Nhà Lao Chi Vương


Tiêu Chấn Long mỉm cười vừa nghe đám anh em chòng ghẹo nhau vừa nhìn ra màn đẽm bên ngoài khung cửa số, trong đầu nghĩ: “Bước đầu tiên này xem như thành công.

Còn về chuyện có thể lấy được bao nhiêu phần tín nhiệm của Trân Kiệt Giai thì phải xem ý ông trời thế nào nữa.

Giả dụ bước này thành công, thì bước kế tiếp trên con đường xưng bá Đài Nam cũng dễ đi hơn nhiều.” Nếu như không phải hiện giờ nhân lực trong tay mình còn quá yếu thì với tính cách của Tiêu Chấn Long này sớm đã một mình tìm đến xã đoàn Tam Liên sống mái một trận.
Nhưng hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi, Tiêu Chấn Long không muốn hi sinh vô ích quá nhiều, trước kia là vì không còn cách nào khác, rất nhiều chuyện không thế xoay chuyến được nên mới bất đắc dĩ dẫn theo anh em đi chém giết liều mạng.

Nhưng giờ không như vậy nữa, Tiêu Chấn Long cho rằng lúc này con đường xoay chuyến của mình rất rộng, ít nhất giờ cũng chắng có ai đến gây chuyện với anh, vậy nên kế hoạch ly gián xã đoàn Tam Liên mới vận hành đâu ra đấy theo sự điều khiến của Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long vặn nhẹ phần cố đã cứng nhắc, vươn người, thằm nói trong lòng: “Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.”
Tiêu Chấn Long dựa người ra lưng ghế êm ái ngủ thiếp đi.
Ngoài xe, trăng vần tỏa sáng, màn đêm vần sâu thăm thẳm.
Ba ngày sau, tống bộ xã đoàn Tam Liên.
“Ồ! Đường chủ Trần!”
“Ấy! Ông Lý à!”

“Lão Trần, lần họp bang vụ thường kỳ này, mong hãy nhường lại cho tôi vụ làm ăn thuốc phiện về mảng nước ngọt nhé.

Yên tâm đi, tôi sẽ không quên lợi ích của ông đâu.”
“Ấy, chuyện này sao, chi tiết thế nào còn phải báo lên bang chủ để cậu ấy định đoạt nữa chứ.”
“Ui! Lão Trần, có ai mà khỏng biết suốt một năm qua, bang chủ có quan tâm chuyện trong bang mấy đâu, mấy chuyện này chẳng phải ông và hai vị đường chủ anh em Xa nói một tiếng là xong rồi à?”
“Chuyện này, chuyện này… không dề thế đâu! Thôi vậy nhé, cứ đế tôi cố hết sức xem!”
“Vậy tôi cảm ơn ông trước nhé!”
“Được được, không dám! Khà khà.”
Trước cống tống bộ xã đoàn tam Liên, hai người nói nói cười cười không ngớt, cùng đi vào trong.

Đường chủ Trần mà ông Lý nhâc đến chính là một trong ba vị đường chủ tiếp quản công việc khi Trần Kiệt Giai không có mặt ở xã đoàn Tam Liên.

Hai vị đường chủ còn lại đều mang họ Xa, được người ta gọi là anh em Xa, là hai con át chủ bài của xã đoàn Tam Liên.

Trong ba vị đường chủ, đường chủ Trần chủ văn còn hai vị đường chủ anh em Xa kia chủ võ, ba người họ đều là những cánh tay phải trái, nhân tài đắc lực của Trần Kiệt Giai.
Đài Nam, một con đường chật ních xe cộ qua lại.

Một chiếc xe tải va chạm với một chiếc xe con, tài xế hai bên đứng giữa đường đùn đấy trách nhiệm cho nhau, thu hút một đám người qua đường vây xem.
“Đại ca, còn không đi nữa là không kịp đại hội bang vụ đâu.” Trên một chiếc xe xa hoa, một người trẻ tuối nói với một người khác bên cạnh.

Hai người họ chính là hai vị đường chủ anh em Xa của xã đoàn Tam Liên, xe của họ vừa lúc dừng lại ngay trên con đường này.
Đại Xa xem đồng hồ đeo trên cố tay thấy đã trễ giờ.

“Hội nghị bang vụ thường kỳ đã bắt đâu rồi.” Đại Xa thầm nghĩ trong đầu.
“Tiếu Lục đi xuống xem thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Bình thường chỗ này có bị tắc bao giờ đâu!”

“Vâng thưa đại ca!” Tài xế lái xe đi xuống hỏi han, qua một lúc đã quay lại, báo cáo tình hình với Đại Xa.
“Có mỗi cái chuyện chết dẫm ấy à!” Đại Xa móc một tập tiền giấy trong ngực ra đưa cho Tiếu Lục nói: “Bảo bọn chúng lập
tức rời khỏi con đường này ngay, nếu không sau này chúng đừng mong lái xe gì nữa!”
Đúng lúc ấy, tài xế xe tải và xe con không hẹn mà cùng nhìn đồng hồ trên cố tay, sau đó lén lút nháy mắt ra hiệu cho nhau, cãi cọ thêm vài câu cho có rồi lái xe bỏ đi.
Cậu tài xế tên Tiểu Lục vừa định xuống xe giao tiền đã thấy đoàn xe trước mặt dần dần tản ra nên lại lập tức quay về xe, nhấn ga lao thắng đến tống bộ xã đoàn Tam Liên.
Tài xế xe con vừa gây rối thấy mấy chiếc xe lái qua bên cạnh, cầm điện thoại di động lẽn gọi cho một người nói: “Anh Long, xong rồi!”
Lúc này, Tiêu Chấn Long đang ăn mì trong quán nghe điện thoại đáp: “Làm tốt lắm! Bảo các anh em chuấn bị đi.” Tiêu Chấn Long đặt điện thoại xuống, thầm nói trong lòng: “Hai đường chủ anh em Xa à, hai người nên cảm ơn tôi đi, là Tiêu Chấn Long này đã tạm cứu các người một mạng đấy!”
Cùng lúc ấy, tại tổng bộ xã đoàn Tam Liên.
Ngoại trừ hai vị đường chủ anh em Xa, đại ca từ các đường khấu của xã đoàn Tam Liên đã tề tựu đông đủ, đợi Trần Kiệt Giai đến chủ trì.

Một lúc sau, cửa phòng họp mở ra, Trần Kiệt Giai bước vào, theo sau là rất nhiều các thành viên bang hội.

Theo như nguyên tẳc của bang, chỉ có đại ca các đường khấu mới được tham gia hội nghị thường kỳ của bang, người mà đại ca dẫn theo đều phải chờ hết ở ngoài cửa.

Mọi người cũng không hiếu rốt cuộc hiện giờ Trần Kiệt Giai đang tính giở trò gì.
Trần Kiệt Giai tiến đến chính giữa bàn họp, nhìn một lượt gương mặt các đường chủ, cuối cùng dừng lại trên mặt đường chủ Trần trong tam đại đường chủ, nghiêm giọng nói: “Lão Trần, Trần Kiệt Giai tôi tự nhận mình đối xử với ỏng không tệ, nhưng tại sao bây giờ ông lại muốn tính kế với tôi?”
Đường chủ Trần vừa nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, vội vàng hỏi: “Đại ca, sao cậu lại nói vậy?” Những đường chủ khác đều nhìn nhau, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ kiếp, ông còn ở đấy mà giả vờ giả vịt với tôi à? ông nói xem tại sao hôm nay anh em Xa còn chưa đến, có phải muốn tìm cơ hội giết tôi ngay tại đây không? Tôi sẽ xử ông trước rồi tính số với hai người họ sau!” Nói rồi Trần Kiệt Giai móc một khấu súng lục từ trong ngực ra, nhắm thẳng vào đường chủ Trần.

Đường chủ Trần bị dọa sợ lập tức quỳ ra đất, cuống cuồng nói: “Đại ca, cậu nghe tôi nói đã…”
Tất cả đường chủ ngay tức khắc nghe được tiếng súng nổ “đoàng”, máu tươi ồ ạt chảy từ vết đạn trên đầu đường chủ Trần, ông ta ngã lăn ra đất.
Tất cả đều sợ ngây người, không ngờ đại ca Trần Kiệt Giai còn chẳng cho đường chủ Trân một cơ hội giải thích đã kết liễu ông ta trong một phát súng.
Đúng lúc ấy, hai vị đường chủ anh em Xa cũng đấy cửa tiến vào.

Mặc dù chưa được nghe câu nói trước đó của Trần Kiệt Giai nhưng cũng vừa lúc trỏng thấy đường chủ Trần bị bắn vào đầu rồi ngã ra trong vũng máu.
Khi hai người còn định hỏi đại ca Trần Kiệt Giai xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì gã ấy lập tức quay lại, cầm súng nhắm vào anh em Xa.

Đám người phía sau Trần Kiệt Giai cũng cùng lúc đồng loạt rút súng lục từ trong ngực ra, hơn hai mươi cây súng đều nhắm vào đằu anh em Xa.
Ngay trước khi súng đồng loạt nố, anh em Xa đã chạy ra phía sau.

Đúng trong khoảnh khắc ấy, tất cả súng đều cùng bóp cò.
“Bùm!”, “Bùm!”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận