“Còn dẫn theo một đứa bé nữa ư?” Tiêu Tử Y day day huyệt thái dương không hiểu nổi sao Nhược Trúc lại có bộ dạng như gặp phải đại dịch vậy. “Là ai cà? Quên đi, hay là giúp ta sửa sang tóc tai chút, đừng làm đặc biệt quá, cũng đừng để hoàng huynh chờ lâu”
Nhược Trúc gần như không nói gì cả đến cả từ “đúng” cũng không nói tý nào, chỉ lặng lẽ không tiếng động đi tới bên cạnh Tiêu Tử Y giúp nàng chải đầu vấn tóc.
Tiêu Tử Y không hiểu gì cả cho tới khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương dắt tới một bé trai đến cũng không có lời giải đáp.
Bởi vì thoạt nhìn thì chỉ là một bé trai bình thường, đầu cúi thấp, trầm mặc không nói gì đứng bên cạnh Tiêu Cảnh Dương. Dáng cao không khác lắm so với Độc Cô Huyền, nhưng cũng không khoẻ mạnh như Độc Cô Huyền, mà vóc dáng trông vô cùng gầy nhỏ. Cả người bé mặc một bộ quần áo màu trắng, chuyện này là cho Tiêu Tử Y có giật mình chút ít.
Ở cổ đại, ít nhất là tời đại mà đang mặc bây giờ, áo thì trắng như tuyết nhưng cuũngkhông phải là hình ảnh phiêu dật gì, triều Đại chu cũng không còn độc hành màu trắng nữa mà màu trắng đều là những người dân bình thường. Đứa bé này mặc màu trắng thì cũng không có gì kỳ lạ, kỳ lạ chính là Tiêu CẢnh Dương tự dưng lại màng một đứa bé mặc quần áo màu trắng tới. Làm mang đến cho nàng sao?
Tiêu Tử Y không hiểu nhìn về phía Tiêu Cảnh Dương, không phải nàng kỳ thị gì, chỉ là tò mò sao thân là Thái tử mà Tiêu Cảnh Dương lại có thể cùng người dân bình thường một chỗ với nhau, lại còn mang cả vào cung nữa chứ.
Chả nhẽ….là con riêng của hắn sao?
Sắc mặt Tiêu Tử Y lập tức trở nên quỷ dị, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Nhược Trúc biểu hiện vừa rồi đi.
Tiêu Cảnh Dương chỉ uống nước trà, nhìn thấy Tiêu Tử Y đứng ngây người ra trước sảnh sắc mặt thay đổi liên tục. Chỉ liếc mắt qua một cái thì Tiêu Cảnh Dương đã biết nha đầu kia đang nghĩ gì rồi, vội vàng đặt chén trà xuống, hạ giọng nói với bé trai: “Diệp Tầm à, con cứ ở đây ngồi một lát nhé, ăn chút điểm tâm nè”
Tên đứa bé trai là Diệp Tầm không thể gọi là gật gật đầu, vẫn đứng im không nhúc nhích một chỗ.
Tiêu Cảnh Dương lắc lắc đầu, đứng dậy ý bảo Tiêu Tử Y ra ngoài vườn hoa nói chuyện với hắn.
Trong bụng Tiêu Tử Y một đống hoài nghi theo sát hắn ra ngoài đại điện, hỏi nhỏ: “Sao lại thế chứ? Ai vậy cà? Con của huynh sao?”
Tiêu Cảnh Dương dở khóc dở cười gõ vào trán nàng một cái, “Chuyện này sao có thể thế? Tối hôm qua ta đều không phải đã nói hết rồi sao?”
Tiêu Tử Y yên lòng, đứa bé này thoạt nhìn thì lớn hơn so với Trạm Nhi, nếu laàcon của Tiêu Cảnh Dương thì trong cung này đã chẳng sớm náo loạn ngất trời rồi hay sao? “Vậy là ai chứ?”
Tiêu Cảnh Dương nhìn cảnh đẹp rực rỡ muôn màu trong vườn hoa bất đắc dĩ thở dài nói: “Tối qua Ngũ đệ của ta đã trở lại, hắn coi như là Ngũ Ca của muội. Tuy không phải do mẫu hậu sinh ra, nhưng mà từ sau khi mẫu phi hắn mất đi có khẩn cầu mẫu hậu thay thế chăm sóc. Từ nhỏ lớn lên cùng ta, tình cảm vô cùng tốt đẹp”
Tiêu Tử Y lẳng lặng nghe, chẳng lẽ đứa nhỏ kia là con của Ngũ điện hạ kia sao? Nhưng cũng không đúng lắm, vì nàng sớm nghe Như Lan lắm mồm có nói qua, Ngũ điện hạ vẫn chưa thành thân, coi bốn biển là nhà chạy khăp nơi, chả nhẽ là con riêng sao?
