“Rầm! Rầm! Rầm!” vườn U Lan vốn yên tĩnh bỗng ngập tràn tiếng đập cửa vang trời, hoàn toàn không có nửa chút im lặng hiền hoà của ngày thường.
“Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia thực sự không ở trong mà…” Bội Huyền lắp bắp nhìn bọn gia đinh đã nhanh đem cửa đập nát mất rồi, nhưng trong lầu nhỏ vẫn không có chút tiếng động nào.
“Không ở sao? Không ở! Làm sao có thể vậy chứ? Tên kia nhất định lại uống say rồi, hoặc là căn bản ở bên trong không muốn mở cửa! Cho ta đập! Tiếp tục ra sức đập nữa!” Nam Cung Tranh tức đến độ không còn bóng dáng khuê các của tiểu thư nữa rồi, xắn tay áo lên gầm gừ nói.
“Tiểu thư…Tên kia…Nhưng là Nhị thiếu gia đó…” Bội Huyền sợ hãi vạch ra vấn đề xưng hô của nàng, nhưng hiển nhiên tiểu thư của nàng ta cũng không thèm để ý đến việc nhỏ nhặt chẳng đáng kể gì như thế, quan trọng hơn là giọng nàng bị chìm nghỉm trong âm thanh đập cửa rầm rầm.
Nhưng mãi vẫn không có chút ..động tĩnh nào cả, Nam Cung TRanh giận tới mức không thể nhịn được nữa, giơ tay mềm mại lên bảo bọn gia đinh ngừng lại trước.
Vườn U Lan lập tức yên tĩnh trở lại, chuyện huyên náo vừa nãy bỗng chốc đối lập, làm cho Bội Huyền không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng một giây sau ảo tưởng nàng ta nghĩ tới tiểu thư nhà nàng ta đã nghĩ thông suốt tư tưởng bỗng chốc tan vỡ.
“Nam Cung Sanh! Ngươi đi ra cho ta! Nếu không ra bản tiểu thư sẽ đem bảo bối cây đào của ngươi cho một mồi lửa thiêu rụi!” Giọng Nam Cung Tranh nữ cao không phải cố sức, lập tức đem màng nhĩ ong ong khá lâu của mọi người lại quay về lần nữa.
Nhưng kết quả là càng có nhiều hoa đào từ trên cây rơi xuống càng nhiều mà trong lầu nhỏ vẫn lặng ngắt như tờ.
“Tiểu….tiểu thư, công chúa phái người tới trước sảnh đã chờ lâu quá rồi….Hay là, hay là….” Bội Huyền dù sao luôn đi theo Nam Cung Tranh, nghe đã nhiều loại đã quen tiếng gầm rống của sư tử Hà đông này, rất nhanh quay về khuyên nhủ.
Thực doạ người nha….Đáy lòng Bội Huyền thầm nghĩ, nhà Nam Cung kỳ thực chẳng có ai là bình thường cả….Chẳng giống như bên ngoài đồn đại là nhị tiểu thư nhà Nam Cung đẹp như tiên mà tính tình thì lại nhu hoà hiền lành, Nhị thiếu gia thì bệnh tật triền miên thê thảm và cực kỳ bi thảm. Trên thực tế thì….dù sao có đánh chết nàng ta cũng không hiểu tại sao lại có lời đồn này nữa, hoặc là nói loại đồn đại này sao tới giờ vẫn chưa bị vạch trần là sao?
Nam Cung Tranh tức giận nhấc làn váy lên đạp một đạp vào cửa lầu nhỏ nhưng cũng hết cách rồi. Nàng lại không thể đem toàn bộ cây đào của nhị ca thiêu rụi được, dù sao hậu quả quá kinh khủng, nàng không có cách nào tưởng tượng nổi.
Nhưng nàng lại rất tức giận nha! Muội muội duy nhất của hắn hiện giờ đang gặp sự dụ dỗ nguy hiểm mà! Vốn là một buổi chiều rất đẹp này, nàng định luyện tay nghề thêu khăn, luyện họng bắn ra khúc đàn giết thời gian, kết quả trong cung có người trực tiếp tới đây muốn mời nàng vào cung, chỉ nói là công chúa Trường Nhạc cho mời, còn lại không nói gì cả.
Xem ra công chúa Trường Nhạc nắm được tay của tiểu đệ nhà nàng chưa đủ nha…
“Tiểu thư…” Bội Huyền hết hồn nhỏ giọng khuyên bảo.
“Vù, bỏ đi. Bội Huyền, ngươi ở nhà đi, tiểu thư ta một mình đi vậy” Nam Cung Tranh thở ra một hơi, bộ dạng kiêu ngạo nghiêm nghị hẳn.
“Tiểu Thư…” Bội Huyền lộ ra ánh mắt sùng bái, không hổ là nàng ngưỡng mộ tiểu thư nhà mình nhé! “Kết quả là hắn dĩ nhiên khôn khéo như vậy, kiểu gì cũng không chịu đi ra!” Nam Cung Tranh vỗ vỗ tay, xoay người lại ra dáng tiểu thư ôn nhu, chẳng qua lại thì thầm than thở oán giận lầm bầm trong miệng.
Trên mặt Bội Huyền biểu hiện suy sụp hẳn, nhưng vẫn nghiêm chỉnh phất tay một cái về phía bọn gia đinh đang thất thần, cả đoàn người đi theo sau lưng Nam Cung Tranh lục tục ra khỏi vườn U Lan.
Còn căn lầu nhỏ phía sau vẫn yên tĩnh như thường, không có bất kỳ tiếng động nào, thật giống như không có ai ở vậy.
Chả lẽ thực sự không có người sao.
***
“Công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi, gần đây thân thể tốt chứ?” Một giọng nam ôn nhu từ bên ngoài truyền tới.
Tiểu Tử Y mở to cặp mắt nhìn, cố tình vung màn lụa trước mặt xuống nhìn ra bên ngoài thấy Cố Thần đang ngồi nghiêm chỉnh, cười giả lả nói: “Nếu thân thể khoẻ thì còn gọi Cố Y Quan nhà ngươi tới đây làm gì? Hừ!” Câu duy nhất cuối cùng nàng cố lên cao giọng nhìn về phía Tiêu Cảnh Dương đang đứng cạnh Cố Thần kia.
Tiêu Cảnh Dương cười cười dẹp màn lụa trêu chọc sang một bên, lo lắng khuyên bảo: “Tử Y, ngoan nào, để cho Cố Thần giúp muội bắt mạch lần nữa coi, hoàng huynh sợ độc tố trong người muội vẫn còn chưa hết”
Tiêu Tử Y bĩu môi, rất khinh thường bảo: “Dựa vào hắn à? Lần trước hắn….” Lần trước Cố Thần này ngay cả thuốc của Đàm Nguyệt Li cũng không nhìn ra kìa! Nhưng mới nói tới một nửa, Tiêu Tử Y đột nhiên dừng. Viện Thái Y nhiều Y sinh như vậy, vì sao Tiêu Cảnh Dương lại cố tình mời Cố Thần tới đây bắt mạch cho nàng chứ?
Nguyên nhân có thể là Tiêu Cảnh Dương không nghĩ kinh động tới nhiều người, mới lén mời vị Cố Thần này tới thôi. Điều này cũng nói lên vì sao đến cả một Thái Y viết một ương thuốc dân gian cũng nhận không ra.
Bởi vì bọn họ đều vì một người!
Xem ra tối hôm đó viện Thái Y chỉ còn lại có mỗi Cố Thần ở, cũng là kế hoạch tốt. Mang theo ngọc bội đến sinh bệnh rồi đến xem bệnh..
Đột nhiên Tiêu Tử Y cảm giác thực sự không còn sức nữa, là phụ thuộc vào cả bọn họ sao? Không phải là chỉ cần cho bé Vân Tuyển trở về bên ca ca của cô bé hay sao? Cứ mở miệng nói trực tiếp cùng nàng không được sao? Hay là nhóm bọn hắn đều thích cách biểu đạt phức tạp như thế này?
Hừ. Nàng cố tình không làm bọn họ vừa lòng đó, dù sao thì bé Vân Tuyển rất đáng yêu và cũng rất biết điều nữa. Sau này bắt Lí Vân Thanh tới đây dạy học, có thể mỗi ngày nhìn thấy, cũng gần như là đem cô bé tới ở nhờ nhà họ hàng thân thích thôi mà.
Tiêu Tử Y thò tay ra ngoài, để mặc cho vị Y quan Cố Thần kia bắt mạch cho nàng. Không sao, gần giống như kiểm tra thân thể thôi, chẳng qua ở cổ đại kiểm tra thân thể thực ra hơi dễ dàng. Không cần phải thử máu gì đó, chỉ cần bắt mạch là ổn.
Quả nhiên, đơn giản là cái gì đó phải tĩnh dưỡng thân thể tốt chút…Vô nghĩa thêm một ít thuật ngữ chuyên môn, Tiêu Tử Y nghe qua đều không hiểu gì. Tiêu Cảnh Dương bảo Cố Thần kê ra một ít đồ ăn bổ dưỡng gì đó, giao cho Nhược Trúc, bảo nàng ta phân phó cho phòng bếp trong cung Trường Nhạc nấu nướng giúp Tiêu Tử Y bồi bổ.
Thật may là không bắt nàng phải uống thuốc gì đó. Tiêu Tử Y thở ra nhẹ nhàng, nhìn ánh mắt quan tâm của Tiêu Cảnh Dương, hừ nhẹ một cái nói: “Được rồi, nhìn không sao rồi chứ?”
“Đúng vậy ha, yên tâm rồi” Tiêu Cảnh Dương nhợt nhạt cười, “Thực ra ta gọi Cố Thần tới còn có chuyện muốn nhờ hắn nữa. Sau này nếu đứa nhỏ nào của muội mà bị bệnh có thể trực tiếp tìm hắn. Như vậy không cần qua viện Thái Y nữa, sẽ rất tiện”
Tinh thần Tiêu Tử Y lập tức tỉnh táo lại ngay. Đúng vậy, trẻ con đau ốm thường xuyên, có một thái y lệ thuộc vậy thực sự giảm đi không ít phiền toái. “Hoàng huynh à, huynh thực sự là vì TRạm Nhi đấy ư?” Tiêu Tử Y thoáng chốc có một tia không tin tưởng, cảm giác chuyện này đến quá đột ngột.
Tiêu Cảnh Dương trịnh trọng gật đầu nói: “Trước kia đều là ta sai lầm rồi, ta nghĩ tới phụ hoàng quan trọng hơn chút, trên thực tế thì không phải vậy”
Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt anh tuấn của hắn lộ ra nét yếu ớt chút, kìm không được định vươn tay ra vỗ vỗ lên vai an ủi hắn.
Nhưng tay vừa mới đưa ra được nửa chừng thì nghe được tiếng Nhược Trúc ở ngoài cửa cất giọng nhẹ nhàng: “Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ, Nam Cung nhị tiểu thư đã tới, đang chờ ở phòng khách”
Tiêu Tử Y lặng lẽ thu tay về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...