"Triệu Hỉ! Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!"
Dường như nghe được yêu cầu của Hoàng Minh Minh, Triệu Hỉ vòng tay ôm lấy lưng Hoàng Minh Minh, cả hai cùng nhau rơi ra khỏi cửa sổ!
Điều tra viên sau khi xem xong video, tay chân lạnh toát, "quỷ" trong tòa nhà này đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng: "Quỷ không xuất hiện trong những sự kiện bất thường thông thường.
Lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"
"Ầm!"
Một âm thanh giòn giã vang vang lên, cánh cửa phòng 2607 bị thầy Diêu và Cao Mệnh cạy mở, họ đứng ở cửa nhìn vào trong nhà.
Bụi dày rơi xuống bàn ghế, phòng 2607 tối om, như thể đã lâu không có người ở.
"Những người hàng xóm trong video trên điện thoại đều là giả, những người hàng xóm mà chúng ta thấy bị Triệu Hỉ gi.ết cũng là giả.
Đây chỉ là phản ánh mặt tối trong trái tim Triệu Hỉ mà thôi." Thầy Diêu nhìn Cao Mệnh với vẻ tán dương: "Cậu nói đúng rồi!"
"Tiếp theo anh định làm gì?" Điều tra viên cũng nhìn về phía Cao Mệnh.
Sau khi thoát khỏi video nhóm, Cao Mệnh xem qua điện thoại của Triệu Hỉ, trong đó có rất nhiều clip cuộc sống của anh ta, có chị dâu chơi đùa với con, có người mẹ nuôi lớn tuổi đang nấu ăn trong bếp.
Triệu Hỉ muốn tham gia, nhưng nhiều tin đồn khiến anh sợ hãi, chị dâu và mẹ nuôi cũng không thật lòng muốn chào đón một người tàn tật như anh.
Ngoài những clip đời thường, người đàn ông trung niên cô đơn này còn tự chụp ảnh, tự nói chuyện với chính mình.
Điện thoại di động đã trở thành đối tượng trò chuyện của anh ta, tất cả sẽ phóng chiếu theo cảm xúc của anh ta, từ khía cạnh này, điện thoại di động quả thực là gia đình duy nhất của anh ta.
“Tôi có một ý kiến táo bạo.” Cao Mệnh nhìn cầu thang tối tăm, tựa như đang nói với chính mình: “Tôi muốn tâm sự cùng người ch.ết.”
Khi nghe Cao Mệnh nói muốn nói chuyện với người ch.ết, cả điều tra viên và thầy Diêu đều cho rằng mình nghe nhầm.
Người ch.ết đã tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà ba ngày trước, giờ anh ta lại kéo thi thể bị gãy xương và tứ chi quằn quại sống lại, đi tàn sát những người hàng xóm trong video, thế mà Cao Mệnh thực sự muốn trò chuyện với anh ta.
Chuyện này mà đặt trong toàn bộ giới tư vấn tâm lý thì phải nói là bùng nổ.
"Anh điên à?" Điều tra viên dùng ngón tay chọc vào cánh tay Cao Mệnh, anh ta có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người sống trên đầu ngón tay: "Cảm giác như anh cũng chưa bị quái vật thay thế! Tại sao anh lại hành động kỳ quặc còn hơn cả những con quái vật đó chứ?”
Những người bị thay thế bởi các sinh vật không rõ danh tính sẽ cố gắng hết sức để che giấu bản thân, tránh bị phát hiện.
Cao Mệnh thì hay rồi, không thèm giả vờ, trực tiếp khiến “đồng đội” khiếp sợ.
“Một con quỷ thực sự tàn bạo sẽ trực tiếp tìm tới cửa gi.ết anh rồi, hơi sức đâu mà đi hù dọa anh qua một đoạn video? Với tư cách là một cố vấn tâm lý với nhiều năm kinh nghiệm, tôi nghĩ điều này giống như Triệu Hỉ đang cầu cứu chúng ta thì đúng hơn.
Anh ấy hận bản thân, không thể thoát ra khỏi cảm xúc tiêu cực, càng không thể thay đổi được hiện trạng." Cao Mệnh không nói cho điều tra viên biết nguyên nhân thực sự.
Trong game “gia đình duy nhất”, chiếc điện thoại di động đã dệt nên một gia đình hạnh phúc và một môi trường đầy ấm áp cho nam chính, tuy nhiên bản thân nam chính trong game lại là một người lười biếng, u ám và ích kỷ.
Thứ mà điện thoại di động hư cấu ra là thứ mà nhân vật nam chính trong game sẽ không bao giờ có thể làm được vào thời điểm đó.
Hoàn cảnh của Triệu Hỉ thì ngược lại, anh ta dùng điện thoại di động tạo ra những đoạn video rất đáng sợ và kinh hoàng, tuy nhiên, cả đời anh ta là người giản dị và chăm chỉ làm việc, không bao giờ phàn nàn, đồng thời luôn biết ơn mẹ nuôi.
Tương tự như vậy, Triệu Hỉ lẽ ra không thể làm được những việc mà điện thoại di động tạo ra trước khi anh ta hoàn toàn đánh mất chính mình.
"Game kinh dị đang hòa nhập với thực tế.
Nếu tôi không chủ động kích hoạt kinh dị, chờ đến khi kinh dị tự phát triển và lan rộng thì thảm kịch trong video di động có lẽ sẽ thực sự xảy ra."
Cao Mệnh bảo điều tra viên và thầy Diêu vào phòng 2607: “Triệu Hỉ sẽ sớm lên đây, tôi cần hai người giúp đỡ.”
"Gấp cái gì?" Thầy Diêu giơ hộp dụng cụ lên: "Tôi bệnh nặng, không sống được bao lâu nên cần gì cứ nói."
“Hãy xé ga trải giường và những thứ khác ra, cột thành một sợi dây, đặt dọc theo cửa sổ ban công.” Cao Mệnh chạy vào phòng ngủ hành động: “Hai người ở lại phòng 2607, tôi đi đến 2507 đợi Triệu Hỉ.
Tôi sẽ đứng trên ban công và nói chuyện với Triệu Hỉ."
"Quỷ trong sự kiện dị thường không có cảm xúc, anh làm như vậy chẳng khác nào tìm đường ch.ết!" Điều tra viên mặc dù trông đáng sợ nhưng tính cách của anh ta không tệ, anh ta ngưỡng mộ sự can đảm của Cao Mệnh, cũng lo lắng cho sự an toàn của Cao Mệnh.
"Tôi ở ngay cửa sổ.
Nếu thuyết phục không thành công, hai người nắm lấy sợi dây kéo tôi lên." Cao Mệnh cúi đầu xé ga trải giường, làm "sợi dây" vô cùng điêu luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...