Không biết qua bao lâu, đám người Ổ Quân Lan cuối cùng cũng rời xa nghĩa địa đáng sợ và giết chóc máu me, về tới vị trí đoàn tàu.
Bọn họ nghe lời Minh Thiên, không về thẳng đoàn tàu, nhìn thấy tàu từ xa liền dừng chân, không tới gần.
Đoàn tàu thật dài tỏa sáng, nhìn qua cửa sổ không thấy một bóng người.
Ít nhất là các người chơi nhìn thấy có vẻ là như thế.
Xung quanh đoàn tàu cũng không thấy nửa bóng người.
Xem ra Dư Khâm, Minh Nguyệt, Đoạn Dịch đều không có mặt.
Các người chơi tạm thời ngừng đi, thương lượng bước tiếp theo nên làm gì, ở tại chỗ đợi bị động, hay là chia thành hai nhóm, một nhóm đi tìm Đoạn Dịch, một nhóm vòng về đường cũ giúp Minh Thiên tìm Tra Tùng Phi.
Đúng lúc này, Bạch Tư Niên mắt tinh phát hiện.
"Phía trước hình như có rong biển."
"Không thể nào.
Chúng ta đã soi đèn pha kiểm tra phía đó, khu vực đáy biển tĩnh mịch, cái gì cũng không có..." người nói là Vân Hạo, chỉ là còn chưa nói xong cũng im miệng.
Bởi vì hắn ta cũng thấy rong biển.
Đèn trên đoàn tàu đủ để chiếu sáng khu vực xung quanh.
Nhưng chỗ mọc rong biển vừa khéo ẩn dưới bóng ma đầu đoàn tàu, cho nên hơi khó phát hiện.
Quay đầu lại nhìn các người chơi còn lại, Bạch Tư Niên bước một bước hướng rong biển, lập tức bị Vân Hạo giữ lại.
"Liệu có phải là bẫy không?"
Bạch Tư Niên nghĩ nói: "Phải qua nhìn mới biết được."
"Được.
Chúng ta cùng nhau qua đó." Vân Hạo quay đầu, nói với nhóm Ổ Quân Lan, "Hai bọn tôi qua đó xem.
Mọi người thủ tại chỗ.
Vạn nhất bên kia thực sự là bẫy, cũng tốt hơn chúng ta toàn quân bị diệt."
Ổ Quân Lan nhíu chặt mày, gật mạnh đầu.
"Tôi biết rồi, mọi người cẩn thận."
Một lát sau, Bạch Tư Niên mở đèn pin, nhét đèn pin vào ống tay áo.
Làm vậy ánh sáng xuyên qua vải áo sẽ yếu bớt, giảm khả năng bị lộ vị trí.
Nương ánh sáng mỏng manh, Bạch Tư Niên cẩn thận nhìn một mét vuông trước khi đặt chân, miễn cho đạp trúng bẫy rập, đưa tới họa sát thân.
Nhiều NPC tỉnh lại hàng loạt như vậy, khó bảo đảm sẽ không có rắn rết chuột kiến trốn dưới đất.
Bạch Tư Niên và Vân Hạo thuận lợi đi thẳng một đường.
Bọn họ không gặp nguy hiểm gì, mau chóng tới vị trí mảng rong biển.
Cúi đầu quan sát, bọn họ lập tức phát hiện dị thường.
Rong biển mọc từ nền đáy biển, đa số cực kỳ cao, trông cũng rất cứng, nhưng có số ít nhánh rong biển thảo ngắn cũn, hình như bị đứt gãy.
Mà bên cạnh đám rong biển có vài cọng rong biển rơi vãi dưới đất.
Nhặt lên xem, bề mặt bị đứt rất gọn, như bị vũ khí sắc bén chém đứt.
Có thể hình dung tình hình đã xảy ra như sau: Có người bị rong biển thô dài trói buộc, một lúc sau bản thân người đó hoặc người khác cầm dao, chém đứt phần rong biển quấn người.
Trừ cái này ra, Vân Hạo và Bạch Tư Niên lớn mật gạt mớ rong biển, phát hiện bên trong có ánh sáng lờ mờ.
Ngẩng đầu liếc nhau, hai người tiếp tục gạt rong biển, thấy dưới đất có một chiếc đồng hồ phát ra ánh sáng nhạt.
Lấy thùng xe số 2 làm mốc, kim giờ kim phút kim giây đều chỉ số 3, sau lưng đồng hồ có một chữ "Dịch".
Bọn họ dễ dàng đoán được đồng hồ này là ám hiệu Đoạn Dịch để lại cho các người chơi.
Hai người song song thở phào nhẹ nhõm, xoay người, đang muốn báo tin "Đoạn Dịch đi hướng 3 giờ, chúng ta biết nên đi đâu rồi" cho đồng đội, nào ngờ mới mở miệng ra đều ngây ngẩn cả người.
Hai người thoắt trắng mặt, trợn to hai mắt.
Nương ánh sáng đoàn tàu cách đó không xa, Ổ Quân Lan miễn cưỡng có thể thấy biểu cảm hai người.
Cô thấy bọn họ xoay người mang theo nét mặt vui mừng, hình như phát hiện được manh mối quan trọng.
Nhưng sắc mặt họ thoắt cái trở nên cứng đờ sợ hãi.
Thấy thế, Ổ Quân Lan lập tức nhíu mày.
Nhóm Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm đang đối mặt với Bạch Tư Niên và Vân Hạo.
Hai người có vẻ mặt này, chỉ có thể tại vì...!Phía sau lưng bọn cô có chuyện gì đó rất kinh khủng.
Gần như theo bản năng, Ổ Quân Lan nghiêng đầu, đồng tử không khỏi phóng đại, vô thức ngừng thở.
Phía sau lưng cô là tầng tầng lớp lớp bóng đen đang lặng lẽ tiếp cận.
Một phần NPC có tầm mắt và tai nghe đặc biệt mẫn cảm, bởi vậy chúng để ý đoàn tàu tỏa ra ánh sáng, hoặc nghe thấy chút động tĩnh phát ra từ nhóm người chơi.
"Mọi người chạy mau!" Không chần chờ lâu, Bạch Tư Niên hét lớn, rút trường đao từ ba lô thu nhỏ, nhắm vào đám NPC, "Hướng ba giờ! Ít nhất phải báo chuyện xảy ra ở đây cho Đoạn Dịch biết.
Tôi nghĩ cách dẫn chúng rời đi! Sau đó sẽ đi tìm mọi người!"
Nói xong lời này, Bạch Tư Niên lập tức xách đao chạy hướng 9 giờ.
Cách một khoảng đủ xa, cậu ta bật đèn pha, NPC tức khắc xôn xao, gào rú vài tiếng, rồi đuổi theo cậu ta.
Thấy thế, Vân Hạo bắt chước cậu ta, chạy sang bên trái đoàn tàu – hướng 12 giờ.
Hắn ta mở đèn pha, hấp dẫn một nhóm NPC khác truy đuổi, lúc này mới tắt đèn chạy trốn.
Như thế, hai đèn pha sáng rồi tắt, thành công phân tán đám NPC, một nhóm chạy hướng 9 giờ đuổi theo Bạch Tư Niên; một nhóm chạy hướng 12 giờ đuổi theo Vân Hạo.
Bạch Lập Huy lúc này mới như tỉnh mộng.
Xuất phát từ mong muốn trở về tìm thi thể Hứa Nhược Phàm và giúp đỡ Minh Thiên, hắn ta bỏ lại một câu "Tôi đi tìm Minh Thiên và Trà Trà", liền chạy về đường cũ hướng 6 giờ.
Hắn ta muốn cứu Minh Thiên, một phần đương nhiên là do tư tâm.
Hắn ta đã tỉnh táo lại, Hứa Nhược Phàm trước mắt chỉ chết trong trò chơi, tình huống giống Minh Thiên.
Nếu Minh Thiên có biện pháp sống lại, vậy Hứa Nhược Phàm cũng có cơ hội sống lại.
Phần còn lại là do hắn ta cảm thấy có lỗi với mọi người, muốn đền bù.
Bạch Lập Huy xuống xe sau, không có đèn pha từ Minh Nguyệt, nhưng hắn ta giơ hai cái đèn pin, còn hét to một tiếng, thành công hấp dẫn một nhóm NPC chú ý, khiến chúng chạy ngược về con đường từng đi qua, cũng tức là hướng 6 giờ.
