Nhà Lao Chi Vương


“Có sự khác nhau sao?”
“Nếu anh uy hiếp tôi, bây giờ tôi cũng chẳng có giá trị gì với anh.

Nếu anh uy hiếp toàn bộ Thanh bang thì anh tìm nhầm người rồi.

Người anh nên tìm là anh cả của tôi, lão đại Thanh bang.”
“Vậy nếu đại ca Thanh bang là anh thì sao?”
“Đáng tiếc, bây giờ tôi không phải!”
“Nếu có một ngày anh trở thành đại ca thì sao?”
“Nếu thực sự có một ngày như vậy, trừ phi…”
“Đúng vậy, nếu có một ngày như vậy, trừ phi anh cả của anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!”
Tiêu Chấn Long vừa nói xong câu đó, Cao Liên Khởi lạnh lùng nhìn anh, như thể anh ta muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt của Tiêu Chấn Long.

Nhưng vẻ mặt bình tĩnh như nước của anh khiến Cao Liên Khởi khỏng thể nhìn ra được gì.

Cứ thế, Cao Liên Khởi nhìn anh một lúc lâu mới quay mặt sang cửa sổ, trầm tư nhìn bầu trời đầy sao.


Anh ta đã hiếu rõ mục đích của Tiêu Chấn Long.

Không phải anh ta không nghĩtới rằng sau khi ba của anh Cao Minh Uy mất, anh cả Cao Liên Khanh sẽ trở mặt đối phó mình.

Lúc đó, nếu không cỏ Cao Minh Uy áp chế gá ta, trên giang hồ còn có bang phái nào có thể chổng lại Thanh bang nữa?
Người thông minh luôn đề phòng chu đáo, Cao Liên Khởi cũng không định đợi đến khi bị dao kề cố mới tỉnh ra.

Huống chi, đàn em của anh ta đã báo cáo rằng Cao Liên Khanh và
mười vị đường chủ lớn thường xuyên bí mật họp mặt, không biết họ bàn bạc điều gì.

Còn phải bàn bạc gì nữa? Trên giang hồ không có một bang phái nào có thê’ trờ thành đối thủ của Thanh bang.

Việc kinh doanh hầc đạo cũng diễn ra suôn sẻ dưới sự bảo vệ của chính phủ, kinh doanh bạch đạo càng phát triến không ngừng.

Còn chuyện gì đế bàn bạc nữa? Không gì khác ngoài việc lên kế hoạch đế chiếm được khối tài sản hàng tỷ của Cao thị sau khi Cao Minh Uy mất.
Nhìn bộ dạng trầm tư của Cao Liên Khởi, Tiêu Chấn Long nói tiếp: ‘Tôi có khả năng khiến những người đứng đầu của Thanh bang biến mất khỏi thế gian này cùng một lúc.”
Nghe được lời của Tiêu Chấn Long, nét mặt của Cao Liên Khởi thay đối liên tục.

Bây giờ anh ta không có đồng minh, thật sự cần đến người ngoài.

Mà qua nhiều lần chống đối với Thanh bang, Tiêu Chấn Long đã bày ra khả năng hơn người, thực sự có thể khiến Cao Liên Khởi tin cậy.
Cao Liên Khới quay đầu về phía Tiêu Chấn Long, cười nói: “Muốn uống thứ gì không?”
Một giờ sau, Tiêu Chấn Long đứng dậy rời khỏi văn phòng của Cao Liên Khởi.

Anh vừa đi tới cửa thì đột nhiên Cao Liên Khởi nói: “Trò chuyện lâu như vậy, tôi còn chưa biết tên của anh.”
Tiêu Chân Long quay đầu nhìn anh ta nói: “Anh biết không? Có rất nhiều người muốn biết tên của tôi, nhưng cuối cùng họ đều đã biến mất khỏi thế giới này.”
“Những kẻ đó hần là kẻ thù của anh, tôi nghĩ ít nhất thì bây giờ tôi không phải họ.” Cao Liên Khởi nói.
“Không sai, dù bây giờ chúng ta chưa phải là bạn bè, nhưng ít
nhất cũng không phải là kẻ địch.” Nhìn vẻ mặt cổ gắng khám phá bí mật của Cao Liên Khởi, Tiêu Chấn Long suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hãy nhớ kỹ tên của tôi, sau này sẽ có tác dụng.


Tôi tên là Tiêu Chấn Long/’
“Cái gì? Anh là Tiêu Chấn Long!”
Nói xong, Tiêu Chấn Long quay người bước ra khỏi văn phòng của Cao Liên Khởi, không hề nhìn vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của anh ta.
Một vũ trường ở thành phố.

Trong ánh đèn mờ ảo, từng nhóm nam nữ điên cuồng lắc đầu, lăc eo, thả lóng thần kinh, tê liệt bán thân.

Lúc này, cửa vũ trường mở ra, hai người đỡ một người đàn ỏng trung niên đi vào, hình như người đàn ỏng trung niên kia uống nhiều rượu, nhưng vẳn còn hơi tỉnh táo.

