Nhà Ta Có Một Anh Chàng Đẹp Trai Thuê Trọ


Hôm nay, mẹ Diệp mang theo một quả dưa hấu lớn cùng một đống nguyên liệu nấu ăn tới xem Diệp Tiểu Hoa, ở cửa trùng hợp gặp được Trình Húc đang muốn ra ngoài.

Mẹ Diệp hai mắt đánh giá hắn, Trình Húc bị nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, hướng Diệp mẹ gật gật đầu, cùng nàng đi ngang qua nhau.

Đến khi Trình Húc biến mất sau cửa thang máy, mẹ Diệp mới nhìn thoáng qua số nhà trên cửa lớn nhà đối phương, vội vội vàng vàng vào nhà Diệp Tiểu Hoa.

Lúc này Diệp Tiểu Hoa đang còn ngủ say, Diệp mẹ vào phòng, nhìn phòng khách lung tung rối loạn chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi mà rống đến: "Diệp Tiểu Hoa."
Đang ở trong mộng câu cá, Diệp Tiểu Hoa cả kinh từ trên giường té xuống, khuỷu tay va chạm mặt đất mang theo mãnh liệt ma sát, làm nàng hít một hơi khí lạnh.

Nàng hoàn toàn thanh tỉnh, ngoài cửa là Trần nữ sĩ rống giận: "Diệp Tiểu Hoa, mau đi ra đây cho mẹ."
Nàng tự nhiên biết lão mẹ vì sao phát hỏa.

Diệp Tiểu Hoa xoa khuỷu tay đau nhức đi ra phòng ngủ, "Mẹ, mẹ đến đây sao không nói trước với con một tiếng."
Diệp mẹ không đáp lại nàng, chỉ dùng ngón tay chỉ vào sô pha hỗn độn.

Diệp Tiểu Hoa bất đắc dĩ: "Đã biết, con lập tức thu thập."
Nói xong liền đem vài món quần áo dơ trên sô pha cuộn lại, trực tiếp ném vào máy giặt, trên bàn trà ngổn ngang là cơm hộp, toàn bộ ném vào thùng rác, sách vở tán loạn cũng xếp lại trên kệ sách.

Bận bịu nửa ngày, ấn đường nhíu chặt của Diệp mẹ mới dần dần giãn ra.

"Mẹ, người như thế nào lại rảnh rỗi đến đây."
"Sợ con đói chết ở bên ngoài, cho con đem thức ăn lại đây."
Diệp Tiểu Hoa tự biết nói không lại lão mẹ nhà mình, không dám nhiều lời.

"Đây, mang cho con trái dưa hấu, con cũng đừng lúc nào cũng ăn cơm hộp, hôm nay mẹ mua một ít đồ lại đây, mau đi rửa mặt, chút làm trợ thủ giúp mẹ."
Diệp Tiểu Hoa ánh mắt sáng lên, đoạn thời gian này, nàng đã đem cơm hộp gần đây, tất cả đều nếm một lần, đã sớm ăn đến ngấy.


Nàng vội vàng vọt vào toilet, đánh răng rửa mặt liền mạch lưu loát.

Diệp mẹ xoay người, thấy Diệp Tiểu Hoa đứng lù lù ở cửa, giật mình, vỗ vỗ ngực, túm nàng đến bên cạnh bồn rửa, "Nhanh rửa rau cho mẹ."
Diệp Tiểu Hoa cầm túi mua hàng, giải phóng một đám rau dưa từ bao nilong ra, bỏ vào rổ rửa sạch.

Đang xào rau, Diệp mẹ đột nhiên nhớ tới ở cửa gặp được Trình Húc, hỏi: "Tiểu Hoa, người thuê phòng đối diện."
"Mới chuyển vào cách đây không lâu ạ."
"Khó trách, mới vừa rồi ở cửa mẹ thấy lạ, lớn lên còn rất đẹp trai."
Diệp Tiểu Hoa nghĩ đến khuôn mặt kia của Trình Húc, yên lặng gật gật đầu.

"Hiện tại con cũng có đã có nguồn thu vào, sinh hoạt phí tạm thời không cho con nữa."
Nàng biết ngay mà, với tính cách keo kiệt của Trần nữ sĩ, cái gì có thể giảm liền giảm.

Nàng cũng không dám tranh luận, nếu là không cẩn thận nói lỡ miệng, làm Trần nữ sĩ biết chính mình cấp Trình Húc miễn một nửa tiền thuê nhà, phỏng chừng sẽ bị đánh cho tàn phế.