Cứ như vậy, Bạch Tư Niên, Bạch Lập Huy, Vân Hạo, ba người phân biệt ba hướng chia rẽ đám NPC.
Số lượng NPC ở lại sắp tấn công các người chơi giảm bớt rất nhiều.
Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Bành Trình, Doãn Oánh Oánh bốn người không chút chần chờ, cất bước chạy hướng 3 giờ, đi tìm Đoạn Dịch.
Trên đường bỏ chạy, Ổ Quân Lan bỗng nhớ tới cái gì, chần chờ liếc nhìn đoàn tàu.
"Đoàn tàu có ánh sáng, sớm muộn gì cũng sẽ hấp dẫn NPC tới.
Phương Đông Vũ vẫn còn ở trên tàu?"
Doãn Oánh Oánh nhanh chóng đáp: "Chắc là chị ta đã rời đi.
Chị ta có chìa khóa mở cửa tù!"
Trong mắt Doãn Oánh Oánh, Phương Đông Vũ đã đi ra ngoài ngay sau mình.
Dù sao Phương Đông Vũ cũng là người mở cửa trước, hơn nữa sốt ruột muốn rời khỏi tù.
Chẳng qua bởi vì "dì đỏ" đến thăm nên cần đổi quần thay băng vệ sinh, cho nên chậm trễ vài phút.
Ban đầu Doãn Oánh Oánh định chờ cô, một mình cô bé không dám lang thang ngoài đáy biển tối thui.
Nhưng ngoài ý muốn mở được cửa phòng tù nam cho Bạch Lập Huy, và nghe được tin Hứa Nhược Phàm qua đời từ miệng Bành Trình, cô bé quên mất Phương Đông Vũ.
Cảm tình của cô bé với Hứa Nhược Phàm cực kỳ phức tạp.
Hứa Nhược Phàm chết tạo thành cú sốc lớn, nên cô bé vội vàng chạy đến khu nghĩa địa, sau đó chạy tới chạy lui tới bây giờ.
Tuy nhiên, cứ việc tạm thời quên mất Phương Đông Vũ, nhưng Doãn Oánh Oánh nhớ Phương Đông Vũ từng nói ngồi trên tàu rất nguy hiểm, không khác gì chờ chết, thái độ nôn nóng rất muốn sớm rời khỏi tù.
Nên lúc này Doãn Oánh Oánh cho rằng Phương Đông Vũ đã sớm ra khỏi tù.
Chẳng qua cô bé và Bạch Lập Huy có Bành Trình dẫn đường, còn Phương Đông Vũ không biết nên đi đâu tìm mọi người, tạm thời bị lạc ở đáy biển mà thôi.
Doãn Oánh Oánh vừa chạy trốn, vừa kể lại toàn bộ sự tình bản thân trải qua cho mọi người nghe.
Nghe xong, Ổ Quân Lan cũng yên tâm.
"Ừ, Phương Đông Vũ rất thông minh, hoàn toàn không cần lo lắng.
Dù cô ấy bị lạc, nghe thấy tiếng gào rống, cũng biết nơi này nguy hiểm, sẽ tránh đi chỗ khác."
"NPC nơi nơi đuổi giết người chơi, các người chơi chắc chắn sẽ phân tán khắp nơi, điều này rất dễ đoán.
Đoàn tàu là nơi duy nhất phát sáng ở đáy biển, cũng là khởi điểm thăm dò đáy biển.
Cho dù người chơi chạy trốn tứ tán, cũng sẽ ăn ý lựa chọn đoàn tàu làm điểm tập hợp lâm thời."
"Rất có thể cô ấy đã sớm rời khỏi đoàn tàu, cũng phát hiện nguy hiểm sau khi về đoàn tàu chờ mọi người.
Tôi nghĩ rất có khả năng cô ấy đã thấy được nhắc nhở Đoạn Dịch để lại và đi hướng 3 giờ.
Biết đâu lát nữa chúng ta sẽ gặp cô ấy."
Mọi người đồng ý với suy đoán của Ổ Quân Lan.
Vì thế bọn họ vừa lục tìm đạo cụ trong túi ném về phía sau làm chướng ngại vật, cầu mong có thể ngăn cản NPC một lát; vừa điên cuồng chạy hướng 3 giờ.
Giờ phút này, trên đoàn tàu, tại thùng xe số 1, phòng giam nữ.
Phương Đông Vũ thay một chiếc váy đỏ xinh đẹp dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân thẳng tắp.
Cô theo bà nội thờ phật từ nhỏ, thi thoảng mặc đồ nổi đều bị bà răn dạy.
"Mày không được mặc váy hoa! Mẹ mày thích mặc loại váy này quyến rũ đàn ông! Cuối cùng bỏ trốn theo đàn ông! Bố mày bị mẹ mày chọc tức mà chết đấy!"
"Mày và mẹ mày không giống nhau.
Mẹ mày nhìn y như hồ ly tinh.
Mày nhìn lại mày đi, mặt mũi khó coi như vậy, ăn mặc xinh đẹp có ai thèm thích mày?!"
Phương Đông Vũ mãi không hiểu...!vì sao bà nội tin phật nghiêm khắc ăn chay, tụng kinh, lại độc ác chửi mắng cay nghiệt mình đến vậy?
Ôm thắc mắc không hiểu, mặt ngoài cô theo bà sao chép kinh văn, trong lòng một chút cũng không tin Phật.
Hiện giờ, mặc cho bên ngoài chém giết rung trời, trong đoàn tàu trước sau vẫn im ắng.
Phương Đông Vũ lẳng lặng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy rất nhiều sinh vật kỳ lạ.
Cô nhận ra chúng là NPC các phó bản, có kẻ đã gặp, có kẻ chưa từng thấy.
Cũng chỉ liếc hờ như vậy thôi, rồi lại cúi đầu ngắm nghía váy đỏ của mình.
Cô muốn cảm ơn hệ thống thông minh này.
Hệ thống có tính năng tự động đưa quần áo đồ dùng người chơi bị nhốt vào tù.
Váy đỏ là thứ Phương Đông Vũ thích, tiếc là trước mặt bà nội, cô không dám mặc; khi không có mặt bà nội, cô lại vì tự ti tích lũy quanh năm suốt tháng, cũng không dám mặc.
Cô cảm thấy mình sắp xong đời, cho nên cô mặc nó.
Mặc váy đỏ, Phương Đông Vũ đi vào phòng tắm, nhìn vào gương.
Cô quan sát bản thân trong gương, tự đánh giá khách quan: Đúng là không phải mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không xấu như bà nội nói.
Bà nội hận mẹ mình, vì sao lại đổ vấy lên đầu mình?
Thôi.
Trên đời này ai mà chẳng như thế.
Thói hư tật xấu của nhân loại.
Thời điểm Phương Đông Vũ đang nghĩ vẩn vơ, thì nghe thấy tiếng cửa sổ bị gõ.
Cô nhàn nhạt quay đầu lại, thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đứng ngoài cửa sổ.
Người phụ nữ thật sự rất đẹp, nhưng ánh mắt so với rắn độc còn âm độc hơn.
"Phằng" tiếng súng vang lên, cửa kính vỡ nát, người phụ nữ tay không bẻ mảnh thủy tinh, bước một chân vào thùng xe.
"Tôi không chơi phó bản đó, nhưng từng nghe bọn họ kể..." Phương Đông Vũ nhìn cô ta, hỏi, "Cô là Jack Đồ Tể?"
Nicole lạnh lùng nhìn cô, nổi giận: "Dám mặc váy lộng lẫy...!Lộ chân trắng trẻo...!Đĩ điếm! Đồ đĩ dám quyến rũ chồng tao! Chết đi!!!!"
Nicole hét to lên án, đồng thời bắn phát súng thứ hai.
Trán Phương Đông Vũ trúng đạn, đổ máu.
Nhắm mắt lại, cô ấm ức rơi nước mắt.
Vì cô cảm thấy bản thân oan uổng.
Bà nội nói cô bắt chước hồ ly tinh, mập mạp và mắt kính mắng cô là con điếm, hiện tại một NPC không quen biết cũng mắng cô đĩ điếm...
Nhưng rõ ràng từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng làm điều gì liên quan đến hai chữ này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...