Dưới cây đào, suối nước nóng óng ánh màu phấn hồng.
Đổng Tuyên che ngực nhìn Minh Nguyệt, bởi vì còn chưa phản ứng lại, cho nên vẫn ngơ ngác như nằm mộng.
Hắn mơ màng lẫn chút khiếp sợ hỏi Minh Nguyệt: "Vì sao? Cậu...!có ý gì?"
"Xin lỗi." Minh nNguyệt thu trường kiếm, dùng ngữ khí bình tĩnh nói, "Tôi nghĩ ngài nên ở lại nơi này."
Đổng Tuyên giờ mới phản ứng lại.
Thân thể đau đớn và bị Minh Nguyệt phản bội, hắn hoàn hồn.
Hắn phẫn nộ nhìn về phía Minh Nguyệt, nhưng cơ thể đau đơn cùng cảm giác sắp hôi phi yên diệt làm hắn hét không ra tiếng, vì thế giọng điệu chất vấn mang theo hận ý nhỏ xíu như muỗi kêu.
"Chỉ có vũ khí chứa sức mạnh Diêm Vương mới có thể gây thương tích lên cơ thể Diêm Vương.
Lúc ấy cậu nói vậu vì ta, phản bội Dư Khâm...!Cậu nói Dư Khâm muốn dùng Diêm Vương tiên giết cậu, cho nên cậu mượn ta kiếm đối phó hắn..."
"Thì ra, thì ra cậu mượn kiếm, là để giết ta?"
"Chắc gì tôi sẽ giết ngài.
Ngài xem, có người tới cứu ngài kìa?"
Nói những lời này, Minh Nguyệt nghiêng tai lắng nghe.
Ý bảo Đổng Tuyên có tiếng bước chân cấp tốc chạy về phía suối nước nóng, Minh Nguyệt lại nhìn hắn nói: "Tôi thấy cơ chế thẩm phán ở địa ngục khá hợp lý.
Phạm sai lầm, phải bị phạt.
Ngài hại nhiều mạng người như vậy, nên trả giá đại giới."
"Còn tôi...!Tôi cho rằng bản thân không phạm phải sai lầm gì lớn.
Trước đây tôi đã chịu hình phạt quá mức khắc nghiệt.
Đổi thành thời gian nhân gian, mỗi ngày bị đè thành thịt vụn, rồi chịu đau đớn xương thịt ráp lại...Tôi đã chịu loại tra tấn này suốt một ngàn năm.
Tôi cảm thấy, những trừng phạt đó đã đủ xóa bỏ tội tôi phạm phải trong khoảng thời gian này."
"Cho nên một mình cậu tiếp tục đối đầu với Dư Khâm.
Cậu định quay về cho hắn quản? Ai biết tội cậu phạm phải sẽ bị phạt hay được thưởng?"
"Cậu muốn ném ta cho Dư Khâm?" Nghĩ đến hình phạt đáng sợ nào đó, trong mắt Đổng Tuyên tràn ngập chán ghét, sau đó nhíu mày nhìn Minh Nguyệt, "Cậu...!Từ từ, cậu muốn làm công thần đúng không? Ha ha ha..."
Hơi thở mong manh cười vài tiếng, Đổng Tuyên buồn cười mà nhìn về phía Minh Nguyệt.
"Ta biết rồi! Cậu thọc một dao sau lưng ta, là vì tranh công với Dư Khâm? Hừ, cậu không muốn đi đến vũ trụ mới, cậu sợ hãi, đổi ý, nhưng ở lại địa ngục sẽ phải chịu trừng phạt...!Cho nên cậu muốn bắt ta, lập công chuộc tội?!
"Ta nói cho cậu biết, tam ca của ta không đời nào vì chút công trạng mà giảm bớt trừng phạt! Hắn máu lạnh vô tình giống tất cả mọi người ở địa ngục này! Bọn họ không có trái tim! Bọn họ không nói nhân tình! Cậusẽ hối hận Minh Nguyệt.
Cậu nhất định sẽ hối hận..."
Đổng Tuyên phẫn nộ nói xong thì mất hết sức lực, không khỏi xụi lơ trên mặt đất.
Minh Nguyệt thở dài một hơi.
"Aizz, ngài nói đúng.
Người địa ngục quá mức vô tâm vô tình.
Nếu tôi ở lại chắc chắn sẽ hối hận.
Thế nên..."
Khẽ mỉm cười, Minh Nguyệt nói: "Ai nói tôi muốn ở lại? Tôi giao ngài cho Dư Khâm.
Tự tôi có thể rời đi mà."
Đổng Tuyên không hiểu nổi Minh Nguyệt.
"Cậu bỏ tôi lại, một mình đi tới vũ trụ mới? Cậu bị điên, cậu điên rồi.