NHưng lần này nàng cũng không dám hỏi thêm gì, vểnh tai lên cố nghe ngóng thêm chút.
Tiêu Cảnh Dương ngửa đầu nhìn về phía xa xa, tràn đầy cảm xúc bảo: “Lần này Ngũ đệ đi tới một nơi là Đột Quyết, nhưng thực ra là do ta bảo hắn đi. Nhưng nguyên do này muội đừng nói với phụ hoàng nhé. Nếu phụ hoàng mà biết được sẽ rất giận đó”
Tiêu Tử Y ngoan ngoãn gật đầu, lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt.
Có lẽ đêm qua nói hết với Tiêu Tử Y xong, cảm giác mọi gông xiềng trói buộc trong lòng đã lỏng đi rất nhiều, Tiêu Cảnh Dương không hề giấu diếm nói hết với Tiêu Tử Y, “Ta muốn Ngũ đệ tới Đột Quyết để tìm người…” Mà bây giờ người Tiêu Húc mang về ở ngoài thực ra là trùng hợp, cũng không phải là cố tình. Nhưng có lẽ đáy lòng phụ hoàng cũng biết rõ chuyện gì xảy ra, lòng Tiêu Cảnh Dương vẫn còn sợ khi nói.
“Tìm người ư?” Tiêu Tử Y quay đầu nhìn tiểu thái tử vẫn đứng nghiêm túc tại chỗ trong đại sảnh, “Không phải là tìm bé đó chứ?”
“Không phải, bé chỉ là đột xuất thôi, cũng không có trong kế hoạch” Tiêu Cảnh Dương mấp máy môi, không khỏi buồn bực hỏi: “Tử Y à, muội không biết Diệp Tri Thu là ai à?”
Chả lẽ Diệp Tri Thu này rất nổi tiếng sao? Vẻ mặt Tiêu Tử Y nghi hoặc, nhưng trong nội tâm thì cười khan hai tiếng, nàng mà biết thì mới lạ đó.
Tiêu Cảnh Dương thở dài bảo: “Đúng rồi. Mấy năm nay muội đều ở Thiên Sơn, tin tức không nắm được cũng đúng thôi” Dứt lời bắt đầu kể lại mọi sự tình chân tướng cho Tiêu Tử Y nghe.
Tiêu Tử Y từ từ tiêu hoá những mốc quan trong qua những lời Tiêu Cảnh Dương thuật lại. Hoá ra Diệp Tri Thu trong miệng hắn là danh tướng Triều Đại Chu mười năm trước, từng dùng năm ngàn kỵ binh bị Khả Hãn của Đột Quyết đánh bại . Nhưng làm cho ông ta nổi tiếng ở triều Đại Chu không phải là chiến công của ông ta mà là chiến dịch cuối cùng ông ta bị Đột Quyết Khả hãn dùng kế nhốt trong sơn cốc, có hành vi đầu hàng Đột Quyết kia.
Mặc dù Tiêu Tử Y thấy đây cũng thực là chuyện bình thường, nhưng ở trong này, tại…triều đại này thì không thể nghi ngờ chính là hành động phản quốc.
Diệp Tri Thu ngây ngốc ở Đột Quyết mất bốn năm trời, Đột Quyết Khả Hãn đem con gái của ông ta gả cho hắn, chẳng bao lâu hai người có con. Hiện giờ đứa bé ở trong đại sảnh kia chính là con của Diệp Tri Thu, Diệp Tầm.
“Vì thế, Ngũ hoàng huynh cứ thế mang người về sao? Hay là chỉ mang đứa bé này về thôi?” Tiêu Tử Y rất ngạc nhiên là Ngũ hoàng huynh nàng thần thông quảng đại như vậy, lại còn nói mang người về liền mang người về thật.
Tiêu Cảnh Dương cười khổ bảo: “Diệp tiên sinh và Diệp Tầm hai người đều cùng về”
Tiêu Tử Y biết nội tình không đơn giản vậy, không biết Tiêu Cảnh Dương đã phải dùng cách gì để đổi được Diệp Tri Thu. Hơn nữa lại còn gọi vị kia là “Tiên sinh” nữa, cái từ này ở cổ địa gọi vậy chính là người có học thức rất cao mới được sử dụng.
“Muội nghĩ đúng rồi, Diệp Tiên sinh chính là thấy giáo Khải Mông của ta” Tiêu Cảnh Dương mỉm cười, trăm mối cảm xúc ngổn ngang ngửa đầu nhìn mặt trời đang dâng lên, cảm thấy có chút chói mắt nheo nheo lại, “Tiếc là….Tạo hoá trêu người mà!”
Trách không được lúc trước hắn nhắc tới thầy của hắn thì thái độ có chút cô đơn, thì ra là có chuyện như vậy.
“Ông ấy trở về, kè thực còn không bằng ở bên đó sống cả đời đâu…”Tiêu Cảnh Dương nhẹ giọng cảm khái nói. Tình cảnh Diệp Tri Thu này, cùng thời điểm với Lý Lăng có nhiều điểm tương đồng nha. Khác nhau ở chỗ Lý Lăng sống quãng đời còn lại ở Hung Nô, vẫn chưa về Hán quốc lần nào.
Tiêu Cảnh Dương lại thở dài, vỗ vỗ vai Tiêu Tử Y nói: “Chuyện này muội đừng lo, hoàng huynh chỉ xin muội một chuyện, có được không?”
Tiêu Tử Y nhếch nhếch khoé miệng hậm hực hỏi: “Chẳng phải là muốn để đứa bé ở chỗ muội đấy chứ?”
“Tử Y thật thông minh quá, đúng đó! Mấy ngày trước không phải muộ từng nói với ta sẽ tìm thêm mấy đứa bé tới đây sao? Thật hay quá, vừa lúc còn có thêm một bé”
Tiêu Cảnh Dương cười híp mắt nói, dùng giọng điệu trẻ con làm nũng dỗ dành nàng.
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn hắn, tức giận bảo: “Phụ thân không phải cũng cùng về đấy thôi? Còn mang để ở chỗ muội làm gì? Không phải có chuyện sai lầm trước đây chia rẽ thân nhân bé Vân Tuyển còn chưa đủ sao?”
Tiêu Cảnh Dương cười xấu hổ ho khẽ, hạ giọng bảo: “Là do Phụ hoàng không tha”
Tiêu Tử Y nghi ngờ nghiêng đầu, nhìn nét mặt cổ quái của Tiêu Cảnh Dương, mãi laâ sau mới phản ứng kịp biến sắc bảo: “Huynh định đem bé thành con tin sao?”
Tiêu Cảnh Dương cười khổ chấp nhận, tuy đây là quyết định của phụ hoàng, nhưng hắn cũng không nghĩ chuyện lại biến thành như vậy, hắn cũng có trách nhiệm một phần.
Tiêu Tử Y không nói gì, bọn trẻ trong nhà trẻ của nàng đúng là đủ loại lai lịch. Một đứa là Hoàng tôn điện hạ mà nàng yêu quý, một đứa là bé Vân Tuyển bị bắt vào cung, một đứa được dũ dỗ tới là Nam Cung Tiêu, còn một đứa nữa tự mình đưa tới cửa là Độc Cô Huyền.
Hiện giờ lại thêm một bạn nhỏ nữa du học trở về. được rồi, thực tế là con tin thôi. Tám phần là không có chỗ an bài cho bé nên mới nghĩ tới chỗ này của nàng có sẵn một nhà trẻ mới quẳng đến.
Tiêu Cảnh Dương thấy vẻ mặt còn do dự của Tiêu Tử Y thì đi tới cửa đại điện gọi Diệp Tầm ra.
“Tử Y à, muội xem đứa bé này đi, sẽ biết vì sao ta lại giao nó cho muội. Những người khác ta cũng thực lo lắng lắm ha…” Tiêu Cảnh Dương dẫn Diệp Tầm vẫn cúi đầu tới trước mặt Tiêu Tử Y, nhẹ giọng hướng bé nói: “Diệp Tầm à, ngẩng đầu lên nào, cho công chúa nhìn con chút coi”
Tiêu Tử Y khong hiểu nhìn lại, sau đó thấy Diệp Tầm từ từ ngẩng đầu lên, Tiêu Tử Y kiềm chế không nổi kinh ngạc.
Chẳng trách vừa rồi Nhược Trúc có biểu hiện thất thường vậy, đó là vì đứa bé này có đôi mắt không bình thường.
Một mắt có màu đen giống người bình thường, còn mắt kia thì lại có màu xanh giống như màu bầu trời bao la trên đỉnh đầu họ (xanh da trời)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...