Ngay lúc hai tay của Đại Xa sắp chạm tới trước ngực Tiêu Chấn Long thì một tia sáng hồng lóe lên, chắn trước người Tiêu Chấn Long, tay trái giữ chặt lấy cố tay của Đại Xa, tay phải thì đặt trên yết hầu của gã ta, người này chính là Hỏa Phượng.
Cánh tay phải của Hỏa Phượng dùng sức, sắc mặt của Đại Xa bắt đầu trở nên đỏ rực.
Tiêu Chấn Long khoát tay, Hỏa Phượng mới buông Đại Xa ra rồi đứng phía sau Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long nhìn Đại Xa há miệng, ngã trên mặt đất thở hon hển, cùng với Tiếu Xa tiến tới dìu Đại Xa dậy, anh nói: “Anh cho rằng tôi đã lợi dụng các người sao? Không sai, tôi thừa nhận điều này! Nhưng mà tối nay, tôi hoàn toàn có thế không ra tay, nhưng tôi lại đột nhiên thay đối ý định là bởi vì tỏi phát hiện các người là một nhân tài, chắng qua lại đi theo đồ bất tài Trần Kiệt Giai kia thối.”
“Anh nói những lời này, chắng lẽ sẽ có thế đối lại tất cả những anh em đã ngã xuống của chúng tôi sao? Anh cho là anh tốt đẹp hơn Trần Kiệt Giai được bao nhiêu? Tất cả cũng đều đê tiện như nhau thôi!” Đại Xa lớn tiếng vặn ngược.
“Đạo lý thẳng làm vua, thua làm giặc, hẳn là anh em các anh rõ ràng hơn tôi chứ! Cái gọi là đê tiện bỉ ối chỉ là một cái cớ của kẻ thất bại mà thôi.
Các người có thế ngầm lại xem, lúc trước khi Trần Kiệt Giai tranh đoạt Đài Nam, có lẽ thủ đoạn của gã ta còn âm hiếm và độc ác hơn tôi nữa.
Huống chi Trần Kiệt Giai muốn xử lý đám anh em của các người cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tôi cũng chỉ khiến việc này xảy ra trước thời hạn.
Nếu tôi mà là Trân Kiệt Giai, chỉ với bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của hai anh em các người trong xã đoàn Tam Liên, tôi đã diệt trừ tận gốc các người rồi, còn có thế giữ các người đến giờ sao? Công lạo có thể vượt chủ, nhưng phải có một mức độ.
Vượt qua mức độ này thì không phải là thứ mà anh em các người có thế chịu đựng nổi.” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Chấn Long, trẽn trán anh em Xa không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Quả thật là như vậy, có một số việc được nói ra từ bên thứ ba như Tiêu Chấn Long, có lẽ càng có thế khiến hai anh em này tỉnh táo hơn một chút.
Hai người bọn họ lập được công lao hiến hách cho xã đoàn Tam Liên, cho nên cũng bởi vì vậy mà hai người diều võ dương oai
trong bang, thậm chí đôi khi còn chống đối lại lời nói của Trằn Kiệt Giai nữa.
Có thể nói chuyện hỏm nay xảy ra không phải ngầu nhiên, mỗi một câu nói của Tiêu Chấn Long cứ như từng tiếng chuông cảnh báo, liên tục gõ vào trong lồng ngực anh em Xa.
Nếu không, Trần Kiệt Giai không có khả năng ngay cả một lý do giết bọn họ cũng không nói cho bọn họ, có thế thấy Trần Kiệt Giai đã quyết tâm giết hai anh em bọn họ mãnh liệt đến cỡ nào.
Nhìn như là một chuyện không liên quan, nhưng Tiêu Chấn Long vừa nói như vậy thì dường như tất cả đều logic, trong lòng anh em Xa nguội lạnh.
“Tất cả mọi thứ mà các người có được từ xã đoàn Tam Liên, tôi sẽ cho các người không thiếu một thứ, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Có phải cuộc sống an nhàn nhiều năm đã khiến cho tay chân các người không còn nhanh nhẹn, thân thủ cũng khồng linh hoạt nữa ròi không? ở đây, tôi sẽ tạo cho hai anh em các người không gian phát triến lớn hơn nữa, đế cho các người phát triển hoài bão.” Tiêu Chấn Long nói.
