai bên mai phục chem rơi đầu…” Nam Cung Sanh còn cố tình nói thêm như sợ Tiêu Tử Y không đủ sợ hãi vậy.
“A!” Tiêu Tử Y không để ý dưới chân, vấp phải bậu cửa suýt ngã, vội túm lấy cánh tay Nam Cung Sanh mới đứng yên được. “Đừng.. đừng cso nói nữa!” Tiêu Tử Y run giọng cầu xin, nàng có cảm giác như thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, kết hợp với cảnh mưa rền gió dữ bên ngoài nữa, có cảm giác rất chi khủng bố.
“Ha ha, lừa người thôi. Hàn Tín là bị chém ở gian giữa, ở đây chỉ là tiền điện thôi” Nam Cung Sanh đi một lát thì dừng chân, đưa tay ra châm hai ngọn đèn trên bàn.
Bởi thế trong điện không còn tối om như vừa rồi nữa, lcú này Tiêu Tử Y mới để ý thấy mình vẫn cứ túm chặt lấy cánh tay Nam Cung Sanh, xấu hổ buông vội ra, lùi lại hai bước.
“Không ngờ người lại sợ hãi đến vậy, nếu biết sớm cũng sẽ không đùa người nãư” Nam Cung Sanh thoáng kinh ngạc nmói, “Bởi trước đó tối nào ta cũng thấy người toàn kể chuyện xưa cho bọn trẻ nghe, cứ nghĩ là người thích chứ”
Tiêu Tử Y bĩu môi bảo, “Thích doạ người không có nghĩa là thích bị người doạ! Trước kia ta….” Trước kia thíc nhất là được cùng các bạn ngồi tỏng phòng nhỏ xem phim kinh dị, sau đó nghe họ sợ tới mức kêu thét lên, còn bản thân thì sống chết cũng chẳng dám xem.
“Trước kia thế nào?” Nam Cung Sanh tò mò hỏi, khó hiểu vì sao nàng chỉ nói lấp lửng.
“Không có gì. Trước kia sư huynh của ta ai cũng đều bị ta doạ hết cả” Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, mới phát giác ra nơi này không khí rất oi nồng, rõ ràng cho thấy đã lâu rồi không có ai đến.
Nam Cung Sanh châm các ngọn đèn trong phòng lên, bộ dạng cung Trường tín cũng hiện dần lên trước mắt Tiêu Tử Y làm nàng không khỏi nhìn xung quanh.
“Không ngờ ở đây lại xa hoa đến thế, mấy thứ này đều vô tình bị bỏ quên” Tiêu Tử Y đưa tay ra chạm vào chiếc khắn trải bàn thêu tinh xảo, sau đó nhìn đầu ngón tay dính đầy tro bụi.
“Trong cung thật ra có rất nhiều nơi như vậy. Thà rằng xảy ra ở đây hoặc là ở trong kho hàng mất tiêu” Nam Cung Sanh cười nhạt, nói cho cùng hắn vẫn không quen nhìn hoàng tộc có quyền lực tối thượng có được tất cả. Nhưng lúc này lời hắn nói cũng thật không ngờ lại là vị công chúa hoàng gia đang ở cạnh hắn kia. Có lẽ cùng ở chung với Tiêu Tử Y, nàng cũng không có nửa phần là công chúa rồi. Cũng khác hẳn những nhà giàu lúc trước hắn đã tiếp xúc.
Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, tuy hiện giờ nàng cũng không phải lúc nào cũng được hưởng quyền lực của công chúa, nhưng đối với sự thống trị phong kiến, cũng có chút không đồng ý.
“Phi điểu tẫn, lương cung đấu, thỏ khôn tử, chó săn nấu, địch quốc phá, lương thần vong….” Năm đó HÀn Tín đã tuyệt mạng ở nơi đây. Trong nháy mắt Tiêu Tử Y như cảm thấy không khí xung quanh thật là xơ xác tiêu điều, bỗng chốc sửng sốt. Tuy nàng đã xuyên qua đến đây một thời gian rồi, nhưng lại là lần đầu tiên có cảm giác được tiếp cận với lịch sử.
“Ha ha, giết Hàn Tín không phải là HÁn cao tổ mà là Lã Hậu” Nam Cung Snah đi vào hậu trường, không câu nệ lục tung mọi thứ. VẬt phẩm ở đây vẫn còn rất tốt, hơn nữa định kỳ vẫn có người đến quét tước. Quần áo trong tủ vân y nguyên như trước vẫn cso thể dùng được.
