Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ
Võ Tiết Châu trầm mặt ngồi trong phòng. Đây là khuê phòng của nàng trong thần điện mới được ban. Rất rộng rãi và xa hoa. Thế nhưng nàng vẫn không hài lòng bởi vì...
Liếc nhìn hình ảnh trên máy. Trên đó xung quanh đều mang màu xanh lam lạnh lẽo của vật chết. Chỉ có vài bóng dáng màu vàng cam thỉnh thoảng chuyển động một chút. Không nghi ngờ gì nữa, cái máy này dùng để tìm người núp trong bóng tối mà Võ Tiết Châu đặc biệt đem từ hiện đại về.
Quét hình khắp thần điện ít nhất có khoảng mười ám vệ. Chết tiệt! Nhiều người cùng nhau nhìn chằm chằm như vậy thật khó hành động. Ngặt nỗi nơi này nhà vệ sinh không được kín đáo. Lại còn có bô trong phòng. Ngươi mắc? Được, thải đi! Lát nữa sẽ có tỳ nữ đến dọn.
Thở dài xoa mi tâm. Đây là thất trách. Nàng không ngờ hoàng đế lại xem trong một đứa trẻ như vậy. Hiện tại nàng chỉ cần thu phục một con quỷ có pháp lực cao cường một chút là có thể tự do hoành hành.
Võ Tiết Châu bất động nhìn một đám ám vệ ẩn náu bất động. Không khí quỷ dị mà buồn cười.
Nàng mím môi. Muốn thoát đám người võ công cao cường này chắc chắn phải dùng đến bùa tàng hình. Nhưng vẽ bùa nào dễ dàng như vậy chứ! Phắc diu! Bộ nghĩ vẽ nghệch ngoạc vài nét là xong hả? Có mà bùa rởm ấy!
Vẽ bùa là phải dùng chu sa cùng với tinh lực trong cơ thể hòa vào làm một. Ý niệm khi vẽ phải tập trung. Đừng nhìn nàng vẽ vài lá bùa bắt quỷ, ngự quỷ như ăn cháo mà tưởng lầm.
Mấy loại bùa này thật chất chỉ là bùa thường và tà chú thôi. Còn loại linh bùa thần thông quản đại thế này... Võ Tiết Châu khóc không ra nước mắt.
Rối rắm một hồi, nàng quyết định lên giường đi ngủ trước. Có việc gì để mai rồi tính.
Đêm khuya lạnh lẽo không một tiếng động. Chỉ có tiếng kêu côn trùng bầu bạn làm mười ám vệ phiền lòng muốn chết. Bọn họ rất không hiểu, chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nói ra lời bịa đặt, ba hoa mà thôi. Tại sao hoàng đế có thể sai bọn họ đi theo dõi như vậy chứ. Nhìn đi! Vật nhỏ mũm mĩm cuộn tròn thân thể vào chăn đáng yêu biết bao. Có chỗ nào giống phần tử phạm tội đâu nào.
Tiểu đội trưởng tạm thời của mười ám vệ vẫn kiên trì im nhìn một mạch từ tối tới tờ mờ sáng mới rời đi.
Vì vậy, khi tỉnh giấc vào sáng sớm hôm sau, nàng phát hiện mười ám vệ chỉ còn lại chín. Chắc là đi báo cáo với hoàng đế rồi chứ gì.
Võ Tiết Châu nhanh chóng sai người lấy chu sa và giấy tuyên thành cho mình. Nàng cắt tờ giấy lớn thành hình dạng nho nhỏ, dài dài của lá bùa rồi thoa qua tàn nhan đã vái thiên địa. Xong xuôi, nàng cầm bút lông, nhẹ nhàng vẽ đường nét đầu tiên.
Nét thứ nhất, thứ hai, thứ ba. Tốc độ rất chậm. Mãi cho tới nét thứ năm, đầu nàng đã đầy mồ hôi mà lá bùa vẫn chưa hoàn thành được mộ phần ba.
Dục tốc bất đạt.
Nàng thở dài, dọn dẹp mọi thứ trên bàn. Nàng bắt đầu hồi tưởng những chuyện kiếp trước. Nếu nàng đoán không lầm, lúc này nhất định nàng đang đấu trí, đấu dũng, chơi người cha mới nhận của nàng một vố. Cơ mà có phải nàng quên mất cái gì không nhỉ?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của thái giám: "Thái tử giá lâm."
Mọi người trong thần điện lập tức ra cửa nghênh đón mà Võ Tiết Châu thân làm tiên sư lại nhàn nhã, khoan thai thay y phục đến chậm.
Tiên sư mà, chính là kiêu ngạo như vậy đấy! Nàng đã suy tính kỹ càng rồi. Nếu đã đóng vai cao quý như gấu trúc quốc bảo thì phải có cốt cách một chút. Ngoại trừ hoàng đế ra, ai nàng cũng không đặt vào mắt!
Mà nhắc mới nhớ, Hoắc Lai Hàm quả thật chính là một phiền phức không nhỏ. Chồng trước à, chúng ta lại gặp mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...