Cậu không nghe Thi Hồ nói hả? Nơi đó Hồng Mông chưa khải, cái gì cũng không có.
Nơi đó chỉ có một vùng hư vô.
Cậu sẽ cô đơn mà chết! Không ai nói chuyện cùng, không có...!Khụ khụ...!Cậu sẽ hối hận Minh Nguyệt.
Ta thấy cậu điên rồi..."
"Nếu nơi đó chỉ có hư vô và an tĩnh...!Quá hợp ý tôi."
Trong lúc Minh Nguyệt nói chuyện cùng Đổng Tuyên, hắn ta lấy ra một bút vẽ, vẽ giữa không trung một thang trời.
Thang trời từ suối nước nóng kéo dài lên trời, dừng ngay lối vào cửa lặp, nhìn thoáng qua rất khó đếm được rõ ràng số bậc thang.
Thang trời thành hình, Minh Nguyệt không chút do dự bước chân lên.
·
Đế Huyền nhai.
Vô số u hồn bị cầm tù tại đây, ánh sáng linh hồn đang ảm đạm dần.
Trung tâm hệ thống bên cạnh cách đó không xa, toàn bộ nhân viên bảy điện biến mất, thay thế bận rộn ở chỗ này là người tam điện do Dư Khâm dẫn tới.
Dư Khâm không chuyên về khoa học kỹ thuật, vì thế phái thủ hạ đắc lực nhanh chóng điều tra tình huống nơi này.
Lúc này hắn ta vừa ngeh cấp dưới báo cáo, vừa thâm trầm nhíu mi.
Địa ngục xây dựng trò chơi, thật ra là tạo một không gian độc lập, hoặc duy độ.
Hiện tại không gian này đã mất kết nối với thế giới bên ngoài.
Người bên trong ra không được, người bên ngoài vào không được.
Thậm chí Dư Khâm cũng không thể liên hệ với hóa thể của mình, không biết thế giới trò chơi đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình ở trong có từng chất vấn mục đích Minh Nguyệt phản bội hay không.
Dư Khâm âm trầm đang tự hỏi, thình lình nghe thấy trong đám người truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.
Dư Khâm ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên bầu trời đêm giữa sườn núi cách đó không xa xuất hiện một hình tròn, trông giống khe nứt không gian.
Ý thức được điều gì, Dư Khâm dùng sức nắm chặt Diêm Vương tiên, lập tức triệu tọa kỵ chạy tới sườn núi.
Địa ngục quy định không được ở địa bàn Diêm Vương khác sử dụng công cụ phi hành hoặc tọa kỵ.
Nhưng trước mắt Dư Khâm không rảnh quan tâm.
Ba phút sau, hắn ta cưỡi bạch ưng bay đến giữa không trung.
Dư Khâm trơ mắt nhìn Minh Nguyệt cầm một vật màu bạc lớn bằng bàn tay, đưa lưng về phía mình đi tới vết rách trên bầu trời.
Hắn ta mặc áo bào trắng tới gần bóng đêm, quả thực giống ánh trăng bị người ta hái xuống muốn quay trở lại trời đêm.
Đáng tiếc, địa ngục không ngày nào có trăng.
Dư Khâm nhanh chóng sai bạch ưng đuổi theo Minh Nguyệt, bạch ưng lại đâm phải màng chắn vô hình giữa không trung.
Đột nhiên bị chặn đường, bạch ưng xoay một vòng mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.
Cũng ở ngay lúc này, Dư Khâm chú ý tới khác thường, nhìn thoáng qua suối nước nóng.
Hắn ta thấy Đổng Tuyên nằm trên mặt đất, nửa quần áo bị nhiễm đỏ.
Thủ hạ Đổng Tuyên – Bạch Phượng kinh hoảng thất thố, một tay đỡ bả vai Đổng Tuyên, một tay đặt lên ngực Đổng Tuyên truyền năng luợng linh hồn, giữ cho hắn không hồn phi phách tán.
Đổng Tuyên bị thương quá nặng, dưới tình huống này, Bạch Phượng bỏ qua Minh Nguyệt, không tìm hắn ta báo thù, trước hết nghĩ biện pháp giữ mạng Đổng Tuyên.
Để ba người chuẩn bị rời khỏi địa ngục, đi đến vũ trụ mới, bảy điện đã cài đặt màng bảo vệ trong phạm vi nhất định.
Màng chắn này là vật bảo mệnh Diêm Vương, mỗi Diêm Vương điện đều có, chỉ có thể do Diêm Vương tự tay khởi động.
Cho nên màng chắn chắc chắn là do Đổng Tuyên mở ra, chứ không phải Minh Nguyệt.