“Cò gì khác nhau đâu?” Tiêu Tử Y vốn tưởng chỉ có mình nàng đứng giữa cung điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng Nam Cung Sanh vừa đi thì nàng đã cảm thấy sợ run rồi, vội đuổi theo hắn đi vào.
Giọng Nam Cung Sanh từ bên trong truyền ra chậm rãi, vừa cười vừa nói, “đương nhiên là khác nhau chứ. Lúc ấy Hán Cao tổ đang cắt giảm quyền lực công thần, lúc trước Hàn Tín còn sống cũng chưa giết một công thần nào. Còn Lã HẬu vừa ra tay đã giết chết công thần đầu tiên của vương triều Đại Hán, hơn nữa là chém trước tấu sau. Giết mình Hàn Tín còn không đủ, lại còn chu di tam tộc của ông ta nữa. Đây không phải là giết gà doạ khỉ đâu, mà là giết gà để cho khỉ xem. Làm cho người ta biết, bà ta đến cả Hầu Tử đều giết được chứ đừng có nói chi là gà nhé”
Hắn nói thật ra rất thoải mái, Tiêu Tử Y nghe xong cũng không cảm thấy sợ, nhịn không được vượt nhanh qua hắn hỏi, “Chru yếu là trách nhiệm của Lã Hậu sao/”
“Đúng vậy đó. Vì để thành lập quyền lực mạnh của bà ta, nên chỉ có giết công thần. Không ngừng dọn sạch công thần bên trong cũng chính là tạo uy tín chính mình. Sinh tử nhất tri kỷ, tồn vong hai phụ nhân. Đây là một câu trước mộ Hàn Tín. Đúng vcậy, ông ta chết vì tay Lã HẬu, mà không phải là HÁn Cao Tổ” Nam Cung Sanh từ trong tủ quần áo của phòng bên cạnh tìm được chút quần áo và giầy, nhìn cũng tương đối sạch sẽ, liền chọn hai thứ đưa cho Tiêu Tử Y cười bảo, “Người thay ử trong này đi, đừng để bị lạnh, ta đi ra ngoài trước”
“A, đừng có đi ra ngoài, ta sợ lắm” Tiêu Tử Y chỉ chỉ tấm bình phong, ý bảo nàng sẽ thay ở sau đó.
Nam Cung Sanh vẫn tị hiềm nên quay lưng đi, lỗ tai nghe được tiếng quần áo sột soạt, hắn ho khẽ một tiếng tìm đề tài nói, “Thực ra công chúa định tổ chức yến hội ở trong này cũng được lắm, cung Trường Tín này khá rộng, đằng sau còn có sân khấu chuyên dùng để diễn kịch, nơi này cách cửa Tây Mon của cung Trường Nhạc cũng không xa, nếu mời khác đến cũng tiện để chiêu đãi.”
Tiêu Tử Y từ sau lần quẫn bách để cho Tiêu Cảnh Dương mặc quần áo cho nàng kia, sau đó đã để ý xem Nhcượ Trúc thay quần áo cho nàng thế nào, hiện giờ việc thay quần áo cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà lúc này nghe được những lời của Nam Cung Sanh, nàng vẫn dừng động tác lại, nhíu mày hỏi, “Nam Cung, sao anh lại quen với cung Trường Tín thế?” đừng có nói với nàng là mấy ngày nay người đàn ông này tối nào cũng không có việc gì làm đi dạo chơi trong cung Trường Nhạc đó nhé.
Nam Cung Sanh cười khẽ, nói chậm rãi, “Công chúa cũng biết đó, trước khi xây xong cung Vị ƯƠng, toàn bộ cung Trường Nhạc này vốn vẫn là nới ở của Hoàng Thái HẬu rất lâu đó không phải sao/”
“Cung có nghe qua” Tiêu Tử Y thay quần áo cực nhanh rồi đi từ tấm bình phong ra, vả mặt nghi hoặc. Nàng không biết trong hồ lô Nam Cung Sanh bán thuốc gì nữa.
Nam Cung Sanh nghe được tiếng Tiêu Tử Y ở gần, mới quay người lại, khẽ mỉm cười bảo, “Cung Trường tín trong cung Trường Nhạc này cũng đã từng là nơi ở của Hoàng Hậu độc cô mà"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...