Có đi bầng đầu Hứa Thiệu Lương cũng không ngờ Tiêu Chấn Long hô đánh là đánh, ca hát còn phải có nhạc dạo đầu, nhưng chuyện này trước khi xảy ra lại chẳng có một chút điềm báo nào, cuộc chiến chém giết cứ thế mà bẵt đầu thôi.
Khi Tiêu Chân Long hô lớn, đột nhiên trong lòng Hứa Thiệu Lương hoáng sợ, nhưng toàn bộ phản ứng của ông ta đều là vội vàng lui về sau, bời vì ông ta đã nhìn thấy Tiêu Chấn Long cầm một con dao lao về phía ông ta.
Tiêu Chấn Long vừa truyền lệnh, đã lập tức dẫn đầu rút ra con dao găm mạnh mẽ phóng đến chồ của Hứa Thiệu Lương như mãnh hố xuống núi, Hứa Thiệu Lương lùi mấy bước vào bẽn trong đám đàn em của mình, đồng thời ra lệnh cho đàn em xông lên.
Nhóm người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính cũng không chịu thua, rút ra ba con dao găm và vọt thắng vào đám người đối phương.
Bởi vì Lưu Minh Nghĩa vốn không biết võ, hoặc là vốn dĩ chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh chém giết người thật dao thật bao giờ, vì đế đề phòng cậu ta bị thương, Tiêu Chấn Long đã căn dặn nếu như có đánh nhau thì hai anh em Hoàng Tây và Hoàng Bác sẽ phụ trách bảo vệ cậu ta.
Lưu Minh Nghĩa đứng phía sau hoàn toàn sững sờ ngây dại vì cảnh tượng trước mât, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thây trận đánh nhau quy mô lớn như thế này, lần đầu tiên nhìn thấy dao đâm thẳng vào người và máu không ngừng chảy ra, cũng lè lẫn đầu tiên nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của binh đoàn Tiêu Chấn Long.Mặc dù Hứa Thiệu Lương và nhóm của ông ta có lợi thế tuyệt đối về quân số, nhưng đối với những kẻ đã bò ra từ cõi chết và thậm chí đã sống mái ác liệt với hơn trăm người
như đoàn người của Tiêu Chấn Long, tình cảnh trước mât họ chỉ đơn giản là trường hợp vặt vãnh.
Tiêu Chấn Long và các anh em lao vào đám đông như cắt rau, một tiếng hét thảm thiết vang lên là một dòng máu đỏ tươi phụt ra ồ ạt, khiến Lưu Minh Nghĩa ờ một bên quan sát cũng phải kinh hồn bạt vía.
Hoàng Tây đứng bên cạnh vổ vai Lưu Minh Nghĩa an ủi và nói: “Đừng sợ, sau này sẽ quen thôi!” Sau đó Hoàng Tây tiếp tục nhìn cảnh tượng chém giết trước mặt như đang xem phim vậy, nhưng bất luận là thế nào, Lưu Minh Nghĩa cũng không thể nhàn nhă như Hoàng Táy được.
Hơn mười phút sau, hơn năm mươi người chỉ còn lại khoảng mười mấy người bảo vệ Hứa Thiệu Lương đang đứng cách Tiêu Chấn Long không xa, lúc này Hứa Thiệu Lương gần như đã bị dọa đến mức tối tăm mặt mũi, không ngờ hơn năm mươi đàn em của mình trong mát đám người này chẳng khác gì trẻ nhỏ, chỉ có thế để mặc cho người khác xâu xé.
“Bọn người này là người gì, lực công kích cũng mạnh quá.”
Hứa Thiệu Lương lau mồ hôi trên đầu, trong lòng thầm nghĩ.
Đế giải quyết bọn chúng càng nhanh càng tốt, Tiêu Chấn Long vẫn muốn dẩn người xông lên phía trước, lúc này Hứa Thiệu Lương đột nhiên lấy ra một khấu súng lục nhắm thắng vào Tiêu Chấn Long.
Thực ra nếu như vừa nãy ông ta lấy ra, biết đầu sẽ không thè thảm như thế này, nhưng ai mà ngờ Tiéu Chấn Long không hề cho ông ta cơ hội móc súng ra chứ?
Nhìn họng súng tối như bưng đang nhầm vào mình, trái tim Tiêu Chấn Long run lên một cái, anh dừng bước và nhìn Hứa Thiệu Lương trừng trừng.
Nhìn thấy Tiêu Chấn Long bị mình làm cho sợ hãi, Hứa Thiệu
Lương có hơi đắc ý, đấy người bên cạnh ra và tiến lên phía trước.
“Không phải cậu rất kiêu ngạo sao, hả?” Hứa Thiệu Lương chĩa súng vào Tiêu Chấn Long và gầm lên, tựa như bây giờ ông ta mới tìm lại được một chút tôn nghiêm, bởi vì vừa nãy có thế núp được phía sau thì ông ta sẽ cố gắng trốn kĩ hết mức, chắng khác gì một con rùa đen rụt cố hèn nhát.
Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ ghê tòm mình của Hứa Thiệu Lương, Tiêu Chấn Long chợt nò một nụ cười khinh miệt.
“Mẹ kiếp, còn dám cười à, mày có biết tao đang cầm cái gì không?” Cơn giận của Hứa Thiệu Lương gần như lên đến cực đại.
“Súng!” Tiêu Chấn Long nhẹ đáp.
“Con mẹ nó! Mày còn biết đây là súng à! Đã biết là súng thì bây giờ tao lệnh cho mày quỳ xuống!” Hứa Thiệu Lương la lớn.
“Anh nói lại lần nữa.” Tiêu Chấn Long hỏi lại: “Vừa nãy tôi nghe không rõ.”
“Mẹ mày, tao bảo mày quỳ xuống!”
“Ha ha ha ha.‘ Tiêu Chấn Long bật cười thành tiếng giống như là nghe được câu chuyện tiếu lâm nực cười nhất trên thế gian.
Kẻ bị cười là Hứa Thiệu lương thì đang ù ù cạc cạc, ngay cả ông ta cũng không hiếu nối tại sao người đang bị ông ta dí súng vào đâu lại còn có thể cười lớn tiếng như vậy.
“Anh Táy, đại ca không sao chứ?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Người đó chết chắc rồi!” Hoàng Tây lạnh nhạt trả lời.
Lưu Minh Nghĩa nghe Hoàng Tây nói như vậy thì rất kinh sợ, cậu ta không biết sao Tiêu Chấn Long còn có thế cười khi họng súng đen ngòm kia có thể tước lấy mạng sổng của anh bất kỳ lúc nào.
Cậu ta xoay người tiếp tục theo dõi diễn biến giữa Tiêu Chấn Long và Hứa Thiệu Lương đang lăm le khấu súng về phía Tiêu Chấn Long ớ trong sân.
Tiêu Chấn Long chậm rãi ngừng cười, sác mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng quác mát nhìn Hứa Thiệu Lương, nói: “Trước giờ chỉ có người ta quỳ gối trước tôi, làm gì có chuyện tôi quỳ trước mặt kẻ khác!”
Nhìn ánh mắt sắc bén cúa Tiêu Chấn Long, Hứa Thiệu Lương đột nhiên cảm thấy hai chân dường như có chút mềm nhũn.
“Bỏ súng xuống thì tôi có thế giữ lại toàn thây cho anh.” Tiêu Chấn Long nói.
“Bỏ súng xuống cái gì chứ, anh coi tôi là thầng ngu à!” Hứa Thiệu Lương vẫn cổ sống cổ chết chống chế, ông ta là không hiểu tại sao Tiêu Chấn Long dựa vào cái gì có thế ra lệnh cho mình bỏ súng xuống.
“Phải biết rằng chỉ cần mình bóp cò súng một cái, thì Tiêu Chấn Long sẽ lập tức ngã lăn ra đất, vậy thì anh ta dựa vào cái gì mà huênh hoang như thế, lớn lối bảo mình bỏ súng xuống.” Hứa Thiệu Lương rủa thầm trong lòng.
“Trong vòng ba phút, tôi sẽ khiến anh phải quỳ trước mặt tôi,
anh có tin hay không?” Tiêu Chấn Long nói.
“Anh quá ngạo mạn rồi! Tỏi muốn bần chết anh!” Hứa Thiệu Lương bát đầu mất kiên nhẫn và kích động, khẩu súng trong tay ông ta có chút run rẩy.
“Một, hai, ba!” Tiêu Chấn Long ung dung đếm.
Ngay khi chữ “ba” rơi xuống, Hứa Thiệu Lương đột nhiên cảm thấy trước mát có một bóng đen lóe lên, ông ta theo phản xạ có điều kiện lập tức bóp cò súng.
Lại một bóng đen nữa áp sát vào người Hứa Thiệu Lương giống như tia chớp, không đợi ông ta bẳn phát thứ hai, ông ta đã cảm thây cánh tay phải lạnh ngât, sau đỏ một cơn đau dữ dội ập đến, Hứa Thiệu Lương hét lên một tiếng thất thanh “A!”, lúc này ông ta hoảng sợ phát hiện cầng tay của mình không biết đã bị vật gì cát đứt.
Giây tiếp theo ông ta ôm cánh tay quỳ xuống trước mặt Tiêu Chấn Long và kêu gào thảm thiết.
Người xuống tay chính là Hỏa Phượng, cô ấy dùng chân đá một xác chết đến trước mặt Hứa Thiệu Lương rồi bay lên, chặt đứt cánh tay của ông ta trước khi Hứa Thiệu Lương có thời gian bần phát thứ hai.
Hỏa Phượng nhìn tóc dài trong tay còn vương chút thịt tươi, sau đó quay đầu lại nhìn Hứa Thiệu Lương vần đang nâm chặt khấu súng lục trong tay, chậm rãi đi về phía sau Tiêu Chấn Long, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ thực sự giống như những gì Cao Liên Khởi, đại ca của Thanh Bang đã nói, nếu các thành viên của binh đoàn Tiêu Chấn Long thực sự muốn giết một ai đó, thì ai có thê’ ngăn cản được?
Cảnh tượng này không chỉ khiến người của Hứa Thiệu Lương
bàng hoàng khiếp sợ mà còn khiến Lưu Minh Nghĩa đang say sưa hóng hớt vô cùng sửng sổt, không ngờ cô gái thường ngày yểu điệu õng ẹo này lại ra tay ác nghiệt như vậy.
Tiêu Chấn Long nhìn Hứa Thiệu Lương trên mặt đất nói: “Tôi nói đúng rồi chứ.”
Hứa Thiệu Lương cổ chịu nồi đau thấu tim gan, nói: “Xã đoàn Tứ Hải Hồng Kông sẽ bỏ qua cho anh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...