Mãi cho tới khi Tiêu Tử Y cảm thấy ngủ đủ mỹ mãn mới duỗi thân một cái, nhìn bóng nắng bên ngoài cửa sổ nở nụ cười rất tươi, nàng mới phát giác ra hình như mình có vẻ quên thứ gì đó.
“Nhược Trúc à, sao ta nhớ không rõ là mình còn định đi đâu nữa vậy hả?” Tiêu Tử Y cau mày lại suy nghĩ, tiếc là chẳng có giúp gì được.
“Công chúa, là Đàm công tử đề nghị được gặp đó” Nhược Trúc bất đắc dĩ bảo.
“Vậy ha! Ha ha! Quên mất quên mất. Nhược Trúc giúp ta rửa mặt chải đầu nhanh nào. À không, từ từ đừng có vội gì.” Tiêu Tử Y cười híp mắt nói. Thầy tướng đã tự dưng đưa tới cửa, nàng cần phải nghĩ xem có cách nào thu phục hắn không đã.
Nhược Trúc ra hiệu cho cung nữ ngoài cửa bưng chậu nước ấm tiến vào, tai thì nghe những lời Tiêu Tử Y nói….cười yếu ớt lắc đầu bảo: “Công chúa cũng đừng có vội, Đàm công tử đã về rồi ạ”
Nụ cười trên mặt Tiêu Tử Y bỗng cứng đơ, kinh ngạc hỏi lại: “Về rồi sao?”
“Đúng vậy, Đàm công tử đã sớm về rồi ạ” Nhược Trúc gật gật đầu, mang khăn mặt bỏ vào chậu nước vò nhẹ nhàng, sau đó vắt khô, đưa cho Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y hít một hơi sâu, lấy khăn nóng áp vào mặt, luồng khí nóng chạm vào da mặt nàng bỗng chốc làm cho tâm tình bình ổn trở lại.
Trấn định, nàng nhất định phải chấn định. Đây là thư khiêu chiến mà thầy tướng Đàm kia khơi mào với nàng, nàng cần phải thực bình tĩnh để đối phó mới dược.
Nhưng mà, vẫn thực đáng giận quá đi! Đoán chừng nàng sẽ không tính sổ với hắn ta sao? Đã vậy lại còn vác mặt tới gặp nàng làm gì?
“Công chúa, tiểu thiếu gia Độc Cô và tiểu công tử Nam Cung Tiêu hôm nay cũng chưa có tới” Nhược Trúc nói hơi có chút mất mát. Ngày nào cũng đã quen có những đứa trẻ này vây quanh đây rồi, tự dưng cãi nhau rồi lại trở thành im lặng, thấy có chút không thích ứng lắm.
“Không sao, hôm nay không phải là nói có ngày nghỉ thực tốt hay sao?” Tiêu Tử Y cũng không để ý, trẻ con thôi mà! Cũng không phải cứ bắt ngày nào cũng vậy, hai ngày nghỉ ai mà chẳng muốn ở chung với người nhà. Trẻ con không phải nói cứ muốn lúc nào cũng phải có cha mẹ dính sát thì mới đúng sao, nếu không thế thì sinh ra trường học để làm gì. Con của mình bình thường không ở bên mình, sẽ nhớ nhung nhiều. Nghỉ hai ngày như này cũng muốn xúc tiến cho gia đình hoà thuận thôi.
Tiêu Tử Y cầm khăn mặt lau, vừa quay đầu phát giác ra vẻ mặt lo lắng của Nhược Trúc, không khỏi buồn cười nói: “Sao lại thế chứ, hôm nay ngươi cũng được nhàn nhã chút rồi! Hơn nữa Độc Cô Huyền với vị Tranh kia không ở đây gây náo loạn, có thể yên lặng không phải tốt hơn sao!”
Nhược Trúc đón lấy khăn mặt, tâm tình không yên nhìn vẻ mặt Công chúa điện hạ hình như không sao, cuối cùng nhịn không được thốt ra hỏi: ‘Chả lẽ công chúa không lo tiểu thiếu gia Độc Cô ngày mai không tới nữa sao? Vì chuyện Diệp Tầm….”
“Hừ, lo lắng làm gì chứ!” Tiêu Tử Y cười mủm mỉm bảo: “Nhược Trúc à, ngươi vẫn không hiểu tâm tư trẻ con nha! Độc Cô Huyền vất vả lắm mới gặp được một đối thủ rất xứng khiêu chiến như vậy, sao bé ấy lại không đến chứ? Không đến mới lạ nha!”
Về điểm này lòng dạ tên nhóc Độc Cô hẹp hòi nàng còn không rõ sao, nàng không rõ thì cũng đừng coi là đã có kinh nghiệm nhé.
Nhược Trúc nghĩ ngợi, không khỏi muốn thừa nhận đúng là vậy. Độc Cô Huyền chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí chỉ sợ chuyện này vẫn không được cải thiện. Nhưng chuyện đó Công chúa điện hạ của nàng ta cũng có vẻ chẳng thấy lo lắng chút nào cả.
“Thôi đừng để ý tới nhóc Độc Cô Huyền làm gì. Đàm Nguyệt Li anh ta đến có nói cái gì không đó?” Tiêu Tử Y ngồi một mình trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình mơ hồ trong gương đồng, nhíu nhíu mày hỏi. Người đó tới làm cái gì chứ? Nàng cũng không có đi tìm anh ta nha.
“Đàm công tử nói là thái tử điện hạ bảo ngài ấy tới chỗ này. Hình như là định bảo ngài ấy dạy bọn nhỏ vẽ tranh vậy” Nhược Trúc đi lên trước giúp Tiêu Tử Y chải tóc, nói nhẹ nhàng.
“Vậy ha” Tiêu Tử Y khó chịu ồ một tiếng, “Sau đó thế nào? Anh ta không thấy ta thì đi luôn hả?”
“Ngài ấy….ngài ấy bảo là muốn đi thăm nom phòng học một lượt, Nhược Trúc bảo Thuần Phong đi cùng ngài ấy. Chẳng bao lâu ngài ấy trở về thấy công chúa vẫn chưa dậy, mới cáo từ đi ạ” Nhược Trúc cẩn thận bẩm báo.
“Anh ta tới phòng học ư?” Tiêu Tử Y vội vàng đứng lên, chẳng kịp đợi cho Nhược Trúc vấn tóc xong, vội vàng khoác áo lên người đi ra ngoài. Đừng trách nàng nhạy cảm như vậy nhé. Nàng thực sự đối với vị thầy tướng kia vừa hận vừa sợ, biết đâu anh ta lại có hành động gì đó khiến nàng lại buồn bực nữa.
Tiêu Tử Y chạy thẳng một mạch tới nơi học là điện Vĩnh Thọ, đẩy cửa phòng ra không thấy bóng người nào, quan sát cẩn thận đồ vật trong phòng một lượt.
Hình như không có động vào cái gì cả. Tiêu Tử Y thở dài nhẹ nhõm, không hiểu sao lại sợ tên đàn ông đó gây ra chút chuyện gì đó chứ? Hay là bởi trên yên tiệc Hải Đường, lần đầu tiên gặp anh ta đã gây cho nàng có cảm giác kinh hãi như thế? Có phải lúc đó anh ta đã nhìn ra gì đó không? Chắc không đâu, anh ta chỉ là một thầy tướng không nghề ngỗng gì thôi mà! Tiêu Tử Y thầm an ủi chính mình.
“Công chúa! Xảy ra chuyện gì sao? Sao chưa chải đầu mặc quần áo đã chạy tới đây vậy? Bảo bọn trẻ con tới là muốn nói gì đó sao?” Nhược Trúc hơi có chút kinh hãi. Thấy Tiêu Tử Y như vậy nàng ta cũng hớt hải đuổi tới, đã thấy Công chúa Điện hạ của nàng ta đang đứng ở trong phòng học không khỏi có chút hoài nghi.
Tiêu Tử Y đảo mắt nhìn quanh, hiện giờ nàng cảm giác bị Nhược Trúc quản lý càng ngày càng nhiều rồi, cứ giống như một bà mẹ được thăng cấp lên vậy. Đây thực sự không phải là tình huống tốt đẹp gì.
Đang lúc Tiêu Tử Y định quay đầu đi ra lập tức bị chiếc bảng trắng trên tường đập vào mắt. Tự dưng thấy xuất hiện một bức tranh, trên đó vẽ một ông già.
Nét bút còn mới, không cần nghĩ cũng biết chắc đó là Đàm Nguyệt Li tên đó vẽ rồi. Cái kiểu ký tên như rồng bay phượng múa kia tuy nàng xem cũng không lớn lắm nhưng khẳng định là anh ta.
Tiêu Tử Y cau mày nhìn chằm chằm vào bức tranh ông già kia không hiểu lẩm bẩm: “Tranh này là ai vậy ha? Sao nhìn thấy quen mắt vậy ta?”
“Là Khổng Tử đó!” Một giọng vô cùng đặc biệt lại quen thuộc vang lên bên cạnh, Tiêu Sách khoanh tay trước ngực nhìn vẻ mặt hứng thú của Tiêu Tử Y: “Hoàng tỷ à, tỷ đến cả tranh Khổng phu tử mà cũng chưa thấy bao giờ sao?”
Tiêu Tử Y vỗ tay đánh bốp một cái, bừng tỉnh hiểu ra, “Ta xem thế nào lại thấy quen mắt thế chứ! Hoá ra là Khổng phu tử ha. Nhưng mà, sao lại vẽ ở đây chứ?”
“Có gì đâu! Hoàng tỷ thực sự không biết sao? Khổng phu tử là người đầu tiên sáng tạo ra tư thế bắt chước, mở cửa dạy học đó, làm phá vỡ quy định của quan phủ mà. Vì thế ở từng học đường đều có vẽ tranh Khổng phu tử để hành lễ đấy thôi” Tiêu Sách kiên nhẫn giải thích, cảm thấy còn bực bội nữa, rõ ràng là hoàng tỷ cũng chưa đi học mà, sao phụ hoàng lại dám để Tiêu Trạm cho tỷ ấy dạy nhỉ?
NHưng cậu ta cũng phải thừa nhận nàng tỷ ấy còn biết nhiều thứ hơn cả cậu ta nữa.
“Thì ra là như vậy ha. Vậy Thái Tam quốc đó sao chưa nói tới thế nhỉ?” Tiêu Tử Y bất mãn chu môi lên nói.
“Thái Tam quốc ư?” Tiêu Sách tới nửa ngày mới hiểu Tiêu Tử Y rốt cục là đang nói vị nào. “À, Thái Khổng Minh ha! Ta đoán ông ấy cũng không muốn coi nơi này là học đường rồi. Tuổi của bọn Trạm Nhi cũng chưa đủ tuổi mà”
Thế cũng đúng ha, ở đây vốn chỉ mở nhà trẻ thôi. Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn bức tranh Khổng Tử đã hoàn thành kia trông rất sống động, lập tức lĩnh hội được ý tứ của Đàm Nguyệt Li trong đó.
Anh ta muốn mượn tranh này để chứng tỏ bản lĩnh của anh ta, hỏi thử nàng xem có phải đã có tư cách tới đây dạy hay không?
Hừ, tính thông qua cho anh ta đi vậy!
Tiêu Sách tựa người vào tường, nhìn Tiêu Tử Y quần áo tóc tai rối tung chẳng chỉnh tề gì cả, quả thực không thể tin nổi cô gái này tự dưng lại lộ ra vẻ mặt đương nhiên như thế, còn chẳng thèm coi hình tượng mình trước mắt người khác nữa. Nhưng cậu ta cũng thực muốn thừa nhận, bộ dạng lúc này của nàng chứng thực là tuỳ tính tình, nếu so với trong cung các cô gái giả vờ đoan trang thục nữ còn đẹp hơn rất nhiều. Nhược Trúc đứng cạnh định ám chỉ cho Tiêu Tử Y biết để trang điểm cho tử tế mới nói chuyện cùng với Tiêu Sách, nhưng nghĩ lại cho dù nàng ta có nói ra thì chắc gì công chúa nhà mình đã nghe lời mà làm, hơn nữa Sách điện hạ là đệ đệ của nàng cũng không có để ý gì. Nhược Trúc cảm thấy chủ ý vậy cũng không sao, nên biết ý cáo lui đi chuẩn bị đồ ăn.
“Nè, Tiêu Sách à, hôm nay đệ tới tìm ta có chuyện gì vậy?” Tiêu Tử Y nghe tiếng chân Nhược Trúc biến mất ở cuối hành lang nàng vẫn cứ duy trì bộ dạng cũ tiếp tục ngẩng đầu nhìn bức tranh Khổng Tử trên tường, thản nhiên hỏi. Tên nhóc này cố ý tránh gặp nhiều ngừơi trong cung Trường Nhạc mà chỉ tìm tới nàng vào ngày nghỉ, bỏ qua nhiều chuyện.
“Hoàng tỷ à, ta muốn gặp Diệp Tầm hỏi một chút chuyện liên quan của bé với Diệp Tri Thu” Tiêu Sách cũng không khách sáo gì với Tiêu Tử Y nói thẳng vào đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...