Vương Xuân Hoa lau nước mắt, rốt cuộc cũng ngừng khóc, cầm cái cuốc bên cạnh, lẩy bẩy đi ra đồng.Chờ mà xem sau này mẹ chồng thiên vị tam phòng tới mức nào, đến lúc đó, bọn họ sẽ biết nàng đúng.
Một đám người không biết phấn đấu, nàng chỉ có thể dựa vào con trai bảo bối Phúc Tài, chờ hắn lớn chút nữa, nàng sẽ xin mẹ chồng cho hắn đi học, sau này hắn đỗ tú tài, nàng sẽ được hưởng phúc từ con trai.Hai chị em Thiện Mai Nương bị mẫu thân ôm khóc một hồi, rồi lại bị lạnh mặt, trong lòng cảm thấy thật khó hiểu.“Tỷ, muội đói bụng!”Lan Nương xoa xoa bụng, lúc các nàng ra ngoài, trong nhà vẫn chưa nấu bữa sáng.“Đi thôi, chắc cháo cũng nấu xong rồi.”Thiện Mai Nương dắt tay muội muội, xách sọt đi vào nhà.Nàng cũng chưa gặp tiểu muội muội nhà tam thúc, cũng không biết con bé có đáng yêu như muội muội nàng không.Hai cô gái nhỏ đặt việc gặp mẫu thân sang một bên, vui vẻ mà đi vào nhà ăn sáng.“Tam thẩm, đây là tiểu muội muội ạ?”Ăn sáng xong, Thiện Mai Nương với Thiện Lan Nương không có việc gì làm, liền chạy đến phòng của tam thẩm xem tiểu muội muội.“Con bé nhỏ nhỏ, trông đáng yêu như heo con mới sinh sau vườn vậy.”Đối với Thiện Lan Nương, heo con là đáng yêu nhất, lúc nhỏ dáng dấp tốt, khi trưởng thành ăn rất ngon, toàn thân đều là bảo vật.Đây là lời khen tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra.Đan Đan nghe lời khen của đứa nhỏ ba bốn tuổi dành cho mình, không nhịn được co rút, đây cũng tính là lời khen sao.“Lan Nương nói đúng nha, không phải là giống heo con thật sao?”Lữ Tú Cúc, vén rèm cửa đi vào.
Phụ nữ mới sinh phải tránh gió, nên cửa tam phòng đã treo màn dày dùng để chắn gió đông.
Nàng vốn là muốn đến xem thử ngoài việc mang canh gà, thì mẹ chồng nàng có còn đem cái gì tốt cho nhà lão tam không.
Không nghĩ đến lại nghe con gái ngu ngốc nhà lão nhị khen tiểu yêu tinh kia giống heo con, không nhịn được cười.“Tam đệ muội, không phải ta muốn nói nha...”Lữ Tú Cúc đang muốn lấy thân phận đại tẩu để nói chuyện với Tô Tương, lại thấy đứa nhỏ trong ngực đang hé mắt nhìn nàng.“Không phải ta muốn nói nha, ngươi toàn cho Phúc Bảo mặc mỗi tã lót.
Lúc trước tướng công ta trở về có cho ta vài thước vải, mà màu sáng quá, không hợp với ta, ta thấy nó hợp để may đồ cho Phúc Bảo đấy.”Vừa nói xong, Lữ Tú Cúc liền hối hận, muốn tát cho mình một cái.Nàng lại bị tiểu yêu tinh tam phòng kia mê hoặc.Đan Đan, không đúng, hiện tại nên gọi nàng là Thiện Phúc Bảo, có một cái tên mới mang theo sự kỳ vọng của trưởng bối, nàng cũng nên nói lời tạm biệt với cuộc sống trước đây.Phúc Bảo hiện tại vẫn chưa thể nhìn rõ mọi thứ, sự khác nhau của những bóng người trong mắt nàng chỉ là những viên tròn to, viên tròn nhỏ, xám xám trắng trắng, lẫn lộn thành một đám.Trong mắt nàng, đại bá mẫu Lữ Tú Cúc chính là một viên tròn to di động, hình dáng to gấp mấy lần hai đường tỷ vừa rồi.“A a ——”Nàng bị bọc tã kín mít, tay chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể a a hai tiếng, xem như là chào hỏi đại bá mẫu lần đầu gặp mặt.Lữ Tú Cúc đang phỉ nhổ chính mình, thấy viên thịt hồng hào nũng nịu kêu mình, cười toét miệng lộ ra hàm răng trống trơn, hai lúm đồng tiền như có như không, lập tức mất máu, quên luôn việc tự phỉ nhổ, chỉ hận không thể cho đứa nhỏ nhiều đồ hơn nữa.“Đại tẩu, tẩu không cần hoang phí như thế, Phúc Bảo chỉ là đứa nhỏ, không cần dùng vải tốt như thế đâu.”Lữ Tú Cúc tự nhiên đối xử tốt như vậy làm Tô Tương có chút thụ sủng nhược kinh (*), đồng thời cũng cảm thấy không chân thật.
Nàng không ngu ngốc tới mức không biết được sóng ngầm mãnh liệt trong nhà, nhị phòng còn đỡ, chứ vị chị dâu đại phòng này thì lúc nào cũng xem họ là cái đinh trong mắt, mỗi lần tam phòng được cái gì tốt, nàng ấy đều khó chịu ra mặt.(*)Thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊: được đối tốt mà cảm thấy sợ.Trước đây khi nàng sinh Phúc Đức, mẹ chồng có cho nàng một phần vải dư của cha chồng, chỉ đủ để may một cái tã lót, vậy mà khi nàng ở cữ, đại tẩu cũng tìm cớ bắt chẹt một thời gian.Bây giờ đối phương lại chủ động đưa vải cho mình, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây?Tô Tương lại thầm nghĩ, không lẽ đại tẩu có mưu đồ gì? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tam phòng bọn họ cũng chẳng có gì đáng để đại phòng tính kế, trong nhà còn cha mẹ, tiền bạc đều do họ quản lý, tướng công nàng cũng không có tiền đồ như đại ca, thứ duy nhất tam phòng có chính là tay nghề thêu thùa của nàng, không lẽ đại tẩu muốn theo nàng học thêu? Nhưng cái này không phải ngày một ngày hai mà học được.“Ngươi khách khí quá, ta dù sao cũng là đại bá mẫu của Phúc Bảo, với quan hệ của chúng ta, đương nhiên phải cho Phúc Bảo một cái tã thật đẹp rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...