Trở lại văn phòng, Cao Mệnh đã ghi nhớ phần lớn thông tin về ngôi nhà ma ở Hãn Hải, hắn đang cùng mọi người nỗ lực theo những phương hướng khác nhau.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, khi hắn đang đắm chìm với căn nhà ma, ánh đèn trong phòng làm việc đột nhiên lóe lên, một âm ảnh mỏng manh lặng lẽ hiện ra.
"Đây là…"
Hơi thở của Cao Mệnh trở nên khó khăn, hắn nhìn thấy những bóng đen từ mọi hướng tràn tới, như thể đang tràn vào phòng tiện ích.
"Hỏng rồi, đây là kích hoạt trò chơi sao?"
Lần này Cao Mệnh hề chiêu hồn, cũng không lặp lại hành vi của người ch.ết, thế mà lại bị động bị đẩy vào trò chơi.
Ánh đèn chớp tắt nhanh hơn và không hề có dấu hiệu báo trước, tất cả đèn đều đột ngột tắt!
Một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc bao trùm trong lòng, Cao Mệnh hít một hơi thật sâu, đang định nhắc nhở nhân viên trong studio chú ý an toàn thì bất ngờ nhìn thấy Ngụy Đại Hữu khoác balo nhảy lên bàn.
“Mọi người đừng hoảng sợ!” Ngụy Đại Hữu mở ba lô ra: “Tôi có đèn khẩn cấp đây!”
Nhấn công tắc, ánh sáng xuất hiện trong tay Ngụy Đại Hữu.
"Thưa các anh chị em, nói thật, tôi đã từng nghĩ mình không thể tiếp tục làm game nên đã chuẩn bị cho mình một con đường mở sạp chợ đêm, tôi mua chiếc đèn này cũng là để dựng gian hàng." Ngụy Đại Hữu đặt chiếc đèn lên trên một chồng sách: "Chúng ta đã làm việc ở dưới đáy của Ma Đồ Technology được bảy tháng.
Tất cả mọi người chẳng ai coi trọng game kinh dị cả.
Tôi phải kiêm chức với tư cách là người lập kế hoạch, bị lãnh đạo và người chơi mắng trong nửa năm.
Thành thật mà nói thì tôi cũng kìm nén rất nhiều."
Ngụy Đại Hữu cao giọng: “Tôi biết trước đây chúng ta rất khó khăn nhưng bây giờ chúng ta đã có cơ hội! Sau khi kết hợp trò chơi tình yêu với một trò chơi kinh dị, số lượt tải xuống của phiên bản beta còn nhiều hơn phiên bản chính thức trước đây của chúng ta.
Game studio Dạ Đăng của chúng ta thặt sự có thể nghịch thiên trở mình rồi!
Mấy nhân viên vẫn còn đang tăng ca vô cùng cảm động trước lời nói của Ngụy Đại Hữu, lập trình viên Lý Giảng và Trương Vọng thậm chí còn đứng lên, họ là nhân viên kỳ cựu của Dạ Đăng và có tình cảm rất lớn với nơi này.
"Tôi biết mọi người đều mệt mỏi nhưng khó khăn cũng chỉ mấy ngày này thôi.
Chúng ta phải tận dụng độ hot của game để cho ra đời thành phẩm càng sớm càng tốt! Cho người chơi câu trả lời, cho khách hàng lời giải thích cũng chính là cho chúng ta một đáp án!" Ngụy Đại Hữu càng nói cảm xúc càng mãnh liệt: "Tôi đi tới phòng điện xem thử, mọi người hãy cứ tiếp tục công việc trước mắt!"
Cao Mệnh thấy Ngụy Đại Hữu không cầm điện thoại di động đi ra ngoài liền vội vàng ngăn cản: “Đại Hữu, nghe tôi nói.”
"Tôi biết cậu muốn nói gì." Ngụy Đại Hữu dùng sức nắm lấy tay Cao Mệnh: "Người anh em, lần này chúng tôi sẽ không để cậu thất vọng, nhất định sẽ biến thiết kế game của cậu trở nên hoàn mỹ nhất!"
"Không phải…"
"Đừng khách khí như vậy nữa, tôi thấy bị xúc phạm đấy!" Đại Hữu buông tay ra nhưng lúc này điện thoại của Cao Mệnh lại rung lên, không chỉ của hắn mà tất cả những người khác trong văn phòng Dạ Đăng cũng nhìn vào điện thoại.
Trượt màn hình, mọi người dường như đã nhận được một tin nhắn mới.
“Một trong số các người có một quỷ.”
"Chỉ khi gi.ết được quỷ bám thân, các người mới có thể rời đi."
"Chú ý, phạm vi hoạt động của các người chỉ ở tầng 10, 11, 12, 13.
Sau một giờ nữa, quỷ sẽ thức tỉnh và bắt đầu gi.ết người.
Người bị quỷ gi.ết cũng sẽ trở thành quỷ."
Tin nhắn rất ngắn, chỉ có ba câu, nhân viên Studio Dạ Đăng cũng không mấy để tâm, bọn họ đang làm game kinh dị, mỗi lần game ra mắt, tin nhắn của người chơi còn đáng sợ hơn gấp mười lần.
"Tại sao trò chơi này lại trở thành hiện thực?" Cao Mệnh nhận ra ngay lập tức.
Vài năm trước, một khách hàng cảm thấy công việc quá nhàm chán và muốn có chút cảm giác phấn khích nên studio đã tạo ra trò chơi trốn thoát khỏi văn phòng này cho họ.
Trò chơi này phải được giải quyết trong vòng một giờ.
Thời gian trôi qua càng nhiều, sẽ càng có thêm quỷ xuất hiện.
Muốn qua ải thì phải gi.ết chính xác người bị quỷ ám.
Nói cách khác, nhất định phải gi.ết một người.
Cao Mệnh chạy ra đuổi theo Ngụy Đại Hữu nhưng lúc này cửa thang máy đã đóng lại.
"Đại Hữu!" Cao Mệnh nhấn nút thang máy, đột nhiên cảm thấy phía sau có âm thanh hít thở.
"Trò đùa này thật nhàm chán, cậu sẽ không thật sự tin chứ?" Giọng Hạ Dương đột nhiên vang lên bên cạnh Cao Mệnh, khiến hắn giật mình.
“Sao anh đi không phát ra tiếng động gì vậy?” Cao Mệnh mượn ánh sáng trong phòng cẩn thận quan sát Hạ Dương.
"Cậu cho rằng tôi là quỷ sao?" Hạ Dương cười nói.
"Thầy Hạ, nếu trò chơi này thành hiện thực thì thầy sẽ làm gì?" Cao Mệnh thăm dò hỏi.
“T.ự s.á.t thôi.
Tôi không dám gi.ết người, hơn nữa còn sợ đau.”
"Nhưng t.ự s.á.t đồng nghĩa với việc bạn tự để tay mình nhuốm máu…" Cao Mệnh chưa kịp nói xong, một thang máy khác trong tòa nhà đột nhiên dừng lại ở tầng 13, nơi tọa lạc văn phòng Dạ Đăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...