Nhưng hiện tại Đổng Tuyên ngã trên mặt đất, nhìn như sắp chết, Bạch Phượng vì giữ mạng Đổng Tuyên, ở lại cứu chữa cho Đổng Tuyên, không rảnh đuổi theo Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt lợi dụng màng chắn của Đổng Tuyên ngăn trở Dư Khâm, sau khi phản bội Đổng Tuyên, mượn vết thương trên người Đổng Tuyên vây khốn Bạch Phượng.
Dù là Dư Khâm hay Bạch Phượng, đều không thể ngăn cản Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt thoải mái thuận lý thành chương, một mình đi qua cửa lặp, đến một vũ trụ mới.
Trong khoảng thời gian ngắn, Dư Khâm hiểu rõ tình hình.
Không phải không thể phá hủy màng chắn, nhưng cần phí một khoảng thời gian không ngắn.
Chờ Dư Khâm mở được màng chắn, Minh Nguyệt đã vào cửa lặp.
Vì thế Dư Khâm từ bỏ ngăn cản.
Hắn ta khống chế bạch ưng bay song song thao màng chắn, đuổi lại gần bóng dáng Minh Nguyệt.
Bởi vì mất liên hệ với hóa thể, Dư Khâm không biết một bản thân khác đã hỏi Minh Nguyệt cái gì.
Vì thế giờ phút này hắn ta hỏi lại lần nữa: "Thì ra mọi việc cậu làm vì muốn đi đến vũ trụ mới.
Vì sao?"
Minh Nguyệt không quay đầu lại, ngữ mang ý cười trả lời: "Đến vũ trụ mới làm Bàn Cổ khai thiên tích địa.
Đến lúc đó tôi sẽ là Thần Sáng Thế vĩ đại nhất.
Tôi sẽ đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Cảm giác có vẻ rất tốt?"
Trong giây lát một hỏi một đáp, bước nột nấc thang trời, Minh Nguyệt đã tới trước cửa lặp.
Cửa lặp tối om như một xoáy nước đáng sợ, không biết sẽ đưa người tới nơi nào.
Trong mắt Dư Khâm, bóng lưng Minh Nguyệt tựa như ánh trăng trở về bầu trời.
Ánh trăng ấy sắp bị thế giới đen nhánh cắn nuốt, không bao giờ trở về.
Không còn thời gian để trầm mặc, Dư Khâm hỏi nhanh một câu: "Cậu không dám quay đầu lại nhìn tôi lần cuối?"
Trong bóng đêm, trên thang trời, bước chân Minh Nguyệt tạm dừng, sau đó tiếp tục đi tới phía trước.
"Không cần."
Đây là câu cuối cùng Minh Nguyệt để lại cho Dư Khâm.
Giọng nói rơi xuống, Minh Nguyệt đi vào biển sâu, tới một vũ trụ mới, không hề quay đầu lại.
Không ai biết vũ trụ mới sẽ rực rỡ nhiều màu như thế giới này, hay chỉ có an tĩnh và hư vô vô tận.
Cánh cửa khép lại, ánh trăng biến mất.
Bầu trời đêm một lần nữa khôi phục màu đen không ánh sáng, đó là địa ngục vĩnh hằng.
Bạch ưng chở Dư Khâm ngừng giữa không trung.
Dưới chân là suối nước nóng bốc hơi ấm cùng hoa đào nở rộ, xa xa đế huyền nhai là vô số u linh đang ở giãy giụa cầu sinh.
Dư Khâm nhớ lại, tại thất điện, Cố Lương đã trả lời mình:
"Lúc ấy tôi bị nhốt ở địa ngục làm công miễn phí cho ngài ba năm, rất muốn về nhà.
Minh Nguyệt không hiểu tôi.
Anh ta cho rằng tất cả mối quan hệ người với người trên đời này đều là một loại trói buộc.
Từ bé đã bị mẹ ruột khống chế, vào địa ngục bị ngài quản chế...!Cho nên tôi cho rằng anh ta muốn thoát khỏi sự khống chế của mọi người.
Giống như là..."
"Giống như tuy một tay sáng lập TheMoon, nhưng về sau tổ chức đòi hỏi ngược lại anh ta.
Rất nhiều người trở thành giáo đồ của anh ta, muốn lấy được quyền lực, tài phú, kỹ thuật, mọi thứ từ anh ta.
Đây cũng là một loại khống chế biến tướng.
Anh ta cảm thấy bản thân không được giải thoát."
"Vậy nên Minh Nguyệt nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng.
Anh ta chết, từ nhân gian xuống địa ngục.
Có lẽ thứ anh ta muốn nhất...!Là tự do.
Không bị ai trói buộc nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...