Vừa vào cửa bèn chào hỏi mấy người, người không biết ông ta có thê’ đoán có thê’ ông ta là khách quen trong vũ trường, nhưng ai rõ về người đàn ông này thì sẽ biết thực tế người đàn ông này chính là ông chủ phía sau vũ trường này, và cũng là một trong mười đường chủ lởn của Thanh bang… đường chủ Phi ưng đường Nguyễn Huy Thánh.
Hai đàn em đỡ Nguyền Huy Thánh vào, đưa ỏng ta đến phòng bao lớn, hình như hôm nay Nguyền Huy Thánh nửa tỉnh nửa say vẫn còn hào hứng, vừa dặn một đàn em cầm cái túi ông ta đặt trong xe đến, vừa nói một đàn em khác tìm mấy cô gái xinh đẹp vào uống rượu với ông ta tiếp.

Sau khi anh đàn em gật đầu đông ý thì lập tức quay người ra khỏi phòng bao, đế một mình Nguyễn Huy Thánh ờ lại trong phòng.

Nguyền Huy Thánh híp mắt dựa trên sô pha rộng rãi mềm mại, thường thức tiếng nhạc du dương trong phòng.
Lúc này phòng bao nhẹ nhàng mở ra rồi im lặng đóng lại.
Nguyễn Huy Thánh nằm trên sô pha cảm nhận được có người đến, nghĩ lè đàn em kia quay lại, híp đôi mắt tam giác nhìn, lè một cô gái xinh đẹp tóc dài áo choàng, trang phục trên người tráng tuyết, dáng người nóng bỏng, nụ cười mê hoặc lòng người nhìn đến nồi Nguyền Huy Thánh dục vọng bừng bừng, nghĩ thầm, cô gái xinh đẹp thế này đến chỗ chúng ta từ bao giờ? Vẻ mặt say rượu chợt lộ ra nụ cười dâm đãng, miễn cưỡng đứng dậy bố nhào về phía cô gái áo trâng, cô gái áo trắng chợt lóe, nói nhỏ ông chính là đại ca Nguyễn của Thanh bang sao?
Nguyên Huy Thánh nấc một tiếng, nói ngát quãng: “Đúng rồi,
“ồ! Hỏi tên tôi sao? ồng xuống địa ngục mà hỏi đi.” Cô gái áo tráng nói xong vung tay lên, chỉ thấy một luồng ánh sáng lạnh vụt qua, Nguyễn Huy Thánh đứng đờ trong phòng bao.
Cô gái áo trắng chẳng thèm nhìn Nguyền Huy Thánh, chậm rãi khom người xuống, đặt con dao dính máu trong tay lên bàn trà trong phòng, quay người đi khỏi phòng.
Trong thoáng chốc ánh sáng lạnh vụt qua, Nguyễn Huy Thánh cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, giơ tay chạm vào vệt máu chảy xuống mu bàn tay.


ông ta quay đầu nhìn người cô gái áo trắng quay người đi rồi ngã ầm xuống đất, Nguyễn Huy Thánh vùng vẫy trên đất bò về phía cửa, muốn chạm đến tay nắm cửa, cũng suýt nữa là có thế, nhưng ông ta đã không thế nữa rồi, cánh tay buông thõng, lúc đó sự sống của Nguyễn Huy Thánh đã kết thúc…
Âm nhạc trong vũ trường vần dữ dội, che đi tiếng hét của mọi người, cũng che đi bãi máu đỏ tươi trong phòng bao…
Tối nay Lý Bạch Hy rất vui vẻ ra khỏi trụ sở chính Thanh bang, không chỉ vì thời gian này mình kiếm được nhiều tiền cho bang, mà còn vì đại ca Thanh bang Cao Liên Khanh đã đồng ý giao việc mua bán thuốc phiện ờ Hải Nam cho mình làm.

Đây có thể là một miếng thịt béo bờ, muốn tiền bay đầy trời, lòng Lý Bạch Hy thật sự vui dữ dội, nghĩ đến Bôn Hổ đường của mình cũng có thế có ngày nở mày nở mặt, trong lòng anh ta lại càng vui vẻ hơn.

Ngồi trong chiếc xe Honda của mình, Lý Bạch Huy nhâm mắt hưởng thụ nhạc nhẹ tài xế mở, lim dim ngủ.

Lúc này gặp đèn đỏ chờ mấy giây.
Hiện giờ có một chiếc Mercedes từ từ dừng lại cạnh xe Lý
nhìn thử, nghĩ cũng đợi đèn đỏ nên không đế ý.

Lúc này, hai cửa số xe Mercedes từ từ hạ xuống, hai họng súng đen ngòm thò ra từ trong xe, chỉ nghe tiếng súng vang lén đùng đùng, trên người tài xế và Lý Bạch Hy giống như tổ ong vò vẽ, hình như ngay lúc sáp chết Lý Bạch Huy vẫn còn dư vị cảm giác tương lai kiếm nhiều tiền, nhưng sau trong mát vẫn lộ ra vẻ nghi ngờ, cuối cùng là ai có gan dám giết đường chủ của Thanh bang?
Trong nhà vệ sinh nam câu lạc bộ đèm Bảo Lệ.
“Đại ca, chúng tôi ra ngoài đợi anh!” Một người trẻ tuổi hình như là như đàn em nói.
“Đi đi.” Đường chủ Thôi Kỳ An của Liệp Báo đường Thanh bang ngồi xốm trong nhà vệ sinh nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận