Nhà Lao Chi Vương


Tiêu Chấn Long cười, lộ ra hàm răng trâng, nói: ‘Anh đây còn chưa có bạn gái, cho nên mấy bông hoa này tặng cho em.

Mau về nhà đi.” Nói xong, Tiêu Chấn Long không đế ý đến cô bé nữa, tiếp tục đi về phía trước.
“Cảm ơn! Cảm ơn anh!’ Cô bé nước mât lưng tròng nhìn bóng lưng của Tiêu Chấn Long nói, cô bé không tin trên đời này lại có người tốt như vậy.
Ngay khi cô bé đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tlẽu Chấn Long, bốn năm thanh niên mười bảy mười tám tuối, tóc nhuộm vàng, đi tới từ phía sau.
“Ngọc Anh, hôm nay bán được bao nhiêu tiền thế?” Một người trong số họ tới trước mặt cô bé, hỏi.
Cô bé tên Ngọc Anh như thế nhìn thấy ma, giấu tiền của Tiêu Chấn Long ra sau lưng theo bán nâng, không ngờ lại bị những tên khác nhìn thấy, một thằng bé xỏ khuyên tai đứng bên phải giật tiền của Tiẽu Chấn Long khỏi tay Ngọc Anh.
‘Ngọc Anh, hôm nay bán cũng được nhiều đấy chú?” Thầng bé xỏ khuyên tai cầm số tiền hơn một ngàn đô, cười lớn nói, làm

như số tiền này thuộc về nó vậy.
‘Anh trả lại cho tôi, đây là tiền tôi bán hoa mà có được! Đó là tiền của tôi!” Ngọc Anh vừa khóc vừa đưa tay giành lại số tiền của mình đang trong tay người khác.
Ngọc Anh yếu ớt bị thâng bé xỏ khuyên tai đấy ngã xuống đất, nỏ hung hăng nói: “Cả con phổ này là do anh em chúng tao bảo kê, coi như đây là thuế đất mấy ngày nay mày phải nộp cho chúng tao, số dư là của mày.” Thầng bé xỏ khuyên tai lấy ra một trăm tệ, ném về phỉa Ngọc Anh.
Những người đi bộ ngang qua chỗ Ngọc Anh dường như sợ dính phải rắc rối với đám thanh niên du côn này, nên nhìn thấy cảnh này đều đi vòng qua, dùng ánh mát thương cảm nhìn Ngọc Anh.
Ngọc Anh vô lực chống cự, chỉ có thế nhặt lấy một trăm tệ bên cạnh, trên mặt đầy nước mầt, rụt rè đứng sang một bên, chỉ hi vọng những tên này mau chóng đi xa.
Bốn năm thanh niên đêm nay coi như nhặt được bảo bối, lớn tiếng reo hò đi ktv ca hát, hoãn toàn không đẽ’ ý tới Ngọc Anh trước mặt, làm như đây là số tiền mà chúng xứng đáng có được.
Ngay khi bốn năm tên này xoay người định rời đi thì nhìn thấy phía trước có một người cao hơn chúng, cá người đều là màu đen, ngay cả khuôn mặt dường như cũng lè màu đen.

vốn đĩ Tiêu Chấn Long định đi tiếp, nhưng anh chợt nhận ra mình chầng có mục đích gi cá, vi vậy quay lại hỏi Ngọc Anh xem có phố ăn vặt hay gì đó gân đây không.

Không ngờ vừa quay lại anh nhìn thấy cảnh tượng bốn năm thiếu niên bất lương
bắt nạt, cướp tiền của Ngọc Anh, điều khiến Tiêu Chấn Long tức giận hơn cá là rất nhiều người qua lại trên đường làm như không nhìn thấy gì, không một ai sân lòng đưa tay ra giúp đỡ Ngọc Anh.
Tiêu Chấn Long dùng bàn tay to nám chặt lấy tay thằng bé đang cầm tiền, ngón cái và ngón áp út tay phái cúa Tiêu Chấn Long bấu chặt vào thái dương của thằng bé khiến nó hoàn toàn choáng váng.
Tiêu Chấn Long lạnh lùng nói: “Trả lại tiền cho cô bé kia!”
“Anh nghĩ mình là ai mà đứng ra bênh vực cho nó, có biết chúng tôi là người ở đâu không! A!” Thằng bé xỏ khuyên còn chưa nổi hết cảu, Tiêu Chấn Long đẫ dùng tay nâm lấy khuyên tai của nó, khiến nó kêu la thảm thiết.

Những đứa khác nhìn thấy đồng bọn bị Tiêu Chấn Long khống chế, gào thét định xông lên.

Tiêu Chấn Long nhướng mày, trên người tỏa ra sát khỉ, hai mẳt như nhuốm máu nhìn đám người đang chuẩn bị xông lên.

Mấy thằng bé lập tức bị khí thế của Tiêu Chấn Long áp chế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trẽn cổ.

Những thanh niên này ỷ vào minh là người cúa các băng đảng ờ Đài Bắc ngày thường bắt nạt kẻ yếu trên con phố này, sinh sự vô cớ, v’ê chuyện sinh tử thì chúng chưa từng trải qua, vì vậy hơi thở đầy sát khí phát ra từ cơ thế Tiêu Chấn Long lập tức phá vỡ phòng tuyến của bọn chúng, tất cả đều nhìn Tiêu Chấn Long, không dám nhúc nhích.
“Tao không thích khuyên tai của mày cho lắm!” Giọng nói lạnh lùng cúa Tiêu Chấn Long khiến cả hội run lên, nói xong.

Tiêu Chấn Long kéo mạnh khuyên khỏi tai của thằng bé kia xuống, ngay khi khuyên tai bị kéo ra, bên trên vẫn còn dính một ít thịt
từ dái tai.

Chiếc khuyên tai rơi xuống đất phát ra tiếng kêu giòn dâ, sau đó là tiếng hét như lợn bị chọc tiết cúa thâng bé kia, nhưng do khí thế bức người của Tiêu Chấn Long mà không ai dám bước tới giúp nó.
“Sau này chúng mày không được tới con phố này nữa! Đã nghe chưa?” Cánh tay phái của Tiêu Chấn Long lại dùng lực, thằng bé kia lại hét lên một tiếng thảm thiết.
“Dạ… dạ! Chúng tôi không dám tới nữa.” Mấy người cũng lập tức tỏ ý với Tiêu Chấn Long, ánh mắt Tiêu Chấn Long quét qua mặt bọn chúng một lượt, mỗi người trong số chúng đều cảm thấy ánh mẳt này giống như lưỡi dao quét qua.

Tiêu chấn Long buông tay phải ra, lạnh lùng nói: “Cút ngay cho tao, đừng đế tao nhìn thấy chúng mày nữa!”
Mấy thanh nlẽn bình thường vần tác oai tác quái lập tức sợ tè ra quần, mau chóng chạy đi, thâng bẻ bị Tiêu Chấn Long kìm kẹp lúc nãy liếc nhìn Tiêu Chấn Long bằng ánh mẳt căm hận
sâu sác….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận