Diệp Tầm nhìn chằm chằm “Ly nước ngọc lưu ly” trước mặt, bất giác nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Y, dĩ nhiên đã nhận ra ly nước trái cây kia chính là loại đồ uống mà bọn nhỏ trong nhà trẻ vẫn thường hay uống, hơn nữa chiếc ô xinh xinh trong chiếc ly kia trông rất ngộ đã từng được Thái Phu tử khen ngợi vì ý tưởng phát minh mới mẻ nữa.
Tiêu Tử Y bĩu môi, khó chịu hỏi, “Không hiểu ly nước ngọc lưu ly gì đó của Lan lão bản này được lấy bí quyết từ đâu vậy ha? Ta còn nhớ rõ loại đồ uống này mới có trong cung của ta, nhưng tên gọi lại thật ra dễ nghe hơn nhiều”
Hừ, nàng thật đúng là không muốn vạch trần thân phận thật của hắn, nhưng mà đây cũng hơi quá đáng rồi đó, nàng còn đang định chia sẻ bí quyết này với Lan vị phường nữa cơ mà.
Trên mặt Trầm Ngọc Hàn cũng lộ vẻ chú ý, sao thứ trong cung có mà lại lọt ra ngoài được nhỉ? Nếu Nam Cung Sanh không giải thích rõ vậy thì hắn sẽ báo thù chuyện vừa nãy luôn thể.
Nam Cung Sanh cười rất chi tự nhiên nói chậm rãi, “Bí quyết này là do một gã công tử họ Đàm cung cấp cho tại hạ, đặt giá là được toàn quyền sử dụng miễn phí phòng riêng ở Lan vị phường một năm”
Đàm…Đàm Nguyệt Li! Trước mặt hiện lên khuôn mặt có nụ cười đáng ghét, Tiêu Tử Y hận tới mức nghiến răng trèo trẹo. Tên này thật đúng là kẻ cơ hội, có lẽ nhìn thấy khả năng sống vô hạn của nàng trong cung nên chắc chẳng bao giờ có cơ hội tới Lan vị phường, bởi thế mới thoải mái mang đồ uống của nàng đi bán như thế. Không cần nói thì nàng cũng biết muốn một gian phòng ở Lan vị phường khó khăn tới cỡ nào rồi.
Tiêu Tử Y đột nhiên uống bừa thứ đồ uống Ngọc lưu ly này, cũng phải thừa nhận trong đó Nam Cung Sanh đã bỏ một số thứ gì đó vào còn dễ uống hơn so với đồ ở trong cung.
Nam Cung Sanh ngồi nói chuyện hàn huyên với họ một lát thì đã bị bồi bàn gọi đi mất. Trầm Ngọc Hàn ngồi khô khốc một chỗ thấy buồn bực, chẳng bao lâu vội thúc giục Tiêu Tử Y trở về cung ngay.
Đặt điểm tâm rồi nên không lâu thì đã được đưa tới phòng, Tiêu Tử Y nghĩ hiện giờ Nam Cung Sanh không ở trong cung, hiện giờ nàng vội trở về cung ngay có thể tóm được đuôi hồ ly, vì thế cũng vui vẻ đồng ý lên đường về cung.
Thực ra Lan vị phường cách cung Trường Nhạc cũng không xa lắm, chẳng bao lâu đã tới cửa cung, Tiêu Tử Y nhìn thị vệ cầm mãi năm gói điểm tâm của Lan vị phường thì tiện bảo TRầm Ngọc Hàn có thể lấy một hộp ra chia một ít cho thị vệ.
Trầm Ngọc Hàn đề phòng lùi lại sau vài bước, biểu hiện nghi ngờ, chẳng tin lòng tốt bụng của tiểu ma nữ này tý nào.
“Không cần thì thôi vậy” Tiêu Tử Y cũng chẳng thèm đôi co với hắn, nắm tay Diệp Tầm xoay người đi vào cung. Vừa vào đến cửa thì trong chớp mắt quay đầu lại đã thấy trên tay thị vệ thiếu mất đi một hộp rồi. Hừ, còn giả vờ không cầm nữa sao?
Trong lòng Tiêu Tử Y oán hận vài câu, sau đó thì gặp nhóm thị nữ tới đón Diệp Tầm đi rửa mặt thay quần áo trước, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nếu Diệp TẦm thấy mệt thì cũng có thể đi ngủ. Còn chính nàng thì vội chạy tới sân thể dục. Tuy vậy lại bất ngờ phát hiện vẻ mặt râu ria xồm xoàm của Nam Cung Sanh ẩn trên tàng cây hoè to trước mặt của điện Vĩnh Ninh thản nhiên uống rượu. Thấy nàng đứng sững dưới tàng cây nhìn lên chỗ hắn, Nam Cung Sanh còn giơ bầu rượu về phía nàng, ý là chào hỏi qua.
“Anh….”Tiêu Tử Y trợn tròn mắt há hốc mồm trừng trừng nhìn Nam Cung Sanh, trong lòng tuy đã sớm khẳng định hắn chính là Lan lão bản kia rồi, nhưng việc hắn sớm nhanh như thế trở lại đã làm nàng không thể tin nổi.
Nam Cung Sanh cũng chẳng thèm để ý đến nàng, cứ tiếp tục ngồi trên tàng cây ngắm cảnh uống rượu.
Tiêu Tử Y buồn bực chắp tay sau lưng đi về phía sân thể dục, đợi khi nào có dịp sẽ túm được chân ngựa kia của hắn. Lúc Còn chưa tới sân thể dục đã thấy một con chó rất to chạy đến nhào thẳng vào lòng nàng làm nàng suýt ngã.
“Abe! đừng có liếm nào, ha ha! đừng liếm nữa. Cậu chủ nhỏ của mày cũng đã về rồi, đi tìm cậu chủ mày chơi đi!” Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống xoa xoa bộ lông trắng như tuyết của Abe, cười bảo. Abe này chỉ chớp mắt mà đã lớn bổng rồi, đứng lên đều ngang hông, đã là một chú chó rất đẹp, rất hấp dẫn.
Abe hình như nghe rõ lời nàng nói, thở phì phò xoay người chạy đến hướng điện Vĩnh Ninh, đi tìm cậu chủ nhỏ của nó.
“E hèm, có phải Diệp Tầm đã trở lại rồi không? Abe này quậy tới tận trưa làm cho chúng con sắp chết rồi nè” Lí Vân Tuyển chạy đuổi theo Abe ra tận sân thể dục, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tiêu Tử Y bảo Abe đi tìm Diệp Tầm, đã dựa người vào tường thở hắt ra.
“Ha ha, vất vả cho các con rồi. Từ nhỏ Abe chưa từng rời Diệp Tầm bao giờ, cũng khó trách nó lại đứng ngồi không yên như thế” Tiêu Tử Y cười nói, đứng lên đi đến bên người Lí Vân Tuyển, cúi đầu thì thầm bên tai hỏi, “Bé Vân Tuyển à, con có chú ý được gì không, cái vị Nam thúc thúc kia ở trên cây lúc nào rồi thế?”
Lí Vân Tuyển nghiêng đầu nhìn bóng áo lam trong đám cành lá kia, nghĩ mãi lắc đầu bảo, “Cũng không rõ nha! Hình như sáng đi học đã thấy chú ấy uống rượu ở đây rồi…”
Tiêu Tử Y thấy cũng không hỏi được gì thì đành bỏ, vừa lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi trên trán Lí Vân Tuyển, vừa trách móc, “Sao giữa trưa mà không thay quần áo thế? Sáng sớm hay chiều muộn tuy vẫn lạnh nhưng giữa trưa thì rất nóng đó nha!”
Lí Vân Tuyển chẹp chẹp miệng bảo, “Vừa rồi buổi chiều không có tiết của chú Độc Cô, con nghĩ cũng không phải chạy bộ thì cũng không có mồ hôi! Ai ngờ hôm nay Abe lại hư thế chứ”
“Không có ai giúp con sao? Mọi người sao lại thế chứ? Ta sẽ đi nói với chúng thay con nhé!” Tiêu Tử Y lại thấy bóng Nam Cung Sanh cũng chẳng động đậy gì, lúc này mới nắm tay Lí Vân Tuyển đi đến sân thể dục.
“Nam Cung và Độc Cô hai người đó đang chơi cờ nhảy, còn tiểu Tinh Tinh thì vẫn giống như mọi ngày đọc sách…”Lí Vân Tuyển mở miệng nói không vui. Để cô bé coi một con chó to đến vậy, cô bé coi cũng thật chẳng dễ dàng gì.
“TRạm Nhi đâu rồi?” Tiêu Tử Y không nghe thấy Lí Vân Tuyển nói tiếp gì nữa, đành tò mò hỏi.
“TRạm Nhi….Nó đang cùng chị em nhà họ Tô chơi trong bóng râm..” Lí Vân Tuyển phồng má, chỉ tay hướng về phía bóng râm của sân thể dục. Cùng Chơi đùa với nhau cô bé cũng không quan tâm lắm, nhưng vì sao lại không để cho cô bé chơi cùng chứ? Hơn nữa muốn cho cô bé chơi thì sao lại cứ để cho cô bé làm cung nữ, cô bé sao chịu được chứ?
Tiêu Tử Y kéo tay Lí Vân Tuyển đi tới, thấy Tiêu TRạm đang chơi với chị em nhà họ Tô say sưa. TRên bãi cỏ đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn còn có rất nhiều loại đồ ăn tinh xảo, bên trong còn bày đầy cả cỏ xanh hoặc hoa tươi nữa, liên tưởng hẳn là một bữa đại tiệc tối đi.
Tiêu TRạm đang hỏi rất giòn, “Linh Lung muội muội, tối hôm nay chúng ta ăn cái gì ha?”
Tô Linh Lung bĩu môi mất hứng bảo, “Nói bao nhiêu lần rồi, ngươi phải gọi ta là Hoàng hậu nương nương chứ”
Lúc Tiêu Tử Y nghe được câu này bỗng ngẩn cả người, còn chưa kịp định thần ra sao thì đã hiểu ngay, bỗng giận tím mặt. Các bé mới chỉ là những đứa trẻ ba tuổi thôi, nếu không có người lớn dạy các bé những lời này, sao các bé lại có khả năng nói vậy được chứ?
Tiêu Trạm mở trừng hai mắt, không hiểu hỏi lại, “Nhưng mà ngươi cũng không phải mà! Hoàng hậu nương nương nhưng là bà nội của ta đó nha!”
“Ngươi! Cứ tính vậy đi, đã nói là giả rồi, thật đúng là, ngươi thích gọi là gì thì gọi đi vậy!” Tô Linh Lung bị chọc giận bảo.
“Tỷ tỷ người đừng có giận mà! Trạm Nhi ca ca, chúng ta làm lại nha” Tô Lâm Lang đứng bên cười hì hì bảo.
“Hả, Lâm Lang muội muội, hôm nay chúng ta ăn gì đây ha?” Tiêu Trạm không biết tại sao lại chọc cho Tô Linh Lung mất hứng, xoay đầu hỏi Tô Lâm Lang.
Tô Lâm Lang chỉ chỉ các đồ trên bàn bảo, “Hôm nay ngươi có thể tự chọn”
Tiêu TRạm cảm thấy rất vui, tâm trí phừng phừng, nhìn đồ trên bàn, tò mò hỏi, “Nào có đồ ăn gì ha?”
“…Rau xào” Tô Lâm Lang nghĩ mãi cũng không nặn ra được tên thức ăn nào, vì cô bé đã từng nghe qua tên đồ ăn rất chi phức tạp, cuối cùng vẫn là Tô Linh Lung xen vào một câu.
“Còn gì nữa không?” Tiêu Trạm hỏi rất ngây thơ.
Tô Lâm Lang liếc mắt nhìn Tô Linh Lung, thấy cô bé cũng không nói thêm được tên đồ ăn nào nữa thì đành nói rõ, “Hết rồi”
Tiêu TRạm vẫn ngơ ngác hỏi, “Vậy ngươi muốn ta chọn thế nào đây?”
“Có ăn hay không?” Tô Lâm Lang nghiêm trang nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...