Trong mắt Đại Xa đột ngột sáng bừng lên, nhưng quay đầu lại lâm vào mê mang, thấp giọng nói: “Chúng tôi còn có thể làm được sao?”
Tiếp theo chợt nghe “bịch, bịch” hai tiếng, hai người Đại Xa và Tiếu Xa lằn lượt ngã xuống bãi cỏ.
Sáng sớm, ánh mặt trời thứ nhất xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc giường màu trắng như tuyết, có lẽ do ánh mặt trời quá nhức mắt khiến cho người quấn đẫy băng vải nằm trên giường tỉnh táo lại, có lẽ cơ thể gã ta vẫn còn rất yếu.
Người này chính là Đại Xa, trong hai anh em được Tiêu Chấn Long cứu ở ngoại ô Đài Nam, tổ chất cơ thế tương đổi tốt, còn Tiểu Xa bởi vì thương thế tương đối nghiêm trọng, vần chưa tỉnh lại.
Đập vào mắt Đại Xa chính là năm sáu người trong phòng, Đại Xa biết một người trong số đó, chính là người đã khiến gã ta rơi vào tình cảnh muôn đời muồn kiếp không thế khôi phục ở xã đoàn Tam Liên và cũng là người cứu gã ta, Tiêu Chấn Long.
Đại Xa cũng không nhận ra mấy người khác, thế nhưng gã ta mơ hồ cảm thấy mình đã gặp qua bóng dáng của bọn họ ở ngoại ô Đài Nam.
Bọn họ có thế là anh em của Tiêu Chấn Long, Đại Xa đoán như thế.
“Anh tỉnh rồi?” Còn nhận ra tỏi không?” Tiêu Chấn Long đứng lên khỏi ghế sô pha trong phòng bệnh, đi tới trước giường bệnh của Đại Xa, nhìn gã ta.
Đại Xa gật đầu một cái, tỏ ý vẫn biết.
“Là anh cứu chúng tôi về? Em trai tôi thế nào?” Đại Xa vội vàng hỏi Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long hếch cằm, Đại Xa quay đầu nhìn sang, em trai gã ta đang nằm trên giường bên cạnh ngủ say.
“Nó không sao chứ?” Đại Xa hỏi.
“Đương nhiên không sao, thế nhưng bởi vì tình trạng thương
tích của anh ta tương đối nặng, cho nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.” Bùi Đức Lảm, một trong ba kim cương lớn đứng sau lưng Tiêu Chấn Long nói.
“Cảm ơn!” Đại Xa thành khẩn nói.
‘Tôi không muốn nghe anh nói cảm ơn!” Tiêu Chấn Long lại ngồi lên ghế sô pha, bắt chéo hal chân nói.
‘Thế rốt cuộc anh muốn thế nào?” Đại Xa vùng vẫy tựa vào đầu giường ngồi dậy, bất lực nói.
“Tỏi đã nói rồi, hai anh em anh là nhân tài khó kiếm, tôi muốn giữ hai người ở lại bên cạnh tôi!” Mặc dù Tiêu Chấn Long vô cùng bình tĩnh nói, thế nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều cảm nhận được trong giọng nói của Tiêu Chấn Long có sự uy nghiêm không thế cãi lại, bao gồm cả Đại Xa.
Đại Xa nhẹ nhàng cười thê lương, không lên tiếng, tất cả đều biết trong tiếng cười của Đại Xa bao hàm ý nghĩa gì, thế nhưng Tiêu Chấn Long lại nếm thử.
“Anh đừng có mà không biết điều, anh có biết đại ca của chúng tỏi đã canh giữ ở phòng bệnh này hai ngày hai đêm.” Dương Tuấn Phương đứng bên cạnh sô pha vừa thấy sự do dự của Đại Xa, từ trước tới giờ anh ấy chưa từng thấy Tiêu Chấn Long đối xử với người anh em nào tốt như thế.
Nghe thấy lời nói của Dương Tuấn Phương, ánh mắt Đại Xa sáng lớn, hít sâu một hơi, dường như muốn khống chế sự kích động trong lòng.
“Cảm ơn!” Đây là lần thứ hai Đại Xa nói ra hai chữ này trong phòng này.
Tiêu Chấn Long nghe câu cảm ơn này của Đại Xa, mỉm cười lắc lắc đầu, thứ anh muốn nghe không phải những lời này.
Đương nhiên Đại Xa biết ý Tiêu Chấn Long, bây giờ gã ta đã không còn oán hận việc Tiêu Chấn Long tính kế hãm hại anh em họ, dù sao muốn yên phận xây dựng cuộc sống trong thế giới ngầm không chỉ dựa vào nhân nghĩa đạo đức, lễ nghi liêm sỉ.
Trách thì cũng trách trước đây mình quá kiêu ngạo giành công, hung hăng phách lối, đây mới là nguyên nhân thật sự đấy hai anh em họ tới bước ngày hôm nay.
Huống chi, cũng may Tiêu Chấn Long ra tay cứu hai người bọn họ, ân tình này cho dù có chuyện gì xảy ra hai anh em họ cũng không báo đáp được.
Bây giờ, cái gai đâm trong lòng Đại Xa có lẽ cũng không biết rốt cuộc Tiêu Chấn Long xem trọng hai anh em họ ở điếm nào, bỏ ra nhiều như thế đế thu hai anh em bọn họ cho bản thân mình dùng? vẫn có một chút tự ti trong lòng, dù sao hai anh em họ cũng không còn là hai anh em Xa diễu võ dương oai ở xã đoàn Tam Liên, bây giờ thứ còn sót lại của hai anh em họ chính là vóc người cứng rắn này.
Tiêu Chấn Long nhận ra trong lòng Đại Xa đang đấu tranh kịch liệt, thế nhưng anh cũng không nói gì.
Tiêu Chấn Long cũng không nóng nảy, anh có thế chờ, thế nhưng sự kiên nhẫn của anh có hạn, quy tắc dùng người trong lòng Tiêu Chấn Long chính là người này là một nhân tài, nếu như không thể đế mình sử dụng, thế thì phải sớm diệt trừ, nếu khồng nói không chừng một ngày nào đó người ấy sẽ trở thành một chướng ngại trên con đường mình tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, một tên thuộc hạ gõ cửa đi vào phòng bệnh, rỉ tai Tiêu Chấn Long mấy câu, vẻ mặt ôn hoà của Tiêu Chấn Long nhanh chóng nghiêm túc, mọi người đều biết có chuyện xảy ra.
Tiêu Chấn Long đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, nhận lấy áo khoác Dương Tuấn Phương đưa tới gác trên cánh tay, nói với cách anh em khác trong phòng bệnh: “Bên ngoài có cảnh sát tìm tôi, có thể phải đến đồn cảnh sát Đài Nam một chuyến.”
“Đại ca, chúng tôi đi cùng với cậu.” Mọi người biết chắc có liên quan tới chuyện mười người xã đoàn Tam Liên bị giết, mặc dù tay chân mọi người làm vô cùng sạch sẽ, nhưng không yên tâm đế Tiêu Chấn Long đến đó, dù sao mọi người đã có cảm giác sợ hãi với cục cảnh sát.
Tiêu Chấn Long khoát tay một cái, nói: “Không sao, Phượng Nhi và A Khải đi với tôi là được rồi.
Các người ở đây trông chừng, bảo vệ an hem họ cho tốt, người của xã đoàn Tam Liên sẽ không bỏ qua cho hai người họ dễ dàng như thế.”
Nghe lời của Tiêu Chấn Long, trong lòng Đại Xa chấn động, gã ta khỏng ngờ vào lúc này Tiêu Chấn Long vẫn còn suy nghĩ làm thế nào đế bảo vệ hai anh em họ chu toàn.
Tiêu Chấn Long sẳp xếp xong, vừa liếc nhìn Đại Xa trên giường lớn, mang theo Hỏa Phượng và Vương Quang Khải rời khỏi phòng bệnh.
Cùng lúc đó, Đại Xa nằm trên giường lớn đột nhiên nói chuyện.
“Chờ một chút!” Đại Xa nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...