Nàng vẫn là yên lặng mà làm một đứa con ngoan nhặt rau đi.

Sau khi ăn cơm trưa, Trần nữ sĩ làm cho Diệp Tiểu Hoa sủi cảo cùng bánh bao, chia ra bỏ vào ngăn đá tủ lạnh.

Đi đến cửa còn không quên dặn dò nàng phải ăn cơm đúng bữa.

Tiễn đi Trần nữ sĩ, căn phòng ở đột nhiên trở nên quạnh quẽ.

Bởi vì nàng sinh hoạt phí lại lần nữa giảm đi, nàng cảm thấy có chút ưu thương, phỏng chừng làm đơn phác thảo trong tay xong, nàng còn phải đi ra ngoài tiếp đơn.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bởi vì Trình Húc, không ăn mà lại mất tiền, thiệt thòi này nàng không chịu được, tiền cùng nam nhân, tóm lại đều phải có! Nàng quyết định chủ động xuất kích.


Diệp Tiểu Hoa liền nghĩ đến hóa đơn tiền điện mới đưa tới ngày hôm qua, lấy ra di động cấp Trình Húc phát cái tin nhắn.

"Hello Hello, ngươi ở nhà sao?"
Sau khi tin nhắn gửi thành công, phát thêm cái icon.

Ấm áp ấm áp.jpg
Thấy đối phương không trả lời nàng, nàng cũng không để ý, ở trên di động biên tập một đại đoạn lời nói:
"Thân ái khách trọ
Đã đến thời gian đóng tiền điện tháng này
Ta đem hóa đơn để ở trong nhà ngươi
Nhớ rõ đóng đúng thời hạn"
Gửi đi xong, một tay cầm hóa đơn điện, một tay cầm nửa trái dưa hấu còn dư lại trên bàn, mở ra cửa nhà 1802.

Sau khi mở ra cửa phòng, phòng khách cũng không dơ loạn có như trong tưởng tượng Diệp Tiểu Hoa, ngược lại so với nhà nàng vừa mới tổng vệ sinh còn muốn sạch sẽ hơn.

Nàng dạo qua một vòng, đem dưa hấu bỏ vào tủ lạnh, cấp Trình Húc phát cái tin nhắn.

"Thân ái khách trọ, hóa đơn điện để trên bàn trong phòng khách, nửa trái dưa hấu đem đến cho ngươi, đặt trong tủ lạnh, nhớ lấy ra ăn."
Phát xong tin nhắn, vừa nhấc chân muốn trở về, liền nghe thấy một tiếng khóc nhỏ.

Làm người trưởng thành, nàng như thế nào sẽ không biết thanh âm này đại biểu cái gì.

Nhỏ vụn rên rỉ đứt quãng truyền đến tai nàng.


Thanh âm nữ nhân trên giường, kiều kiều suyễn suyễn, làm nàng tò mò đi qua, cuối cùng ngừng ở ngoài cửa phòng ngủ chính.

Xuyên qua kẹt cửa, lập tức liền nhìn thấy sống lưng tinh tráng của nam nhân, Diệp Tiểu Hoa không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Màu đồng da thịt của hắn cùng thân hình tuyết trắng phía dưới hình thành đối lập, giao triền lẫn nhau, hai người âu yếm nhau khi làm tình, không một thứ nào không làm kích thích Diệp Tiểu Hoa.

Khoái cảm rình coi nháy mắt thổi quét qua dây thần kinh, quần lót dần dần bị d*m thủy nhiễm ướt, nàng nhịn không được kẹp kẹp chân, biết rõ không nên xem, nhưng thân thể lại không chịu khống chế, cứ đứng nguyên tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, trong phòng khách cực kỳ an tĩnh, chỉ có điều hòa phát ra tiếng gió rất nhỏ.

Diệp Tiểu Hoa cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra, nữ nhân trong phòng ngủ cũng không biết đã tiết mấy lần, lúc bắt đầu còn phấn khởi rên rỉ, đến bây giờ chỉ còn khàn khàn hai tiếng xin tha.

Chỉ thấy nam nhân biên độ trừu động càng lúc càng nhanh, Diệp Tiểu Hoa biết đây là biểu hiện nam nhân muốn tới cao trào.

Nàng không dám lại đứng xem, thừa dịp hai người không phát hiện, nàng cái này kẻ nghe lén, vội vàng trở về nhà.

Đóng lại cửa phòng, Diệp Tiểu Hoa hoàn toàn nằm liệt trên huyền quan, bên tai còn vọng lại tiếng giường va chạm vách tường phát ra thanh âm "Thùng thùng", liền như trái tim nàng hiện tại đập "Thùng thùng".

Nàng hít sâu hai ngụm, liền từ trên mặt đất bò dậy, sau khi tắm rửa, liền ở trên sô pha "Cát Ưu nằm liệt".

"Ong ong"
Thanh âm di động vang lên làm nàng hoảng sợ, luống cuống tay chân mở ra, phát hiện là tin nhắn từ một vị khách hàng đại nhân gửi đến.

Vị này khách hàng là fan CP của hai minh tinh nam, tìm nàng vẽ không ít phác thảo của hai người đó.

"Tiểu Hoa đại nhân, ở đó sao? Bây giờ nhận phát thảo chứ?"
Diệp Tiểu Hoa bẻ ngón tay tính, chân dung Đơn Tử cũng sắp vẽ xong rồi, nhưng tưởng tượng đến tiền sinh hoạt bị co lại, vẫn là đáp ứng.

"Có thể."
Đối phương lập tức gửi tới hai hình ảnh của nam minh tinh.


"Phiền toái đại nhân, lần này dựa theo tư thế này vẽ."
Ngay sau đó, một cái hình ảnh xuất hiện ở trên di động Diệp Tiểu Hoa.

Nhìn ảnh trên di động, nàng có chút hoảng hốt, trong đầu vứt đi không được thân hình Trình Húc, vừa mới đây, nàng còn trực tiếp quan sát tư thế này.

Kia thô tráng tím đen côn th*t, trên đó che kín gân xanh, so với hiểu biết về côn th*t của nàng đều phải thô đều phải dài hơn, nghĩ vậy, nàng thân mình nhịn không được liền mềm, vừa mới thay quần lót tựa hồ lại phải bị chất lỏng trong cơ thể chảy ra làm ướt nhẹp.

Nhưng tưởng tượng đến nữ nhân bị nam nhân vây khốn dưới hạ thân lại không phải chính mình, Diệp Tiểu Hoa lập tức sinh khí, cầm điện thoại di động ném qua một bên, hai tay vỗ vỗ thật mạnh lên gương mặt chính mình, ý đồ làm chính mình tỉnh táo lại.

Lúc này ở phòng 1802, Trình Húc tắm xong, nhìn trên bàn phòng khác nhiều ra tới một cái hóa đơn.

Ngón tay gõ mặt bàn, không khỏi nhướng mày.

Tiến vào một con mèo hoang a~.

"A Húc, ngươi di động có tin nhắn, là ngươi chủ nhà gửi đến."
Chương Tuyết Vũ cầm di động Trình Húc đến, "Thân ái khách trọ..." Đọc xong, nàng nhịn không được xoa xoa cánh tay, rất là ghét bỏ: "Cái này chủ nhà cũng quá ấu trĩ đi!"
Cũng không phải là ấu trĩ, rốt cuộc lớn lên cũng không lớn.

Trình Húc tự động nhớ đến thanh âm mềm mại của chủ nhà nhỏ xinh, cảm thấy có chút buồn cười.

Lắc lắc đầu, đi đến trước tủ lạnh, mở ra, liếc mắt một cái liền thấy được thịt dưa hấu đỏ tươi, hắn nhìn thoáng qua, lấy nước khoáng bên cạnh liền đóng lại.

"Thời gian là 15: 49, A Húc, ngươi nói xem nàng có hay không thấy chúng ta..."
Trình Húc vặn ra bình nước khoáng, uống một ngụm nước lạnh, còn nhéo nhéo cái mông đầy đặn của bạn tình, trêu đùa: "Tiểu dâm phụ, vừa mới không thỏa mãn ngươi sao?" Tiếp đó cướp đi di động trong tay nàng, thập phần vô tình nói: "Thời gian cũng không còn sớm, ngươi mau trở về đi."
Mà bị nhắc đến Diệp Tiểu Hoa hoàn toàn không biết, lúc này đang ở trên trang cá nhân biên tập:
Đối diện nhà ta soái khí khách trọ
Tuy rằng là cái tra nam, nhưng là hàng to xài tốt
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui